Lưu Luyến Không Quên - Tinh Tử Khanh Khanh

Lãnh Nghị rốt cuộc câu môi cười, thì ra nếu so với Đằng Duệ thì hắn còn hiền lắm ... Ngón tay thon dài nhẹ nâng chiếc ly pha lê lên, nhẹ nhàng lắc
chất lỏng màu vàng nhạt trong ly, giọng trầm thấp: 'Vậy còn cách thứ
hai?'

'Cách thứ hai?' Sóng mắt Đằng Duệ thoáng xao động, mày kiếm chau lại, một vẻ ta đây rất có kinh nghiệm, 'Vậy phải xem cô gái đó vì
sao không chịu nghe lời, ừm, nếu như là bởi vì một người đàn ông khác
...', hắn xoay lại nhìn Lãnh Nghị, giọng thật lạnh, '... vậy cứ bắt
người đàn ông kia lại để cho cô gái đến cầu xin cậu ... haizz, hoặc là
bắt người nào mà cô gái quan tâm nhất lại, để cô ấy đến tìm cậu ... ân,
đến lúc đó thì cậu có thể ra điều kiện rồi!'

Lần này đến lượt
Lãnh Nghị cười vẻ xem thường, loại phương pháp này hắn đã sớm nghĩ đến,
chỉ là hắn không làm! Hắn hừm nhẹ một tiếng, 'Đây cũng gọi là cách sao?
Đứa trẻ ba tuổi cũng biết, anh không còn cách nào ôn nhu hơn hay sao?
Làm gì phải cứng rắn thế?' Thực ra Lãnh Nghị sợ dùng cách cứng rắn như
vậy đối phó với một Lâm Y quật cường như vậy không có tác dụng.

Đằng Duệ lần nữa bật cười ra tiếng, mắt lòe lòe sáng nhìn Lãnh Nghị, ghé đầu qua, miệng kề sát tai hắn, giọng nói có chút ái muội, 'Có, đó chính là
trực tiếp gục cô ấy ... ách, chiêu này thực ra đối phó với con gái rất
hữu dụng, lúc cô ấy bị gục dưới thân thì không còn kịp nghĩ nhiều nữa
... ừm, rất hữu dụng!' Đằng Duệ nhớ lại hắn và Tiêu Ngữ Yên năm đó cãi
nhau thế nào nhưng hễ bị hắn áp dưới thân đều sẽ tạm thời quên đi tất cả ...

Ân, chiêu này thực ra chưa từng thử qua, tim Lãnh Nghị đập
mạnh một chút, cảm giác tốt đẹp ngày xưa như sóng triều bắt đầu cuộn
trào trong đầu hắn, thân thể hoàn mỹ trắng trong như ngọc của cô gái,
đôi má ửng hồng, ánh mắt mê ly như phủ một lớp sương mù, cánh tay như

ngó sen thẹn thùng vòng qua người hắn ...

Lãnh Nghị nhắm chặt
mắt, hít sâu một hơi chừng như đang cố điều tiết cảm xúc dâng trào của
mình, một lúc sau hắn mới lại mở mắt ra, mím môi, ánh mắt nhìn xa xăm
không mục tiêu, chừng như đang suy nghĩ điều gì ...

Đằng Duệ lại
ngửa cổ uống cạn một ly rượu nhìn Lãnh Nghị ngồi bên cạnh trầm mặc không nói, cười cười; 'Lãnh thiếu ... khụ khụ, tôi dạy cậu những bí quyết kia chính là muốn cậu nhanh chút giải quyết chuyện tình cảm của mình ...
như vậy mới có thể toàn tâm toàn ý hợp tác với tôi tiêu diệt kẻ địch
chung của chúng ta ...

Lãnh Nghị rốt cuộc thu hồi tầm mắt, khóe môi nhẹ câu lên, nâng ly hướng về phía Đằng Duệ.

Ngày hôm sau Lãnh Nghị đậu xe xa xa ngoài cổng trường bổ túc, những lời Đằng Duệ nói hôm qua khiến lòng hắn nổi lên một sự biến hóa vi diệu, hắn
không đợi kịp muốn lập tức nhìn thấy cô gái nhưng đã gần mười giờ, vẫn
không thấy Lâm Y xuất hiện ... rốt cuộc Lãnh Nghị hiểu ra, hôm nay Lâm Y không lại đến trường! Cô đang tránh né hắn!

Đáy mắt chớp mắt
giăng đầy mây đen, Lãnh Nghị cắm môi, đột nhiên đạp mạnh chân ga, xoay
mạnh vô lăng, xe nhanh chóng lao nhanh trên đường hướng về phía ngoại ô
thành phố Milan.

Chiếc xe đen "sít" một tiếng thắng gấp rồi dừng
lại trước căn biệt thự của Lăng Nhất Phàm, Lãnh Nghị nhanh chóng bước
xuống xe, hắn vừa nhìn đã thấy Lâm Y đang ở trong sân cắm cúi chăm sóc
mấy chậu hoa, Lãnh Nghị cắn môi, một tay chống lên lan can bằng gỗ thấp, xoay người lật tường mà vào.


Nhìn thấy người đàn ông đột ngột
nhảy vào trong sân, Lâm Y giật nảy mình, cô vội đứng dậy, kinh ngạc nhìn hắn, lắp bắp nói: 'Anh ... anh thế nào ... định làm gì?'

Lãnh
Nghị không trả lời cô, hắn đưa tay kéo cô gái đi thẳng ra ngoài sân, bởi vì sức của người đàn ông quá lớn, cô gái loạng choạng một chút nhưng
bước chân không dừng lại được, bị động bị người đàn ông kéo thẳng ra đến ngoài cửa, một cánh tay hắn vòng qua kéo cửa xe, thân thể cô gái bị ném mạnh vào trong xe rồi cửa xe đóng sầm lại, người đàn ông ấn điều khiển
trong tay, cửa xe lập tức tự động khóa lại, cô gái không có cách nào mở
được cửa xe.

Lãnh Nghị đứng bên ngoài xe nhìn cô gái đang không
ngừng đập cửa kính xe, đôi mắt đen láy thoáng híp lại, chỉ suy nghĩ một
giây rồi nhanh chóng vòng qua bên kia xe, tay ấn điều khiển mở cửa nơi
ghế lái rồi chu vào trong xe, trước khi cô gái kịp hoàn hồn, hắn đã nổ
máy xe, ấn mạnh chân ga, xe nhanh chóng rời đi ...

'Lãnh Nghị,
anh điên rồi! Mau dừng xe lại!' Cô gái từ bên ghế phụ chồm về phía ghế
lại muốn kéo vô lăng lại, ép cho xe dừng lại; người đàn ông chau chặt
mày, vẻ mặt lạnh lùng, một tay hắn dùng sức kéo tay cô gái, chân đạp
mạnh thắng xe, bởi vì quá tính, cô gái kêu thất thanh một tiếng, lảo đảo ngả về phía người đàn ông.

Người đàn ông vươn một tay kéo cô gái vào lòng, tay còn lại đặt lên vô lăng, cô gái trong lòng liều mình giãy dụa, đụng vào vô lăng, xe đang chạy giữa đường lệch khỏi quỹ đạo, đầu
bên kia một chiếc xe tải đang chạy đến, nhìn thấy chiếc xe nhỏ đang lệch về phía trước mình thì liều mạng ấn còi, chiếc xe nhỏ chỉ kịp lách sang bên cạnh, sượt qua sát bên sườn chiếc xe tải.

Lâm Y sợ đến thoàn thân toát mồ hôi lạnh, cô rốt cuộc ngừng giãy dụa, cắn môi nhìn người

đàn ông vẻ mặt u ám bên cạnh không nói một lời bởi vì vào lúc này, rõ
ràng nói gì cũng đều vô dụng cả!

Sự an tĩnh của cô gái trong lòng rốt cuộc khiến mây đen trong mắt người đàn ông tản đi không ít, sau
cùng xe dừng lại trong một khoảnh rừng hẻo lánh, lúc này người đàn ông
mới buông bàn tay đang giữ chặt cô gái ra, thay vào đó vòng qua eo cô,
cố định thân thể cô, một tay kia xuyên qua những sợi tóc mềm mại của cô, giữ chặt sau ót cô gái.

Lúc này gương mặt thanh thuần của cô gái đang ở trước mặt hắn, đôi mắt đen láy trong trẻo như đầm nước, hàng mi
dài cùng chiếc mũi nhỏ nhắn, phiến môi anh đào hồng nhuận --- tất cả đều quen thuộc như thế, duy nhất bất đồng là sự xa lạ và lạnh mạc trong đáy mắt cô gái.

'Y Y ...', trong giọng nói đầy từ tính của Lãnh Nghị mang theo chút lo âu rõ rệt, '... anh hỏi lại em lần nữa, có muốn đi
với anh hay không?'

Nhìn gương mặt tuấn mỹ, ngũ quan như điêu
khắc quen thuộc bày ra trước mắt, cô gái mím chặt cánh môi, rốt cuộc mới bật ra một chữ, 'Không ...', đáy mắt người đàn ông dần trở nên sắc bén, chừng như có thể nghe thấy tiếng thở dồn dập của hắn, môi mỏng bất ngờ
áp xuống cô gái, đầu lưỡi như rồng, điên cuồng mà tách cánh môi ra, điên cuồng nghiến ngấu, cô gái gần như không thở nổi nữa ...

Bàn tay
đang giữ chặt thân thể cô gái bất ngờ rời khỏi eo cô gái, vươn về phía
một nút điều khiển trên ghế ngồi, chiếc ghế dần ngả về phía sau mãi cho
đến khi nằm song song với sàn xe, trong đôi mắt đen láy của cô gái
thoáng lộ vẻ khiếp sợ, cô có thể cảm nhận được người đàn ông muốn làm gì nhưng môi bị môi hắn chặn cứng lại, cô không phát ra được âm thanh gì
cả, tay cô dùng sức bắt về phía mặt của người đàn ông, nhưng lập tức bị
người đàn ông bắt lấy, giữ lại sau lưng, người đàn ông xoay người, thân
thể cường kiện hung hăn áp xuống cô gái.

Một bàn tay của người
đàn ông nhanh chóng giải trừ nút áo của cô gái ... làn da trắng nõn như
ngọc của cô gái rất nhanh đã lộ ra trước mắt người đàn ông ... lúc này
người đàn ông mới rời khỏi môi cô, trong đáy mắt tràn đầy đau xót và dục vọng, tay hướng về chiếc váy dài của cô gái ...


Cô gái không
giãy dụa nữa, để mặc người đàn ông nắm lấy váy mình, cô thở hào hển,
trong mắt tràn đầy đau thương và tuyệt vọng: 'Lãnh Nghị, nếu như anh dám động đến em, có chết em cũng không tha thứ cho anh!', trong giọng nói
đó mang đầy chua xót và tuyệt vọng.

Giọng nói và ánh mắt đó khiến trái tim người đàn ông như bị bóp chặt, hắn đột nhiên dừng lại động tác trên tay, cúi xuống nhìn cô gái dưới thân, trên gương mặt thanh thuần
đó giăng đầy vẻ tuyệt vọng, trong đáy mắt cũng tràn đầy tuyệt vọng.

Đó là người con gái hắn yêu! Cô gái đã từng yêu hắn đến thế! Nhưng lúc này hắn lại không có cách nào vãn hồi lòng của cô gái! Cô đã không còn là
của hắn! Trong tim người đàn ông dâng lên một nỗi đau như dao cắt, qua
một lúc lâu, rốt cuộc hắn đưa tay ra, lẳng lặng giúp cô gái chỉnh lý lại y phục ...

Xe đột ngột quay đầu, chạy theo con đường cũ trở về, trên suốt đoạn đường, người đàn ông không nói một lời nào, trong đáy
mắt toàn là cô tịch và buồn bã, xe dừng lại trước cửa biệt thự nơi cô
gái ở, người đàn ông vẫn không nói một lời, đôi mắt đen thẳm nhìn mông
lung ngoài cửa sổ, từ đầu đến cuối không quay nhìn cô gái một lần nào;
cô gái cũng không lên tiếng, cứ lặng lẽ ngồi đó ...

Qua một lúc
lâu sau, cô gái liếc sang gương mặt tuấn mỹ như tạc nhưng không chút
biểu tình của người đàn ông, hơi rũ rèm mi, rốt cuộc đưa tay mở cửa bước ra, sóng mắt người đàn ông thoáng xao động, nỗi thất lạc trong đáy lòng lần nữa cuồn cuộn dâng lên, hắn mím chặt môi, vẫn không nói một lời.

Nghe tiếng cửa xe sập lại, người đàn ông hơi nhắm mắt, tay xoay nhẹ vô lăng, chiếc xe nhanh chóng xoay 180 độ chạy về hướng ngược lại, xé gió mà đi
...

Cô gái đứng lặng trong gió đông nhìn theo bóng chiếc xe lúc
này đã rời đi xa, một giọt nước mắt rốt cuộc tràn ra khóe mi, nỗi đau
mất đi người đàn ông lúc này lan tràn khắp mỗi tế bào ... đứng ngây
người một lúc lâu cô gái mới đưa tay lau lệ, mím môi, rốt cuộc bước về
phía căn biệt thự --- đó là nhà mới của cô, là cuộc sống mới của cô, cô
sẽ từ từ thích ứng ...


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui