Đêm đã khuya, Lữ Thần và bác sĩ Hoàng cáo từ, quản gia tiễn hai người ra về.
Lãnh Nghị vẫn ngồi nơi sofa trầm tư thật lâu rồi mới đứng dậy, ánh mắt rơi
trên phong bì đặt nơi bàn trà, hắn nhẹ nhàng cầm lên sau đó xoay người
đi vào trong phòng, nhẹ nhàng đẩy cửa bước vào, đứng bên cạnh giường
nhìn Tịch Họa vẫn đang an tĩnh nằm đấy.
'Thiếu gia!' Tiểu Hồng tươi cười chào Lãnh Nghị, cô cũng học theo mọi người gọi "thiếu gia".
Lãnh Nghị chỉ khẽ gật đầu sau đó xoay người rời đi, tiện tay đóng cửa lại, bóng dáng cao ngất biến mất sau cửa.
Đi dọc theo cầu thang xuống lầu, đi ngang phòng giải trí gia đình, hắn đẩy nhẹ cửa đi vào, dừng lại trước một đống máy móc, hắn mở lên, lấy cuộn
phim trong phong bì ra cho vào còn mình thì lùi lại mấy bước ngồi xuống
ghế, mắt nhìn lên màn hình.
Tiếng nhạc ầm ĩ đột nhiên đập vào
tai, chấn động cả màng nhĩ Lãnh Nghị; sau đó xuất hiện trên màn hình là
đám đông ồn ào, ánh đèn đầy ái muội, ngón tay thon dài của Lâm Y đang
vuốt ve ly rượu đỏ, gương mặt đỏ ửng, ánh mắt mê ly ngẩng đầu si ngốc
nhìn cô gái đang múa cột trên vũ đài ...
Lãnh Nghị mím chặt cánh môi, mắt nhìn chằm chằm cô gái trên màn hình ...
Nhìn thấy cánh tay người thanh niên tóc vàng đáp trên vai cô gái, Lãnh Nghị
cắn môi, đáy mắt dần trở nên âm trầm ... Lúc Lâm Y bước lên bục ao, ánh
mắt âm trầm của Lãnh Nghị thoáng qua một tia chấn động không dễ nhận ra, hắn đứng bật dậy khỏi ghế đi đến gần sát màn hình chừng như muốn nhảy
vào bên trong kéo cô gái kia ra ...
Cô gái đứng bên cột đồng nở
nụ cười mê ly, bắt đầu nhảy múa, mái tóc dài xõa tung, váy trắng tung
bay như mộng như ảo, đẹp như một bức tranh ... Tiếng hoan hô, tiếng huýt sáo, tiếng vỗ tay rào rạt vang lên dưới đài vọng đến tai Lãnh Nghị nghe thật chói tai.
Nắm tay Lãnh Nghị hung hăng siết lại, mặt tái
mét, cô gái này từ khi rời khỏi hắn trước giờ chưa bao giờ khiến hắn
thôi lo lắng, bây giờ, cô đang làm gì đây chứ? Là muốn đả kích hắn sao?
Hay là muốn trả thù? ...
Đột nhiên màn hình chuyển đến hình ảnh
cô gái buông tay khỏi cột đồng rồi cả người bay xuống dưới đài ... 'Y
Y!' Lãnh Nghị cả kinh kêu thét lên, sự âm trầm thoáng chốc bị thay bằng
vẻ lo lắng và kinh ngạc, hắn không kìm được ghé sát vào màn hình, chừng
như muốn đưa tay đón lấy cô gái.
Nhưng đã có một người đàn ông
khác đón được cô, 'Lâm Y!', Lãnh Nghị nghe rõ ràng giọng của người đàn
ông, là Lăng Nhất Phàm! Hắn nhìn chằm chằm gương mặt tuấn tú hiện lên
trên màn hình, đáy mắt càng thêm âm trầm ... Ánh mắt sắc bén rơi vào
những con số ghi ngày giờ trên góc màn hình --- tất cả những chuyện này
mới xảy ra tối nay, cách đây không lâu lắm!
Tắt màn hình, rút
cuộn băng ra rồi Lãnh Nghị sải bước ra ngoài, chỉ chốc lát sau bên ngoài biệt thự đã truyền đến tiếng động cơ xe ... Lãnh Nghị vừa lái xe vừa
gọi điện thoại, vẫn không có cách nào gọi được. Đáng chết thật! Cô gái
đó kéo tên hắn vào danh sách chặn cuộc gọi! Lãnh Nghị hung hăng ném điện thoại sang một bên.
Chiếc xe nhanh chóng dừng lại trước cửa
"Rừng nhiệt đới", bá đạo ngang tàng đậu ở đó sau đó một gương mặt tuấn
mỹ mà lạnh lùng khiến người ta khiếp sợ lộ ra sau cửa xe, ngũ quan như
điêu khắc, ánh mắt sắc như đao, một thân tây trang may bằng thủ công bày ra hết vóc dáng cao ráo đỉnh đạc của hắn, trong đêm như hắn vẫn như cũ
hết sức thu hút ánh mắt của người khác.
Bảo vệ đi về phía Lãnh
Nghị, vốn định hỏi hắn có thể đỗ xe ở chỗ khác được không nhưng thấy từ
trên thân người đàn ông này toát ra vẻ lãnh khốc và khí thế quá mãnh
liệt, rốt cuộc hắn có chút khiếp sợ, chỉ lui sang một bên, nhường cho
hắn sải bước đi vào.
Bên trong mọi người vẫn đang điên cuồng theo tiếng nhạc, trên vũ đài biểu diễn múa cột vẫn nóng hừng hực, ánh mắt
lạnh lùng của Lãnh Nghị quét qua đám người ...
Không có! Lãnh
Nghị quả đoán cất bước về phía khu phòng bao, nhân viên phục vụ ở cửa
khiếp sợ nhìn người đàn ông tuấn mỹ lãnh khốc đẩy cửa phòng bao, mấp máy cánh môi nhưng rốt cuộc không dám lên tiếng ngăn cản ...
Gian
phòng đầu tiên, một đám đàn ông dùng ánh mắt kinh ngạc nhìn về phía cửa
... Gian phòng thứ hai, một đôi nam nữ đang vong tình hôn nhau, cô gái
thấy có người xuất hiện kinh hoàng kêu thét lên ... Gian phòng thứ ba,
một đám con gái uống say mắt bừng sáng lên khi nhìn thấy một người đàn
ông đẹp trai khó ai bì xuất hiện ngoài cửa ...
'Tiên sinh, anh
tìm ai? Hay là chúng tôi giúp anh tìm?' Nghe tin, một người nhìn có vẻ
như là quản lý đi theo sau Lãnh Nghị, nhìn khí thế hừng hực của hắn,
cười nói giọng thương lượng ... xem khí thế của người ngày, cô ta đương
nhiên biết là không dễ chọc!
Kiểm tra hết một dãy phòng bao vẫn
không tìm được người ... rốt cuộc Lãnh Nghị cũng dần bình tĩnh lại, hắn
suy nghĩ một chút rồi cất bước đi về phía phòng giám sát của hội quá ... Trong lưu trữ của camera, Lãnh Nghị thấy rõ ràng Lăng Nhất Phàm bế Lâm Y đi ra ngoài ... sắc mặt hắn càng âm u đến cực điểm ...
Bước nhanh ra khỏi cửa hội quán, Lãnh Nghị ngồi vào trong xe, rút điện thoại ra, ấn phím ...
Lúc này đã là rạng sáng, trong một gian phòng khách sạn nào đó, Lăng Nhất
Phàm cúi xuống nhìn gương mặt đang trong giấc ngủ say sưa của Lâm Y,
khóe môi nụ cười càng sâu ... Vốn là hắn định đưa cô về nhà nhưng hắn
không biết hiện giờ Lâm Y đang ở chỗ nào, mà từ lúc ở trong hội quán Lâm Y đã ngủ đến giờ, Lăng Nhất Phàm không đành lòng đánh thức cô cho nên
hắn đưa cô đến khách sạn thuê một căn phòng để cô ngủ thoải mái một chút ...
Sau đó Lăng Nhất Phàm đứng dậy chuẩn bị đi tắm, hắn ngủ ở một chiếc giường khác ...
Lúc này điện thoại trong túi hắn reo lên, ai mà còn gọi vào lúc này? Lăng
Nhất Phàm hơi chau mày, lấy điện thoại trong túi ra xem, cái tên "Lãnh
Nghị" nhấp nháy trên màn hình khiến sóng mắt Lăng Nhất Phàm thoáng xao
động, trong lòng cũng dần hiểu rõ hơn. Hắn quay nhìn lại cô gái đang ngủ trên giường rồi bước ra ngoài, đón nghe, đầu bên kia trầm mặc một lúc
lâu, chừng như có thể nghe được tiếng thở của nhau, hai người đàn ông
chừng như đều đang chờ đối phương lên tiếng trước ...
Lăng Nhất
Phàm chậm rãi ngồi xuống sofa bên ngoài phòng ngủ, đầu bên kia truyền
đến giọng nói lạnh lùng nhưng chừng như đang cực lực ẩn nhẫn của Lãnh
Nghị, 'Y Y đâu?'
'Cô ấy ngủ rồi!' Lăng Nhất Phàm nhướng mắt, giọng cũng lạnh như băng!
Lại là một sự im lặng đến đáng sợ, sau đó giọng Lãnh Nghị lại vang lên lần
nữa, chỉ ngắn ngủi ba chữ nhưng lại lạnh như từ lòng đất truyền lên, 'Ở
chỗ nào?'
'Lãnh thiếu ...' Lăng Nhất Phàm rút ra một điếu thuốc
đốt lên, lạnh lùng nói, '... nghe nói Hạ Tịch Họa còn sống, anh đã đón
cô ấy về nước rồi ... Y Y với anh đã kết thúc rồi, xin anh đừng bám riết theo cô ấy nữa!'
Đầu bên kia truyền đến tiếng cười lạnh của Lãnh Nghị, cùng giọng nói bá đạo mà sắc bén: 'Lăng Nhất Phàm, tôi với Lâm Y
kết thúc hay chưa chỉ có chúng tôi biết thôi, tôi mặc kệ người khác nghĩ thế nào, càng không cần một "người ngoài" như cậu xen vào ...' Hắn đặc
biệt nhấn mạnh hai chữ "người ngoài".
'Lãnh Nghị!' Mặt Lăng Nhất
Phàm giăng đầy mây đen, hắn cắn răng lạnh giọng nói, 'Anh không có tư
cách nói tôi là người ngoài! Lúc Y Y còn ở bên anh, anh đã cho cô ấy
hạnh phúc chưa? Vì sao mỗi lần tôi gặp cô ấy đều chỉ thấy trên mặt là vẻ tiều tụy, bất lực chứ? Lần này tôi sẽ không buông tay, tôi sẽ dẫn cô ấy rời khỏi chỗ này!'
Không khí lần nữa như đông lại, chỉ có tiếng
hô hấp của hai người truyền qua điện thoại, thật lâu sau giọng lạnh như
băng của Lãnh Nghị mới vang lên, mang theo chút khiêu khích: 'Lăng Nhất
Phàm, Y Y sẽ không đi cùng cậu đâu, người cô ấy yêu là tôi, không phải
cậu! Hiểu không?'
Lăng Nhất Phàm chỉ "cạch" một tiếng ngắt điện
thoại, tiếng cười của Lãnh Nghị vẫn còn văng vẳng bên tai, mày hắn sít
sao chau lại ...
Sáng hôm nay lúc Lâm Y vừa mở mắt thì đã nhìn
thấy một không gian lạ lẫm, cô thoáng kinh hãi, bất an xoay người, rơi
vào mắt cô là một căn phòng xa lạ, bật ngồi dậy, cơn say rượu tối qua
vẫn còn dư âm khiến đầu cô ẩn ẩn đau, nhẹ đưa tay day day huyệt thái
dương, cô nhìn một vòng xung quanh.
Ánh mắt cô dính cứng nơi
gương mặt anh tuấn của một người đàn ông đang ngủ ở chiếc giường bên
cạnh, trong vẻ anh tuấn mang theo một sự ôn hòa và ổn trọng, là Lăng
Nhất Phàm! Cô sửng sốt nhìn hắn, cố gắng nhớ lại mọi chuyện tối qua ...
Cô nhớ ra rồi, là cô uống say, chạy lên vũ đài ôm cột nhảy múa sau đó té xuống vũ đài, rơi vào trong lòng một người đàn ông, loáng thoáng nhớ
lại, chính là Lăng Nhất Phàm ...
Động tác của cô gái đánh thức
người đàn ông đang ngủ say, anh ta hé mắt, nhìn thấy Lâm Y đã ngồi dậy,
gương mặt ửng hồng, ánh mắt mang theo một tia bất an đang nhìn hắn chằm
chằm.
'Lâm Y, em thức rồi à?' Lăng Nhất Phàm vội ngồi dậy, trên
mặt vẫn là nụ cười ôn hòa thường thấy, nhìn cô gái đang ngẩn người kia,
giọng thật nhu hòa, 'Ân, tối qua em uống say, còn khó chịu không?'
'Không ... không đâu!' Nghĩ đến tối qua mình luống cuống, mặt Lâm Y càng đỏ,
cô bất an hỏi: 'Thật ngại quá, Nhất Phàm ... tối qua em ... có làm phiền anh lắm không?'
'Không việc gì, em không khó chịu là tốt rồi!'
Giọng Lăng Nhất Phàm vẫn ấm áp như gió xuân, 'Em đói chưa? Bữa sáng muốn ăn gì anh bảo khách sạn đưa lên đây có được không?'
'Em ... đi nhà ăn ăn thôi!' Lâm Y ngượng ngùng cười.
'Vậy cũng được!' Lăng Nhất Phàm vừa nói vừa đứng dậy ...
Trong nhà ăn tự phục vụ của khách sạn, Lăng Nhất Phàm ngồi đối diện với Lâm
Y, hắn nhìn cô gái đang cắm cúi ăn cháo, hắng giọng hỏi dò: 'Lâm Y, nghe nói em giờ đang đi làm ở công ty quảng cáo của Tương Huy?'
'Phải đó!' Lâm Y ngẩng đầu nhìn Lăng Nhất Phàm, khóe môi mang theo nụ cười yếu ớt.
'Làm việc ở đó vui không?' Lăng Nhất Phàm tiếp tục hỏi.
'Ân, tốt lắm! Rất đúng chuyên ngành mà em học!'
Lăng Nhất Phàm mỉm cười, trầm mặc một lúc rốt cuộc lại lên tiếng: 'Lâm Y, có muốn đến công ty anh làm không? Ân, bên đó quy mô tương đối lớn, cũng
có nhiều cơ hội phát triển, hơn nữa em còn có thể lựa chọn ra nước ngoài làm ...'
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...