Lưu Luyến Không Quên - Tinh Tử Khanh Khanh

Ánh mắt sắc bén của Lãnh Nghị chợt lóe lên, hắn hơi híp mắt nhìn bóng lưng
dường như rất quen thuộc kia, trong đầu không ngừng tìm kiếm bóng dáng
tương đồng ... Là ông ta sao? Ông ta sao lại xuất hiện trong văn phòng
của tên họ Lý kia?

'Thiếu gia!' Lưu Dũng nhẹ giọng xin ý kiến của hắn.

Lãnh Nghị trầm tư thật lâu mới trầm giọng nói: 'Đi điều tra cho tôi một
người, tôi cần tất cả tư liệu, liên quan đến hành tung và con người
hắn!'

'Là ai, thiếu gia?' Lưu Dũng nghi hoặc nhìn Lãnh Nghị.

'Từ Nhất Hạo!' Giọng Lãnh Nghị lạnh như băng, ánh mắt sắc bén nhìn về một nơi vô định, đáy mắt một mảnh thâm toại ...

Đêm xuống, hai tên xã hội đen đã bị bỏ đói một ngày bị hai người cảnh sát
dẫn đến một phòng thẩm tra, vừa đi vào phòng thẩm tra họ đã nhìn thấy
một người đàn ông khí thế mạnh mẽ đang ngồi tựa lưng ghế, hai chân bắt
tréo nhau, một tay chống cằm, vẻ mặt anh ta lạnh lùng, ánh mắt sắc bén
như dao đang quét về phía hai tên đó; đứng hai bên hắn là hai người áo
đen cường tráng sắc mặt cũng âm trầm như vậy.

Lần này Lãnh Nghị không đeo mặt nạ!

Hai tên xã hội đen cả kinh, đang thắc thỏm bất an thì đã nghe tiếng người
cảnh sát đã dẫn họ đến kêu lên: 'Lãnh tổng, đã mang người tới!'

Tiếng "Lãnh tổng" kia khiến cho hai tên toát mồ hôi lạnh, bọn họ lập tức biết ngay vì sao mình bị bắt đến đây, còn chưa đợi Lưu Dũng mở miệng thẩm
vẫn bọn họ đã quỳ thụp xuống, run giọng nói: 'Lãnh tổng, là người họ Lý
bảo chúng tôi bắt Lâm tiểu thư, ông ta nói Lãnh tổng đã có người mới
không cần cô ấy nữa, kêu chúng tôi cứ yên tâm bắt cô ấy ...'

Lãnh Nghị cắn môi, bàn tay đang đặt trên thành ghế hung hăng siết chặt đến
nỗi các khớp ngón tay trắng bệch, đáy mắt trong chớp mắt dâng lên một

mảnh âm trầm ... Lưu Dũng ở bên cạnh trầm giọng quát: 'Đem tất cả những
gì các ngươi biết khai ra hết!'

'Người họ Lý kêu chúng tôi nhốt
Lâm tiểu thư trong một phân xưởng cũng nơi ngoại ô, nói là ... đợi cô ấy đói đến ngất xỉu rồi thì giả trang một hiện trường tai nạn xe cộ, kêu
chúng tôi ... cường bạo cô ấy ...'

Tên kia còn chưa nói dứt lời
thì cả người đã bị hung hăng ném trên mặt đất, một chân của Lãnh Nghị
hung hăng đạp nơi ngực hắn, bàn chân mang giày da hung hăng nghiền
xuống, tiếng kêu như heo chọc tiết của tên kia lập tức vang lên, sau đó
Lãnh Nghị hơi khom người, một họng súng lạnh như băng đã chỉa nơi trán
tên kia, "cạch" một tiếng, chốt an toàn được mở ra ...

'Không ... không ... Lãnh tổng ... nghe tôi nói ... tôi không có động đến Lâm tiểu thư ... thật đó, tin tôi đi ... là ý của ông họ Lý kia thôi ...' Tên
kia mặt xám như tro, đưa tay ôm lấy chân Lãnh Nghị, khóc lóc cầu xin.

Lãnh Nghị hất đôi tay đang ôm lấy chân hắn ra, "phanh" một tiếng súng, lòng
bàn tay của tên kia lập tức máu tươi bắn ra, tên đó kêu thảm một tiếng
rồi ngất đi, Lãnh Nghị hung hăng đạp thêm một cước rồi mới rút chân lại, xoay người về phía tên còn lại.

'Lãnh ... Lãnh tổng ... tôi tôi
tôi không có đụng đến ... một sợi tóc của Lâm tiểu thư, tôi chỉ theo hắn thôi ...' Tên còn lại quỳ thụp xuống đất, run giọng nói.

'Mang hình chụp đến!' Giọng Lãnh Nghị lạnh như băng.

Lưu Dũng lập tức lấy ra một bức ảnh chụp đưa đến trước mặt tên đang quỳ,
một tay chụp lấy đầu hắn ép hắn ngẩng lên rồi đưa bức ảnh đến sát mặt
hắn, lạnh giọng quát: 'Có từng thấy người này chưa?'

Tên kia run
rẩy nhìn người trong ảnh hồi lâu mới thì thào: 'Hình như là ông ấy, là
người đi cùng ông họ Lý! Chúng tôi đã gặp ông ấy mấy lần nhưng lần nào

cũng là ban đêm, hơn nữa ông ấy còn mang mũ dạ, cổ áo kéo cao, chúng tôi nhìn không rõ mặt lắm ...'

Mặt Lãnh Nghị như phủ một tần mây đen, hắn cắn răng trở lại ghế ngồi, chau mày trầm tư thật lâu ...

Từ phòng thẩm vấn đi ra, trước khi bước lên xe, Lãnh Nghị đứng một mình
trong cơn gió lạnh đầu đông thật lâu mới vẫy tay về phía Lưu Dũng, mắt
vẫn nhìn xa xăm vào nơi chân trời, trầm giọng nói: 'Lưu Dũng, gọi Khai
Khóa Tiền đến đây ...' Khai Khóa Tiền là người trong tổ chức của họ, là
một kỹ thuật viên chuyên phụ trách mở khóa, trèo tường, lắp máy nghe lén ..

'Dạ, thiếu gia!' Lưu Dũng đáp lời rồi đi sang bên cạnh gọi
điện thoại, Lãnh Nghị bước vào xe đợi, trong lòng nỗi khát khao được
nhìn thấy Lâm Y chợt mãnh liệt hơn bao giờ hết nhưng hắn biết rất rõ,
giờ phút này Lâm Y tuyệt đối sẽ không mở cửa cho hắn, trong nội tâm cô
đã bài xích hắn rồi ...

Đêm lạnh như nước, trong phòng ngủ Lâm Y
đã chìm trong giấc ngủ say, hôm nay cô đã đi dạo phố cả này, rất mệt,
bởi vì ngày mai cô sẽ cùng Lăng Nhất Phàm trở lại thành phố G thăm mẹ
mình, sau khi từ thành phố G trở lại, cô sẽ theo Lăng Nhất Phàm đến một
đất nước xa lạ, sống một cuộc sống hoàn toàn mới.

Cửa căn hộ lặng lẽ bị đẩy ra rồi thân hình cao lớn của Lãnh Nghị xuất hiện nơi cửa, hắn đứng lặng lẽ trong bóng đêm hồi lâu mới cất bước đi về phía phòng ngủ,
khẽ khàng đẩy cửa phòng ngủ ra, đôi mắt sớm đã thích ứng với bóng tối
rất nhanh đã bắt được bóng dáng mảnh khảnh trên giường.

Hắn chậm
rãi đi đến bên giường, lặng lẽ ngồi xuống, một tay chống trên giường,
cúi xuống nhìn cô gái đang ngủ say sưa kia, gương mặt kia trong giấc ngủ điềm tĩnh ngọt nào là vậy, giống như trước đây cô đã an tường ngủ trong tay hắn, nhưng hiện giờ trái tim của cô gái rõ ràng là tránh hắn thật
xa thật xa ...


Y Y, anh thật sự không biết những ngày anh không
có ở đây em lại chịu nhiều khuất nhục như vậy ... Ngày hôm nay lời của
hai tên xã hội đen nói trong phòng thẩm vấn như dao đâm vào tim Lãnh
Nghị, hắn đột nhiên nhận ra, Lâm Y đúng là nên hận hắn, là nên rời xa
hắn, là hắn không đủ tư cách như vậy, hắn suýt nữa khiến cho cô chết đi
còn Lăng Nhất Phàm thì lại cứu cô ---- Lãnh Nghị hắn có tư cách gì yêu
cầu cô quay lại?

Lòng đau như dao cắt, Lãnh Nghị vô lực ngồi tựa
vào thành giường, lúc này hắn chỉ muốn yên tĩnh giữ bên cạnh cô, che chở cô, không để bất cứ ai làm tổn thương cô ...

Cô gái trên giường
phát ra những tiếng hừ hừ nhỏ, xoay người lại tiếp tục ngủ ... người đàn ông vẫn ngồi tựa vào thành giường, nhìn gương mặt điềm tĩnh của cô
trong giấc ngủ, ánh mắt dần dịu xuống ...

Trời dần sáng, trong
phòng ngủ lúc này đã có chút ánh sáng rọi vào, Lãnh Nghị mở bừng mắt
nhỏm người nhìn cô gái vẫn còn đang ngủ say sưa, hắn khẽ phất tay qua
mái tóc mềm mại của cô gái, khóe môi lộ ra một ý cười yếu ớt, thật lâu
sau mới lẳng lặng đứng dậy đi ra khỏi phòng ngủ, đóng cửa lại, xuyên qua phòng khách đi thẳng ra cửa chính ...

Lãnh Nghị không trở về nhà mà đi thẳng đến văn phòng, căn nhà đó từ khi Lâm Y đi rồi vẫn luôn lạnh lẽo, không còn tiếng cười ấm áp của cô, nếu có thể không trở về Lãnh
Nghị liền không trở về. Mới đến văn phòng không bao lâu thì Lữ Thần đã
gọi điện đến, 'Lãnh thiếu, hệ thần kinh của Tịch Họa vẫn không có chút
phản ứng nào ... ý của Nam tiên sinh là để chúng ta trở về nhờ Tây y
kiểm tra một chút xem hệ thần kinh của cô xảy ra vấn đề gì ... anh thấy
thế nào?'

Lãnh Nghị thoáng chau mày, trầm tư giây lát mới nói: 'Vậy tạm thời mang cô ấy về đi ...'

'Ân, vậy chúng tôi ngày mai trở về!' Lữ Thần nhẹ giọng nói.

Rất nhanh lại đến buổi tối, sau khi Lãnh Nghị kết thúc xã giao thì tự mình
lái xe đến trước tiểu khu Lâm Y ở, dừng xe dưới lầu ngẩng đầu lên nhìn
cửa sổ nhà cô, tối đen, rõ ràng là Lâm Y chưa trở lại! Lãnh Nghị lặng lẽ ngồi đợi ...

Nhưng đợi thật lâu Lâm Y vẫn không trở lại, Lãnh
Nghị không ngừng nhìn đồng hồ, ý muốn gặp lại Lâm Y chưa bao giờ mãnh

liệt như vậy! Sao cô vẫn chưa trở lại? Đầu lại bắt đầu đau như muốn vỡ,
Lãnh Nghị đưa tay nhẹ day day huyệt thái dương, uể oải lấy ra một điếu
thuốc đốt lên, hung hăng hút một hơi ...

Mỗi khi thấy một chiếc
xe tiến vào tiểu khu mắt Lãnh Nghị đều sáng lên, hắn hy vọng đó là chiếc xe đưa Lâm Y trở về nhưng mỗi một chiếc xe đi qua đều khiến hắn thất
vọng.

Cũng không biết hút bao nhiêu điếu thuốc, mãi đến khi hắn
thấy cổ họng mình nóng lên khó chịu ... nhưng vẫn không thấy bóng Lâm Y
đâu!

Không biết lần thứ bao nhiêu đưa tay lên nhìn đồng hồ, mười
một giờ! Lãnh Nghị rốt cuộc cầm điện thoại lên ấn phím, hắn cấp bách
muốn biết Lâm Y đang ở đâu, hôm nay hắn nhất định phải nhìn thấy cô!

Bên kia đã rất nhanh trả lời Lãnh Nghị: 'Thiếu gia, tôi hỏi thăm rồi, Lâm
tiểu thư cùng Lăng Nhất Phàm trở về thành phố G thăm mẹ của Lâm tiểu
thư!'

Trở về thành phố G? Thăm mẹ? Sóng mắt Lãnh Nghị thoáng xao
động, từ khi mẹ Lâm Y xảy ra chuyện, hắn vẫn chưa đi thăm bà ... thoáng
suy nghĩ một giây rồi Lãnh Nghị nhanh chóng nổ máy, quay đầu xe, xe
nhanh chóng rời khỏi tiểu khu ...

Lãnh Nghị đi xuyên đêm đến
thành phố G, lúc hắn đến đã là ba giờ sáng, thành phố G chìm trong màn
đêm tĩnh lặng, Lãnh Nghị ngừng xe ngay dưới tiểu khu Lâm Dung đang ở,
hắn đẩy cửa xe, bước nhanh đến dưới lầu căn hộ của Lâm Dung.

Mãi
cho đến ngón tay Lãnh Nghị đặt lên chuông cửa thì hắn mới bừng tỉnh, vội dừng tay lại, sóng mắt hắn thoáng xao động, lại nâng tay lên nhìn đồng
hồ, Lãnh Nghị cắn môi, cố gắng khống chế tâm tình của mình, rốt cuộc hắn nhắm mắt lại, xoay người rời đi.

Lãnh Nghị quay trở lại xe, chỉnh lại ghế cho ngả xuống, ngả lưng một chút, nhắm mắt lại đợi trời sáng ...

Lúc Lãnh Nghị thức dậy bên ngoài trời đã sáng hẳn, hắn lần nữa nâng tay
nhìn đồng hồ rồi bật ngồi dậy, đẩy cửa xe ra, lần nữa đi đến dưới lầu.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui