Lưu Luyến Không Quên - Tinh Tử Khanh Khanh

'Nghị nhi, đừng đi!' Lý Uyển gọi với theo Lãnh Nghị, bước chân của hắn chỉ
thoáng dừng lại rồi lại tiếp tục bước, mặt Lý Uyển cũng sầm xuống nhưng
cũng đành chịu, đứa con trai này không phải là muốn khống chế là được.

Cho đến khi Tương Mân đứng bên cạnh lên tiếng: 'Nghị nhi, cháu đợi đã!' thì Lãnh Nghị mới mím môi, ngừng bước chân. Tương Mân đi đến trước mặt Lãnh Nghị, mỉm cười, 'Nghị nhi, chúng ta lần này đến không phải là vì làm
khó cháu ... những lời mẹ con nói đều là lời nói thật cả, sớm muộn gì
cháu cũng phải cho Lâm Y biết, dù sao cũng không thể giấu nó mãi, đúng
không?'

Đạo lý này Lãnh Nghị sao lại không hiểu chứ, chỉ là hắn
không tìm được cơ hội thích hợp để nói với Lâm Y mà thôi, hắn không muốn làm tổn thương cô nhưng xem ra giờ này mọi người đã làm đảo lộn kế
hoạch của hắn cả, Lâm Y bị tổn thương là điều không thể tránh khỏi rồi!

Hắn biết lần này mọi người đến đây đột ngột như vậy chắc chắn sẽ không có
chuyện gì hay ho xảy ra, hiện giờ quả nhiên đã chứng thực dự đoán của
hắn!

'Nghị nhi, có thể nói cho bà nội nghe dự định của con không?' Thấy Lãnh Nghị trầm mặc không nói, Tương Mân lại hỏi tiếp.

'Bà nội', Mặt Lãnh Nghị lộ vẻ quả quyết, 'Cháu sẽ không từ bỏ Y Y, cho dù
không thể cho cô ấy danh phận cháu cũng không định từ bỏ cô ấy ... để cô ấy không danh không phận đi theo cháu, cháu biết sẽ rất ủy khuất Y Y
cho nên cháu cần thời gian, cần cơ hội để giải thích rõ ràng với cô ấy,
cháu tin cô ấy sẽ hiểu mà đi theo cháu không cần danh phận nhưng mà ...
hiện giờ mọi người làm đảo lộn tất cả rồi!'

'Xin lỗi cháu, Nghị
nhi!' Tương Mân cười vẻ áy náy, 'Hôm nay có lẽ mọi người lỗ mãng một
chút, cũng không qua sự đồng ý của cháu ... nhưng thấy cháu có thể tìm
được người mà mình thích quả thực bà nội rất vui ... tất cả chúng ta đều sẽ ủng hộ cháu!'


Lãnh Nghị cắn môi, nhàn nhạt nói: 'Bà nội, giờ
cháu muốn lên lầu nói chuyện rõ ràng với Y Y, cháu ... không ngồi với
mọi người được!'

'Được, cháu đi đi!' Tương Mân nhẹ vỗ vai Lãnh Nghị, vẻ mặt từ hòa, 'Nếu thấy cần, bà nội sẽ đến nói chuyện với con bé ...'

Lâm Y mờ mịt trở về phòng mình, vừa đóng cửa lại, thân thể của cô đã mềm
nhũn khuỵu xuống, không còn sức lực để cất nổi bước chân, nước mắt cứ
như một chuỗi trân châu bị đứt dây rào rạt rơi, đáy mắt một mảnh trống
rỗng ...

Thì ra lúc đầu Lý Tân giúp Lãnh Nghị tìm nhiều cô gái
như vậy chính là vì tìm một công cụ sinh sản thích hợp cho nhà họ Lãnh
mà thôi, mà cô lại bất hạnh trở thành người được chọn ...

Thì ra Lãnh Nghị vốn không muốn cưới mình, hắn tìm mình chỉ là vì muốn giúp
nhà họ Lãnh duy trì hương khói, vì tìm cho mình một cái cớ để né tránh
hôn nhân ...

Mà mình thì lại ngu ngốc như vậy!

'Y Y...'
Ngoài cửa vọng đến tiếng của Lãnh Nghị, trái tim Lâm Y lỡ một nhịp đập,
cô không tự giác dùng thân mình chèn cửa lại, suy nghĩ đầu tiên chính là không để cho hắn tiến vào, giờ người cô không muốn gặp nhất là hắn,
nhưng thân thể mảnh khảnh của cô làm sao chống lại được sức của Lãnh
Nghị, cuối cùng cửa vẫn bị Lãnh Nghị dùng sức đẩy ra ...

Buông
tha cho chống cự, Lâm Y rời khỏi cửa đi vào sofa ở giữa phòng, vừa đi
vừa bối rối lau đi nước mắt nhòe nhoẹt trên má, cô không muốn hắn nhìn

thấy cô khóc, muốn đi thì cũng phải đi cho có tôn nghiêm, không phải
sao?

Lãnh Nghị đẩy cửa bước vào, mắt dõi theo bóng dáng mảnh mai
của Lâm Y, chần chừ ở cửa một lúc rồi mới cất bước đi về phía cô gái,
ngồi xuống sát bên cạnh cô.

'Y Y, em nghe anh giải thích đi!' Tay Lãnh Nghị vươn về phía cô gái, muốn kéo cô vào lòng.

'Giải thích?' Giọng cô gái lạnh như băng, trên mặt mang theo một nụ cười mỉa
mai, cô xoay về phía người đàn ông, ngón tay thon dài nhẹ phất qua cánh
tay người đàn ông, động tác rất nhẹ nhàng nhưng tựa như mang theo sức
nặng ngàn cân khiến Lãnh Nghị không còn dũng khí ôm lấy cô hữa, hắn chỉ
đành dùng ánh mắt ảm đạm nhìn cô.

Vành mắt cô đã đỏ lên, còn có
thể thấy được dấu nước mắt, rõ ràng là đã khóc nhưng lúc này lại cứ quật cường giả vờ như chính mình rât kiên cường, khóe môi cô run rẩy nhưng
giọng nói đầy châm chọc: 'Giải thích vì sao em lại trở thành lễ vật đưa
tặng anh sao? Giải thích tại sao anh trăm phương ngàn kế muốn em vì nhà
họ Lãnh các anh tiếp tục hương khói sao? Em có phải nên cảm thấy may
mắn, trong số đông đảo các cô gái kia bị anh chọn trúng để làm công cụ
sinh đẻ cho nhà họ Lãnh?'

'Y Y!' Lãnh Nghị cau mày, đáy mắt càng thêm u ám, 'Đừng nói khó nghe như vậy!'

'Khó nghe sao? Hay bởi vì em nói trúng trọng điểm?' Sự kiên cường của cô gái phút chốc sụp đổ hoàn toàn, nước mắt tuôn như suối, 'Lãnh Nghị, anh có
dám nói từ lúc đầu anh tìm em không phải là vì muốn em sinh con cho anh
không?'


Lãnh Nghị sít sao nhìn Lâm Y, mím môi, một lúc sau mới
nhỏ giọng nói: 'Y Y, có lẽ lúc vừa bắt đầu anh đúng là có suy nghĩ đó
... nhưng mà ...'

'Vậy là đủ rồi!' Lâm Y ngắt lời hắn, cô tận lực áp chế cơn phẫn nộ trong lòng, 'Đừng nói nhưng mà nữa ... bởi vì bây
giờ anh vẫn là như thế, anh chỉ muốn em sinh con cho anh, muốn em làm
tình nhân không danh không phận của anh thôi!'

'Y Y, em bình tĩnh lại đã ...' Đáy mắt Lãnh Nghị thêm phần âm trầm, 'Em đã nói giữa tình
yêu và danh phận em sẽ chọn tình yêu ... em thật sự cho rằng một tờ giấy chứng nhận kia quan trọng hơn tình yêu anh dành cho em sao?'

Mắt vẫn vương lệ, Lâm Y cười nhạt, 'Yêu? Nếu như anh thật sự yêu em, vì sao không thể cho em danh phận? Hai điểm này có mâu thuẫn với nhau sao? Hay là ...' Lâm Y tạm dừng một chút, nhìn Lãnh Nghị chằm chằm, '... bởi vì
anh đã có vợ rồi?'

