Lưu Luyến Không Quên - Tinh Tử Khanh Khanh

'Tương thiếu!' Gương mặt phẫn nộ của ông giám đốc nhân sự phút chốc lại trở
nên tươi như hoa, 'Hôm nay thế nào mà ngài lại có thời gian rảnh rỗi đến đây?' Ông nhớ từ sau khi ông Tương sắp xếp cho người con trai thứ là
Tương Huy này vào vị trí phó tổng đến giờ, số lần Tương Huy đến đây có
thể đếm được trên đầu ngón tay. Vị Tương thiếu này vẫn luôn phong lưu
tiêu sái, chuyện công sự của công ty toàn bộ giao cho những người thuộc
hạ đi xử lý ...

Tương Huy không thèm để ý đến ông ta, đôi mắt hẹp dài của hắn lúc này đang đầy vẻ kinh ngạc ghim trên người Lâm Y, khóe
môi cũng câu lên ý cười: 'Trời ạ, thiên sứ, chúng ta thực sự có duyên,
thế nào mà tôi khó đến công ty một lần lại có thể gặp được cô chứ ...'

Nhìn thấy trên gương mặt tái nhợt của Lâm Y không có chút biểu cảm nào, bình lặng như nước, hắn lại mỉm cười, ánh mắt quét về phía những người bảo
vệ đứng cạnh cô, lại nhìn về phía gương mặt đáng ghét của ông giám đốc
nhân sự, sau đó lại quay trở lại trên mặt Lâm Y: 'Ờ ... có phải là bọn
họ bắt nạt cô không?'

'Không không không ... Tương thiếu ... cô
ta đánh tôi trước!' Ông giám đốc nhân sự thấy tình hình không ổn vội
vàng cướp lời, Tương thiếu này nổi tiếng phong lưu, tin đồn lăng nhăng
cũng không ít, nói không chừng cũng có dây mơ rễ má gì với cô gái này
...

'Ông nói thiên sứ đánh ông?' Đôi mắt hoa đào của Tương Huy
trợn to, 'Hừm, ông có còn là đàn ông không vậy? Những lời như vậy mà
cũng nói ra được hay sao? Còn các người nữa, đều là óc heo cả sao, mau
xin lỗi thiên sứ đi!' Giọng điệu đó hoàn toàn không cho phép người ta có chút dị nghị nào.

Một đám người há miệng trừng mắt nhưng rõ ràng ai cũng không dám đắc tội với nhị thiếu gia của nhà họ Tương, phó tổng
giám đốc của công ty JZ này ...

'Cám ơn anh giúp tôi giải vây ...' Trong văn phòng phó tổng giám đốc của Tương Huy, Lâm Y điềm tĩnh nói lời cảm ơn.


'Thiên sứ ...' Tương Huy ngồi phịch xuống ghế, mắt vẫn nhìn Lâm Y, khó có một
lần nói lời nghiêm túc: 'Vì sao phải ra ngoài làm việc? Hai người ...
chia tay rồi sao?'

Lâm Y thở dài một tiếng, khóe môi nhẹ câu lên một nụ cười yếu ớt: 'Ừ!'

Tương Huy nhìn cô, chuyện về buổi tiệc sinh nhật đình đám đó hắn cũng có nghe đến, hắn cảm giác rất rõ ràng vị Lãnh đại thiếu gia đó rất coi trọng cô ... nhưng mà, thật không ngờ nhanh như vậy đã chia tay; trầm mặc một
lúc rồi hắn nhếch miệng cười nói: 'Chuyện tốt chuyện tốt, thiên sứ, làm
người phải nghĩ thông suốt một chút, thắt cổ trên một thân cây thì thật
là uổng phí!'

Lâm Y vẫn nhàn nhạt cười, mấp máy môi, giọng nhẹ như gió thoảng: 'Ừ ...'

'Vậy ... bây giờ cô muốn làm công việc gì?' Tương Huy hào hứng hỏi.

'Tôi vốn học thiết kế quảng cáo cho nên vẫn muốn tìm công việc có liên quan đến ngành này!'

Lời của Lâm Y vừa dứt thì Tương Huy đã vỗ bàn lớn tiếng kêu: 'Trời, thiên
sứ, hai chúng ta quả thật là có duyên. Bộ phận quảng cáo của công ty
chúng tôi vừa hay đang cần người ... cô đợi chút, tôi gọi giám đốc bộ
phận quảng cáo đến đây một chuyến ...'

'Không cần đâu Tương
thiếu, tôi ... vẫn là tìm một công ty khác thì tốt hơn ...' Lâm Y vẫn
còn nhớ rất rõ ràng những lời vừa nãy ông giám đốc nhân sự nói, rằng bộ
phận quảng cáo của họ không thiếu người, điều quan hơn cả là cô không
muốn người khác cho rằng cô là dựa vào quan hệ mà tìm được công việc này ...'

'Thiên sứ, chúng ta cũng coi như rất thân rồi cô còn khách
sáo với tôi làm gì? Ừm, cô vẫn còn là đồ đệ của tôi đúng không? Sư phụ
dù sao cũng không thể không lo cho đồ đệ, đúng không? Chúng tôi quả thực đang cần người ...' Tương Huy dường như nhìn ra suy nghĩ của Lâm Y, anh ta nói vẻ nghiêm túc, 'Giám đốc bộ phận quảng cáo của chúng tôi sẽ đánh giá khả năng của cô, cô vượt qua được kiểm tra thì mới có thể được

nhận, nếu như cô không thể vượt qua bài đánh giá, tôi cũng không thể
giúp gì cho cô được!'

'Tương thiếu ...' Lâm Y thoáng chau mày, cô thật sự không biết công ty quảng cáo này là của Tương Huy ...

'Được rồi, cứ quyết định như thế đi. Giờ tôi gọi giám đốc của bộ phận quảng
cáo đến đây ...' Tương Huy ngắt lời Lâm Y rồi kéo điện thoại bàn đến
gần, suy nghĩ một lát rồi lấy trong ngăn kéo ra một bảng thông tin, ấn
phím theo dãy số trên bảng thông tin đó, cười nói, 'Tôi không nhớ số của họ!'

Cứ như vậy, Lâm Y tạm thời đến bộ phận thiết kế quảng cáo
của công ty quảng cáo JZ làm việc, nhưng trước mắt vẫn là giai đoạn thử
việc, cũng như Tương Huy đã nói, giám đốc bộ phận quảng cáo Tôn Hồng
giao cho Lâm Y một thiết kế một đoạn quảng cáo, đợi sau khi cô làm xong
thì giao cho ông kiểm tra, nếu như đáp ứng được yêu cầu công việc thì có thể tiếp tục ở lại làm việc ...

***

Paris, nước Pháp ...

Nơi một vùng ngoại ô phong cảnh tuyệt đẹp, trong một gian phòng của một căn biệt thự hai tầng, chiếc rèm mỏng nơi khung cửa sổ phất phơ theo từng
trận gió, trên chiếc giường lớn giữa phòng có một cô gái đang nằm, hai
mắt cô nhắm chặt, sắc mặt trắng bệch nhưng có thể thấy rõ ngũ quan xinh
xắn, mái tóc dài lõa xõa trên gối.

Cổ tay phải của cô gái đang
cắm kim truyền dịch, nơi đầu giường là đủ các loại dụng cụ y tế, máy
điện tâm đồ, máy đo huyết áp các loại, trên màn hìn đang nhấp nháy biểu
đồ thể hiện sự sống của cô gái.


Nơi chiếc sofa cách chiếc giường
không xa, một nữ hộ sĩ tóc vàng mắt xanh đang ngồi đó, nhàm chán nhìn cô gái đang nằm mê man trên giường, rồi lại nhìn những đường biểu thị sự
sống nhấp nháy không ngừng trên màn hình ...

Cửa phòng bị đẩy nhẹ ra rồi thân hình cao ngất của Lãnh Nghị xuất hiện ngoài cửa, trên gương mặt tuấn tú lộ ra chút u ám, có thể nhìn thấy rõ những tơ máu trong
mắt, rõ ràng là không ngủ được bao lâu, bên cạnh hắn là Charlie, bác sĩ
chủ trị của Hạ Tịch Họa.

Lãnh Nghị và Charlie cùng đi vào trong phòng, vừa đi vừa dùng tiếng Anh nói chuyện với nhau.

'Ông Charlie, hiện giờ đã bảy ngày trôi qua rồi, vì sao Tịch Họa vẫn còn
chưa tỉnh lại?' Giọng Lãnh Nghị cực kỳ lạnh mạc, 'Hôm đó ông nói với tôi thế nào hử?!'

'Lãnh tiểu thư, tình hình của Hạ tiểu thư thế này, có thể tỉnh lại hay không vốn còn là một ẩn số ... Chúng tôi cũng đã
giám sát chặt chẽ những chỉ số sức khỏe của cô ấy mà phán đoán như vậy
...' Bác sĩ Charlie nhẹ giọng giải thích với Lãnh Nghị.

'Nếu như
chỉ là phán đoán, cũng không phải là một kết luận, vì sao gọi tôi trở về gấp như vậy? Còn nói cái gì tốt nhất không thể trì hoãn một phút nào!'
Mắt Lãnh Nghị sắc như đao, không chút khách sáo bức hỏi Charlie, 'Ông
không biết thời gian đối với tôi mà nói là quý giá đến mức nào sao?'

'Thực xin lỗi Lãnh tiên sinh. Bởi vì hôm đó điện tâm đồ của Hạ tiểu thư đột
nhiên thay đổi, trái tim có dấu hiệu hồi phục, theo kinh nghiệm nhiều
năm của chúng tôi, lúc này nếu như có người mà cô ấy quan tâm ở bên cạnh nói chuyện nhiều với cô ấy một chút, khích lệ cô ấy, rất có khả năng cô ấy sẽ tỉnh lại ... Lãnh tiên sinh, đó là một cơ hội rất tốt, chúng tôi
không thể không báo cho ngài!'

Nói đến đây, Charlie hơi ngừng
lại, nhìn sắc mặt Lãnh Nghị vẫn đầy mây đen, dè dặt bồi thêm một câu:
'Nhưng hôm đó khi ngài đến đây thì đã quá muộn rồi, lỡ mất thời cơ tốt
nhất ... đương nhiên, chúng tôi cũng không thể cam đoan rằng Hạ tiểu thư nhất định sẽ tỉnh lại ... Ngài cũng biết đó, cô ấy đã hôn mê ba năm rồi ...'

Nghe câu cuối này, Lãnh Nghị không nói thêm nữa, mặt hắn
vẫn tái xanh, môi mím chặt lại, ánh mắt sắc bén khi quét qua chiếc
giường nơi cô gái đang nằm thì trở nên nhu hòa đôi chút, trên mặt mây

đen cũng dần tản đi, rồi mắt hắn quét qua một đám máy móc y tế đặt ở bên cạnh giường kia.

Thân hình cao lớn của hắn chậm rãi dời qua,
ngồi xuống một chiếc ghế cạnh giường, lặng lẽ ngắm nhìn cô gái trên
giường. Từ ngày đó bỏ lại Lâm Y trong buổi tiệc sinh nhật đó cho đến hôm nay đã là bảy ngày, mỗi ngày hắn đều canh giữ ở đây chỉ bởi vì bác sĩ
nói trái tim của Tịch Họa đang chậm rãi hồi phục công năng, cần sự khích lệ của hắn ...

Bảy ngày rồi, Lãnh Nghị không gọi điện thoại cho
Lâm Y một lần nào, tâm tình của hắn rất nóng nảy, rất loạn, nhất thời
không biết nên giải thích với cô thế nào, cũng không biết từ nay về sau
làm sao đối mặt với cô! Nhất định Lâm Y sẽ cho rằng hắn gạt cô nhưng mà
... hắn thật sự không biết Hạ Tịch Họa còn sống! Hắn vẫn luôn cho rằng
Tịch Họa đã rời khỏi thế gian này, hắn không biết cô trở thành người
thực vật, nằm ở đây đã ba năm!

Người nhà giấu hắn ba năm! Hôm đó
hắn đi suốt đêm về đây, lúc đến nhà đã là rạng sáng ngày hôm sau, Tương
Mân, Lãnh Tuấn, Lý Uyển, Lãnh Thành đều có mặt đầy đủ, trong tiếng chất
vấn đầy phẫn nộ của Lãnh Nghị, Lý Uyển chỉ giải thích rằng năm đó, bởi
vì Tịch Họa trở thành người thực vật, bác sĩ nói cơ hội để cô tỉnh lại
rất mong manh ... Mọi người sợ ảnh hưởng đến cuộc sống của hắn, càng sợ
Lãnh Nghị từ đó cự tuyệt kết hôn, sợ nhà họ Lãnh tuyệt hậu ... cho nên
mọi người lựa chọn che dấu sự thật, chỉ nói là Hạ Tịch Họa đã chết ...

Chỉ là ai cũng không ngờ, sau khi biết Tịch Họa "chết", Lãnh Nghị vẫn tuyên bố sẽ không kết hôn. Sợ nhất chính là Tương Mân và Lý Uyển, Lãnh Tuấn
thì lạnh lùng cảnh cáo con trai, nếu như trong vòng ba năm không sinh
một đứa cháu nội cho ông thì ông sẽ giải trừ quyền thừa kế Lãnh thị của
hắn, hơn nữa còn đem tất cả tài sản của nhà họ Lãnh quyên đi làm từ
thiện ...

Sau cùng, dưới sự uy hiếp lẫn nước mắt của Tương Mân và Lý Uyển, rốt cuộc Lãnh Nghị hứa với họ sẽ tìm một người giúp nhà họ
Lãnh nối dõi tông đường, chỉ là ... cô gái đó phải là do hắn chọn. Nếu
như trong vòng ba năm hắn vẫn không tìm được người thích hợp thì sẽ nghe theo lời Lý Uyển, cưới Từ Giai về làm vợ ...

Vậy mà hôm nay Lãnh Nghị lại đột nhiên được báo tin Tịch Họa vẫn còn sống chỉ trở thành
người thực vật, chẳng những vậy, còn rất nhanh sẽ tỉnh lại ...


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui