Lãnh Nghị đưa tay ngăn vị bác sĩ nói tiếp, hắn đã hiểu rồi, trái tim Lâm
Dung vốn không tốt lại không được trị liệu kịp thời, lúc đó bị kích
thích quá độ nên không chịu nổi! Lãnh Nghị mím chặt môi, lát sau mới
nói: 'Không có việc gì nữa, ông đi trước đi!'
'Được, Lãnh tiên sinh, nếu cần gì thì cứ gọi!' Vị bác sĩ lặng lẽ lui ra.
Lãnh Nghị ngồi bên giường Lâm Y, hơi cúi người, dùng một tay chống bên gối
chống đỡ thân hình lặng lẽ nhìn cô, mày cô đang chau chặt, mắt nhắm
nghiền, hàng mi dài rợp bóng, chiếc mũi nhỏ xinh xắn, Lãnh Nghị không
kìm lòng được đưa tay nhẹ vuốt ve làn da trơn bóng của cô ... Y Y, chúng ta chắc chắn sẽ không là anh em, anh không tin ...
Điện thoại
trong túi đổ chuông, Lãnh Nghị khẽ khàng ngồi thẳng dậy, người vẫn tựa
vào thành giường cầm điện thoại đón nghe, đầu bên kia truyền đến tiếng
của Lưu Dũng: 'Thiếu gia, Từ Nhất Hạo là đại sứ, chúng ta bắt giữ ông ấy cần có lý do, nên dùng lý do gì đây?'
'Lý do gì?' Lãnh Nghị lạnh giọng nói, 'Ông ta bị tình nghi giết người, cần hỗ trợ điều tra, đây không thể coi là lý do sao?'
'Thiếu gia ...' Lưu Dũng do dự một chút mới nhẹ giọng nói, 'Nhưng ông ấy là ba của thiếu phu nhân ...' Lưu Dũng hoàn toàn không biết chuyện vừa xảy ra trong phòng cấp cứu, anh ta đối với việc Lãnh Nghị đột nhiên hạ lệnh bí mật bắt giữ Từ Nhất Hạo quả thực nghĩ mãi không hiểu, thiếu gia trước
giờ không phải vì ông ta là ba của thiếu phu nhân mà luôn tha cho ông ta sao? Cho nên nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng anh ta vẫn quyết định hỏi lại ý của Lãnh Nghị, tránh để hiểu lầm ý hắn mà làm sai.
Mắt Lãnh
Nghị như đao, hắn cắn môi, lạnh giọng nói: 'Cứ dùng lý do này ... trước
giam ông ấy lại đợi tôi tự mình thẩm tra!' Buông điện thoại xuống, Lãnh
Nghị nhìn mông lung ra ngoài, cố bình tĩnh suy xét những biến cố đột
ngột vừa qua, Y Y sao lại có thể là con gái của Lãnh Thành được chứ? Ở
đoạn giữa rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Không! Không thể nào! Nhưng vì sao Từ Nhất Hạo lại nói một cách quả quyết như vậy? Mày Lãnh Nghị càng lúc càng chau chặt.
Mí mắt cô gái trên giường khẽ động đậy sau đó cô chậm rãi hé mắt ra, màu
trắng như tuyết của bốn bức tường xung quanh đập vào mắt cô, ánh mắt cô
có chút dại ra, bất an nhúc nhích thân mình.
Chút động tĩnh nhỏ
của cô gái cũng đủ khiến Lãnh Nghị đang miên man suy nghĩ bừng tỉnh lại, hắn thu lại ánh mắt mông lung, xoay đầu nhìn cô gái đang mở to mắt ngẩn người trên giường.
'Y Y, em tỉnh rồi sao?' Lãnh Nghị nhẹ câu
môi, vội xoay người lại cúi xuống nhìn kỹ cô, đáy mắt lo âu lẫn mừng rỡ
đan xen nhau. Cô gái đờ đẫn nhìn Lãnh Nghị hồi lâu mới thì thào:
'Nghị...'
'Ừ, anh đây Y Y!' Lãnh Nghị nhẹ vuốt ve gương mặt tái xanh của cô gái, nhất thời không biết nên nói gì cho phải.
Trong đầu cô gái dần hiện lên cảnh tượng lúc nãy. Mẹ! Mẹ cô đang nằm trên
giường, trên mặt phủ drap trắng! Ánh mắt đờ đẫn của cô gái thoáng lộ vẻ
khiếp sợ, cô vội vã ngồi dậy định nhảy xuống giường, miệng thì hoảng
loạn kêu: 'Mẹ em đâu? Em muốn gặp mẹ!'
'Được được ...' Lãnh Nghị
đau lòng hết sức, hắn vội kéo cô vào lòng, giọng vỗ về an ủi: 'Anh dẫn
em đi gặp mẹ, anh dẫn em đi được không?'
Cô gái trong lòng hắn
vẫn chưa hết khiếp sợ, hoảng loạn gật đầu, giọng nói tràn đầy chờ mong:
'Nghị, người nằm trên giường đó không phải mẹ phải không?'
'Không phải!' Lãnh Nghị nhắm chặt mắt, rốt cuộc cắn răng nói, 'Họ nhầm lẫn
rồi, ân, mẹ đã trở về thành phố G rồi, đúng rồi, chiều nay mẹ không phải đã nói vậy với chúng ta, rằng mẹ muốn trở về sao?'
'Phải nha
...' Cô gái dường như nhớ lại buổi chiều lúc mẹ với cô ngồi nơi sofa nói chuyện có nhắc đến chuyện trở về thành phố G, cô thở phào một hơi, an
tĩnh dúi vào lòng người đàn ông, đôi mắt đen láy ngời sáng.
Rồi
chợt cô nhớ lại điều gì, vội vàng rời khỏi vòng tay người đàn ông, nhìn
chăm chú gương mặt anh tuấn kia, đáy mắt phút chốc tràn ngập hoảng loạn, cô đẩy mạnh người đàn ông ra, run giọng nói: 'Người kia nói ... anh ... là anh trai em ...'
Lãnh Nghị nhìn gương mặt xinh xắn thanh
thuần của cô gái lúc này đây chỉ còn một màu tái nhợt, đáy mắt tràn ngập hoảng sợ thì lòng đau như dao cắt. Không, Y Y, anh không phải! Lãnh
Nghị cắn răng, lần nữa vươn tay định ôm cô gái vào lòng nhưng cô gái lại nhìn hắn không ngừng lắc đầu, thân thể nhỏ nhắn co rúm lại, rồi bỗng
nhảy xuống giường, quên cả mang giày cứ thế chân trần chạy ra ngoài.
'Y Y ...' Lãnh Nghị vội nhảy xuống, cũng không kịp mang giày, đuổi theo.
Lúc này đêm vắng người thưa, trên hành lang bệnh viện im lặng như tờ, hành
động của cô gái làm kinh động đến các hộ lý đang trực ban, nghe tiếng
động họ vội chạy từ phòng trực ra ngoài thì nhìn thấy trên hành lang
người đàn ông cao lớn anh tuấn đang ôm một cô gái nhỏ nhắn xinh đẹp đi
từ trong phòng bệnh ra, cô gái không ngừng giãy dụa mà người đàn ông thì ngay cả giày cũng chưa kịp mang, chỉ có đôi tất còn cô gái thì đi chân
trần ...
Nghe các cô hộ lý của ca trước rỉ tai với họ, người đàn
ông đó là thiếu chủ của LS quốc tế trứ danh và người vợ mới cưới của
ngài ấy, viện trưởng cũng đặc biệt dặn dò các cô, phòng bệnh kia là của
riêng họ, nếu họ không có yêu cầu thì tuyệt đối không được tiến vào quấy rầy. Thiếu chủ của LS quốc tế ở lại đây, đối với bệnh viện của họ mà
nói rõ ràng là một cơ hội tốt để nổi tiếng.
Bởi vậy các hộ lý sớm đã rất muốn tiếp cận căn phòng bệnh kia xem thử 2 bên trong thế nào
nhưng các cô không dám, không ngờ rốt cuộc cũng để họ nhìn thấy, nhưng
không ngờ lại để họ nhìn thấy trong trường hợp này.
Lãnh Nghị ôm
Lâm Y đang dãy dụa không ngừng trở về giường bệnh ngồi xuống, hắn nhìn
sâu vào đôi mắt tuyệt vọng của cô, lòng đau như dao cắt. Bàn tay người
đàn ông nhè nhẹ vỗ vai cô gái, dỗ dành cô như dỗ dành một đứa bé: 'Y Y,
anh là Lãnh Nghị, là chồng em, không phải anh trai em, hiểu không? Anh
không phải anh trai em!'
Sự tuyệt vọng trong mắt cô gái dần biến
thành sự hoài nghi, cô nhìn chằm chằm gương mặt anh tuấn trước mặt mình, thật lâu mới thì thào: 'Anh thật sự không phải anh trai em sao?' Thấy
Lãnh Nghị gật đầu cô không yên tâm lại hỏi tiếp, 'Nhưng vừa nãy người
kia nói anh là anh trai em!'
'Ông ta nói bậy!' Khóe môi Lãnh Nghị nhẹ câu lên một nụ cười, tận lực khiến giọng nói mình thật thoải mái:
'Ông ta bị điên... YY , sao lại có thể tin lời của một người điên được
chứ?!'
'Ông ta bị điên?' Ánh mắt Lâm Y vẫn tràn đầy nghi hoặc.
'Ừ, phải đó ...' Lãnh Nghị cúi xuống nhẹ ấn một nụ hôn lên trán cô, 'Giờ
chúng ta về nhà được không?' Đôi mắt đen láy của cô gái nhìn chằm chằm
người đàn ông thật lâu, rốt cuộc gật đầu.
Khóe môi Lãnh Nghị lại
câu lên một nụ cười, hắn ấn cô nằm xuống giường, dịu giọng nói: 'Anh gọi hai cuộc điện thoại, em đợi anh một lát được không?' Sự ân cần của
người đàn ông khiến cô gái dần an lòng hơn.
Khóe môi cô gái cũng
câu lên một nụ cười yếu ớt, nhìn người đàn ông gật đầu, người đàn ông
nhẹ vuốt mái tóc cô gái, mang giày vào sau đó lấy điện thoại ra, vừa đi
ra ngoài vừa gọi điện thoại, hắn phải xử lý di thể của Lâm Dung trước!
Rất nhanh hắn đã giao việc xong rồi vội vã trở lại phòng bệnh, đỡ cô gái
trên giường ngồi dậy, để cô ngồi tựa vào thành giường sau đó giúp cô
mang giày, rồi mới dịu giọng nói: 'Anh cõng em đi được không?' Cô gái
dịu ngoan gật đầu, Lãnh Nghị mrim cười, cõng cô gái đi ra ngoài.
Sáng hôm sau lúc Lãnh Nghị thức dậy thì Lâm Y vẫn còn ngủ rất say, hắn ngồi
dậy, lặng lẽ tựa vào đầu giường nhìn cô gái đang ngủ say bên cạnh mình,
trong mắt tràn ngập lo lắng, tối hôm qua trong giấc ngủ cô gái vẫn không ngừng gọi mẹ, lại nói phải về thành phố G thăm mẹ, nhưng hắn làm gì có
năng lực biến ra một người mẹ cho cô đây? Chuyến du lịch trăng mật dĩ
nhiên là hủy bỏ, Lãnh Nghị nhẹ day day huyệt thái dương, một cảm giác
hoang mang trước giờ chưa từng có tràn ngập trong lòng...
Lúc này điện thoại trong túi hắn rung lên, Lãnh Nghị lấy ra xem, là Lưu Dũng!
Hắn vội ấn phím đón nghe, đầu bên kia truyền đến giọng trầm thấp của Lưu Dũng: 'Thiếu gia, chúng tôi lục trên người Từ Nhất Hạo lấy được hai tờ
giấy...'
'Giấy gì? Lãnh Nghị chau mày, lạnh giọng hỏi.
'Hai tờ giấy giám định của bệnh viện, tối hôm qua đã tìm thấy nhưng sợ làm
phiền đến thiếu gia nên hôm nay mới báo cho ngài!' Trên hai tờ giấy giám định viết "Lâm Y", "Từ Nhất Hạo" và "Lâm Thành", Lưu Dũng nhìn thấy có
liên hệ đến Lâm Y nên không dám tự quyết định, vội cất ký hai tờ giấy
chuẩn bị ngày mai đưa đến cho Lãnh Nghị.
'Lập tức mang đến đây!' Lãnh Nghị lạnh giọng nói rồi ngắt máy.
Lãnh Nghị vẫn ngồi tựa vào thành giường, đôi mắt đen thẳm nhìn mông lung
ngoài cửa sổ đăm chiêu, thật lâu hắn mới cầm điện thoại lên, ấn phím,
đầu bên kia rất nhanh truyền đến tiếng của Lữ Thần: 'Lãnh thiếu?'
'Lữ Thần, cậu đến đây một chuyến, ngay bây giờ!' Lãnh Nghị nhẹ giọng nói, 'Y Y xảy ra chuyện!'
Nửa tiếng sau Lữ Thần đã xuất hiện trong phòng sách của Lãnh Nghị, nghe hắn tả lại, mày Lữ Thần chau chặt, nói: 'Đây là hiện tượng xảy ra khi một
người đột ngột phải chịu một đả kích lớn, nhất thời mê loạn thần trí, y
học gọi là chứng "mất trí nhớ"... Người đó cứ nhớ mãi không quên một vài chuyện đối với người đó là quan trọng nhất mà rất có khả năng... quên
đi một số người, một số chuyện ...'
Nói đến đây, Lữ Thần hơi dừng lại quan sát sắc mặt của Lãnh Nghị rồi nhẹ giọng nói tiếp: 'Thực ra,
nói đến cùng thì không phải người đó thực sự quên mà bởi vì trong lòng
quá hoảng loạn nên muốn quên đi, như một cách trốn tránh cho nên mới
sinh ra một loạt ảo giác ...'
'Vậy làm thế nào?' Lãnh Nghị chau mày nói, hắn vừa nghĩ đến Lâm Y trở thành như thế thì hết sức đau lòng.
Lữ Thần chau mày, trầm tư thật lâu mới nói: 'Tôi cũng có nghiên cứu qua về cách chữa trị cho loại bệnh này, đại khái là thuận theo ý cô ấy, tận
lực làm cho cô ấy cảm thấy yên tâm, theo thời gian chứng bệnh sẽ giảm
đi, cô ấy sẽ dần quên đi những chuyện đáng sợ đó, đi ra khỏi nỗi ám ảnh
đó, như vậy từ từ sẽ khỏi!'
Thuận theo ý cô? Làm cho cô cảm thấy
yên tâm? Lãnh Nghị chau mày trầm tư suy nghĩ về những lời Lữ Thần nói.
Lữ Thần xem đồng hồ, nhẹ giọng nói: 'Tôi đi xem Tịch Họa thế nào!', thấy Lãnh Nghị gật đầu, hắn liền rời đi phòng sách còn Lãnh Nghị thì vẫn
ngồi một mình đăm chiêu.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...