Lâm Y rõ ràng cũng cảm giác được ánh mắt của những người đứng gần, cô vẫn
tiếp tục nhìn Tịch Họa, môi nhẹ câu lên một nụ cười nhàn nhạt, giọng nói điềm tĩnh mà mang chút sắc bén, là một loại sắc bén của nữ chủ nhân cao quý dành cho người dưới, 'Tịch Họa, tôi cũng mong là tôi nhìn nhầm!'
Phòng ăn lại rơi vào im lặng, ánh mắt của những người làm lặng lẽ dời đến
trên mặt Tịch Họa sau đó lại quay về trên mặt Lâm Y, Tịch Họa rũ mi,
giọng nói yếu ớt mà đầy chua xót vang lên, 'Y Y, chị thực sự là hiểu lầm em rồi... Em, chỉ là kẻ ăn nhờ ở đậu ở đây, em chỉ muốn sống hòa hảo
với chị...'
Rõ ràng ở đây nữ chủ nhân so với kẻ ở nhờ Tịch Họa cường thế hơn nhiều lắm!
Sự yếu đuối và đáng thương của Tịch Họa rốt cuộc khiến Lâm Y buông tha cho việc cùng cô đối chọi gay gắt, cho dù cô thật sự lên đó nhìn thì lại
thế nào? Giọng Lâm Y dần nhu hòa trở lại, 'Tịch Họa, ăn cơm đi... Tôi
cũng muốn sống hòa hảo với cô!'
Tối hôm đó đã khuya mà Lãnh Nghị
vẫn chưa về, Lâm Y ngồi một mình trong phòng sách nghe nhạc thai giáo,
đọc sách, sau cùng không có việc gì làm liền nhàm chán ngồi tựa vào
thành giường xem tivi sau đó dần mơ hồ ngủ mất...
Không biết ngủ
bao lâu, trong giấc mộng Lâm Y chợt nghe thấy có người gọi tên mình: 'Y
Y, Y Y...', giọng nói thật giống của Tịch Họa, Lâm Y vụt mở mắt ra,
trong phòng tối đen, nhưng cô nghe thật rõ ràng có người đang gọi 'Y Y, Y Y...
Cơn buồn ngủ lập tức biến mất, Lâm Y vụt ngồi dậy, trong
phòng ngủ vẫn chìm trong bóng tối và sự yên tĩnh nhưng Lâm Y mơ hồ nhìn
thấy cửa phòng ngủ đang nhẹ nhàng khép lại.
'Tịch Họa!' Lâm Y vội ngồi thẳng dậy, hoảng loạn đưa tay ấn công tắc đèn, ánh đèn nhu hòa lập tức chiếu sáng khắp cả căn phòng, trong phòng nào có bóng ai; Lâm Y
chau mày, đáy mắt dâng đầy mây đen, cô lặng lẽ ngồi tựa vào thành
giường, thật lâu sau mới hoàn hồn lại.
Thoáng suy nghĩ một chút
rồi Lâm Y khoác thêm áo ngoài, mở cửa bước xuống lầu, vừa đi đến cầu
thang thì cô đã loáng thoáng nghe được dưới lầu có tiếng người nói
chuyện. Đáy mắt Lâm Y thoáng xao động, vội bước nhanh xuống lầu, vừa đến chiếu nghỉ thì cô đã nhìn thấy bên dưới sáng đèn, quản gia Trần Thế
đang ngồi nơi sofa nói chuyện gì đó với Tịch Họa, má Trương thì đứng
cách đó không xa.
Bước chân đang bước xuống thang lầu của Lâm Y
chợt khựng lại, cô nhìn Tịch Họa đang ngồi trên xe lăn, cô đang may gì
đó, nghe thấy trên cầu thang có tiếng động thì vội ngước lên xem, nhìn
thấy Lâm Y đang đứng nơi cầu thang, mắt Tịch Họa nhìn cô tràn đầy ý
cười.
Quản gia cũng có chút sửng sốt, ông vội đứng dậy đi đến gần cầu thang nhìn Lâm Y tươi cười hỏi, 'Thiếu phu nhân còn chưa ngủ sao?
Có chuyện gì cần tôi giúp không?'
Ánh mắt Lâm Y dời từ trên người Tịch Họa sang quản gia, cô mím môi, khóe môi miễn cưỡng câu lên một nụ
cười, 'Mọi người còn chưa ngủ, tôi ngủ sao được?'
'Ân, thiếu phu
nhân, Tịch Họa tiểu thư đang giúp tiểu thiếu gia may túi thơm, tôi thì
đang đợi thiếu gia về cho nên cũng ngồi đó xem!' Quản gia nhẹ giọng giải thích.
Hàng mi dài của Lâm Y nhẹ chớp lên, ánh mắt lại dời dến
trên người Tịch Họa, Tịch Họa chỉ mỉm cười rồi lại cúi xuống tiếp tục
công việc, cô lên tiếng, vẻ thoải mái: 'Ân, em muốn nhanh chóng hoàn
thành công việc!'
Lâm Y lúc này mới cất bước tiếp tục xuống
phòng khách, cô cười nhẹ, 'Vừa nãy hình như tôi nghe được Tịch Họa đang
gọi tôi nên xuống đây xem thử...' Cô vừa nói vừa chậm rãi đi đến sofa
gần bên Tịch Họa, giọng thoải mái nhưng ánh mắt thì có chút sắc bén,
'Tịch Họa, cô gọi tôi sao?'
'Đâu có đâu!' Tịch Họa ngẩng đầu lên nhìn Lâm Y, đáy mắt thoáng lộ vẻ kinh ngạc, 'Nãy giờ em vẫn ngồi ở đây...'
'Vậy sao?' Lâm Y vẫn mmr cười, cô nhin sang quản gia, thấy ánh mắt cô, quản
gia mỉm cười gật đầu, 'Thiếu phu nhân, Tịch Họa tiểu thư đúng là vẫn
luôn ngồi ở đây...'
Mắt Lâm Y dừng lại một chút trên mặt quản gia sau đó hời hợt cười, 'Ồ, vậy có lẽ là tôi nghe nhầm rồi!' Rồi cô lại
dời mắt sang má Trương đang đứng gần đó, má Trương vội cúi đầu, không
dám nhìn thẳng vào mắt Lâm Y.
Đúng lúc này ngoài cửa truyền đến
tiếng động cơ xe, chắc chắn là Lãnh Nghị đã trở về; quản gia vội đi về
phía cửa chính; Tịch Họa quay đầu nhìn sang Lâm Y, chậm rãi buông kim
chỉ trên tay xuống rồi cũng lăn xe đi về phía cửa; má Trương thì vội
vàng bước theo sau cô, phòng khách phút chốc chỉ còn lại mỗi mình Lâm Y
đứng yên bất động.
Lãnh Nghị vừa bước ra khỏi xe đã nhìn thấy
quản gia và Tịch Họa đứng đón mình nơi thềm cửa, trên gương mặt tuấn
lãng không có bất cứ biểu cảm nào, hắn đã quen với việc họ đón mình như
thế này; Lãnh Nghị bước nhanh lên bậc thang định đi vào nhà thì nghe
tiếng gọi yếu ớt của Tịch Họa, 'Nghị...'
Lãnh Nghị chỉ quay lại
nhìn cô, thờ ơ gật nhẹ đầu, trầm giọng nói, 'Vào nhà đi!', rồi hắn lướt
qua xe lăn của cô mà đi vào trong.
Tịch Họa cũng đẩy xe lăn đuổi
theo, đến cửa chính, cô lại gọi một lần nữa, 'Nghị...', Lãnh Nghị dừng
bước, quay lại nhìn Tịch Họa, hắn thấy vẻ u oán hiejn lên thật rõ ràng
trong đôi mắt to tròn của Tịch Họa, thoáng suy nghĩ hai giây rồi hắn
bước đến gần, nắm lấy tay cầm đẩy xe lăn đi vào, trên mặt Tịch Họa lập
tức không thể giấu được nụ cười vui sướng...
Lâm Y vẫn đứng
nguyên ở phòng khách, rất nhanh cô đã nhìn thấy bóng dáng cao ngất của
Lãnh Nghị xuất hiện nơi cửa, hắn đẩy xe lăn của Tịch Họa, trên mặt Tịch
Họa tràn đầy ý cười, hàng mi dài của Lâm Y nhẹ chớp lên, mím môi không
nói một lời.
'Y Y...' Nhìn thấy Lâm Y đứng giữa phòng khách Lãnh
Nghị rõ ràng cũng có chút sửng sốt, theo lệ thường, vào lúc này đã ngủ
rồi mới phải; đôi mắt sắc bén rất nhanh bắt gặp vẻ u ám trong mắt cô,
sóng mắt hắn thoáng xao động, buông tay nắm chiếc xe lăn của Tịch Họa ra bước nhanh về phía Lâm Y, đi đến trước mặt cô hắn mới dừng lại, cúi
xuống nhìn cô âu yếm hỏi: 'Sao giờ này vẫn còn chưa ngủ?'
Lâm Y
không trả lời hắn, cô vẫn im lặng đứng đó; khóe môi Lãnh Nghị nhẹ câu
lên, hắn đưa tay ôm lấy thân thể mảnh khảnh kia vào lòng, siết chặt như
một cách thể hiện tình yêu; sau lưng hắn truyền đến giọng nói nhỏ xíu
của Tịch Họa: 'Y Y vừa nãy nằm mơ, nói em đang gọi chị ấy... cho nên chị ấy mới xuống đây xem, vừa hay có em với quản gia và má Trương đều ở
phòng khách cả...'
Đáy mắt Lâm Y thoáng có chút xao động, thân
thể được bao trùm trong vòng tay ấm áp của Lãnh Nghị, cô vẫn im lặng
không nói một lời, ánh mắt sắc bén của Lãnh Nghị lóe lên một tia dị
thường nhưng biến mất rất nhanh, hắn nhẹ câu lên một nụ cười, cúi xuống
nhìn Lâm Y, dịu giọng nói: 'Y Y, em lại nằm mơ sao?'
'Không
có...' Giọng Lâm Y hơi lạnh, cô hơi đẩy Lãnh Nghị ra, ngước lên nhìn
hắn, 'Anh bận việc đi, em lên lầu ngủ trước!' Nói rồi cô không đợi hắn
trả lời mà cắm cúi bước lên thang lầu.
Đáy mắt Lãnh Nghị lóe lên một ý cười, hắn vội sải bước đuổi theo Lâm Y, vươn tay bế ngang cô lên, mặc kệ sự giãy dụa cùng câu phản kháng uể oải của cô: 'Thả em
xuống...', bước những bước dài lên lầu... Những người còn lại trong
phòng khách lặng lẽ nhìn theo cho đến khi bóng Lãnh Nghị mất hút sau ngã rẽ cầu thang...
Đặt Lâm Y lên giường, Lãnh Nghị chống hai tay ở
hai bên sườn cô, cúi xuống nhìn cô, Lâm Y xoay người lại, đưa lưng về
phía hắn, tỏ vẻ không thèm để ý đến hắn; cánh môi Lãnh Nghị nhẹ nhàng
rơi trên vành tai Lâm Y, nhẹ nhàng cắn lấy, cười khẽ: 'Em đang ghen
sao?'
Mắt Lâm Y vẫn nhắm nghiền, không có chút phản ứng nào, cánh môi người đàn ông chậm rãi rơi trên đôi môi anh đào, 'Ừm, lần trước lúc đón cô ấy về, là ai nói sẽ không ghen với cô ấy?...'
Lâm Y rốt
cuộc mở mắt ra, cô nhìn thấy gương mặt tràn đầy ý cười, ngũ quan như tạc phóng dại trước mắt mình, nghiêm túc nói: 'Nghị... trước đây em cảm
thấy cô ấy rất đáng thương... nhưng giờ em chỉ cảm thấy cô ấy thật khác
thường... thường hay làm em sợ!'
Sóng mắt Lãnh Nghị thoáng xao
động, sau đó là một tiếng cười nhẹ, giọng nói bất giác cao hơn mấy phần, 'Y Y, đó chỉ là ảo giác của em thôi, còn không thì chỉ là giấc mơ
thôi.... Tịch Họa còn chưa thể đi lại được, làm thế nào cô ấy có thể
xuất hiện nơi cửa được, em làm sao nghe thấy tiếng của cô ấy được chứ?'
'Lãnh Nghị!' Ánh mắt mang theo chút ủy khuất của Lâm Y nhìn chồng chằm chằm,
ấm ức nói: 'Em chắc chắn là mình không có ảo giác, cũng không phải nằm
mơ...'
'Được, được, Y Y..' Lãnh Nghị nhìn Lâm Y, đáy mắt nồng đậm yêu thương, hắn cúi xuống kề môi bên tai cô, nhẹ giọng nói, 'Em nhớ kỹ, trong nhà này không có ai làm tổn thương đến em được! Mặc kệ là xảy ra
chuyện gì, mặc kệ là thật hay giả, anh đều sẽ ở bên cạnh em, anh vẫn sẽ
yêu em... em hiểu không?'
Lâm Y rốt cuộc không lên tiếng phản
kháng nữa, cô nhìn người đàn ông trước mặt, đôi mắt đen láy ngời sáng;
Lâm Y cũng cười với cô, giọng lại cao hơn một chút, 'Được rồi, em ngủ
trước đi ... ân, ngày mai anh không đến công ty, ở nhà với em một ngày,
được không'
Khóe môi Lâm Y lúc này mới câu lên một nụ cười, cô
nhìn Lãnh Nghị khẽ gật đầu, Lãnh Nghị âu yếm véo nhẹ đôi má trắng nõn,
cười nói: 'Giờ anh có thể đi tắm được rồi chứ?'
Lâm Y lại lần nữa gật đầu, Lãnh Nghị lại cúi xuống hôn cô một lần mới chịu rời buông tay đi vào phòng tắm...
Sáng hôm sau quả nhiên Lãnh Nghị không đến công ty mà ở nhà cùng Lâm Y như lời hắn nói tối qua...
Khoảng chín giờ, Lãnh Nghị sai người mang đến một bộ phim điện ảnh vừa đoạt
giải Oscar đến, cùng Lâm Y và những người khác tụ tập ở phòng giải trí
cùng xe phim, Lãnh Nghị và Lâm Y thì ngồi ở hàng ghế sau, Tịch Họa thì
ngồi ở phía trước.
Đang xem nửa chừng thì chợt quản gia vào báo, 'Thiếu gia, tranh mà ngài kêu người đưa đến đã mang đến đây rồi!'
'Gọi họ vào đi!' Lãnh Nghị bình thản nói.
'Tranh?' Lâm Y nghi hoặc xoay nhìn sang Lãnh Nghị, dưới ánh sáng mờ mờ, những đường cong nơi sườn mặt của hắn vẫn thật hoàn mỹ.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...