'Không phải!' Ánh mắt sắc bén của Lãnh Nghị
lóe lên, giọng cũng cao hơn hẳn, hắn mím môi, mắt nhìn Lâm Y không rời,
gian phòng bỗng chốc chìm trong im lặng, một lúc lâu sau Lãnh Nghị mới
thu hồi tầm mắt, hắn nhắm mắt lại, ngả người vào ghế sofa, tay day day
huyệt thái dương đang ẩn ẩn đau.

Lâm Y cũng không nói nữa, mặt cô tái nhợt,chậm rãi đứng dậy, cô muốn cách xa người đàn ông này một chút
nhưng chân chưa kịp rời đi thì eo đã bị siết lại, cả người bị người đàn
ông hung hăng kéo vào trong lòng, còn chưa kịp giãy dụa thì giọng nói
đầy từ tính của người đàn ông đã vang lên bên tai; 'Y Y, nếu như em
không muốn sinh con, vậy chúng ta không sinh nữa ...'

Thoáng sửng sốt, Lâm Y không giãy dụa nữa, mắt cô mờ mịt nhìn vô định về phía
trước, cô hiểu, nếu như cô không sinh đứa bé này, áp lực trên người Lãnh Nghị sẽ lớn đến mức nào.

Sự an tĩnh của cô gái khiến lòng Lãnh
Nghị hơi thả lỏng một chút, hai tay hắn hơi siết lại, ôm chặt cô gái vào lòng, mặt cọ vào mái tóc mềm mại của cô, giọng thật nhu hòa: 'Y Y,
ngoại trừ danh phận, cái gì anh cũng có thể cho em, bao gồm cả tình yêu
mà em mong muốn ... được không?'


Sóng mắt cô gái thoáng xao động, một lúc sau mới nghẹn ngào nói: 'Để em suy nghĩ ... Lãnh Nghị, để em
một mình yên tĩnh mà suy nghĩ ...'

Một đêm này, Lãnh Nghị không
đến quấy rầy Lâm Y nữa, cô lặng lẽ nằm trên giường trong phòng mình,
không có chút buồn ngủ nào, đôi mắt đen láy nhìn vô định ngoài cửa sổ,
tấm rèm cửa dày vẫn chưa kéo lại, chỉ có một lớp rèm mỏng màu trắng đang phất phơ trong gió ...

Thời gian ở cùng Lãnh Nghị, mỗi một chi
tiết đều như một cuốn phim quay chậm hiện lên trong đầu Lâm Y --- mỗi
một lần ngọt ngào đều khiến lòng Lâm Y quặn đau một lần --- đúng là mình cho rằng tình yêu quan trọng hơn danh phận nhưng mà, nếu như thật sự
yêu mình, vì sao không thể cho mình danh phận? Từ nhỏ cô đã mong mỏi có
một ngày mặc lên người chiếc áo cưới trắng tinh ấy, làm một cô dâu xinh
đẹp, tiếp đó là một động tác xoay tròn xinh đẹp ... nhưng mà, hiện giờ
có phải tất cả đã thành mây khói rồi không?

Điện thoại nơi đầu
giường vang lên âm báo có tin nhắn, lúc này ánh mắt không có sức sống
của Lâm Y mới khẽ chớp lên, một lúc sau mới cầm điện thoại lên, trên màn hình hiện ra một hàng tin nhắn: 'Y Y, anh yêu em. Nghỉ ngơi cho khỏe,
ngủ ngon!'

Lâm Y ngẩn ngơ nhìn hàng chữ, thật lâu thật lâu mới buông điện thoại xuống, thở dài một tiếng, cô chậm rãi nhắm mắt lại ...

Trong phòng ngủ của Lãnh Nghị bên này, Lãnh Nghị đã thay áo ngủ, ngồi nơi
sofa, trên mặt bàn bày mấy bình rượu tây, cạnh bên là chiếc ly chân cao
rượu còn một nửa, hắn đang nghịch chiếc điện thoại trong tay, vừa mới
gửi tin nhắn cho Lâm Y, trong tiềm thức hắn hy vọng nhận được hồi âm của cô nhưng rõ ràng, chuyện này là không thể nào ...

Đêm qua triền
miên như keo với sơn như vẫn còn trước mắt, sự nhiệt tình còn đầy trong
trí nhớ của Lãnh Nghị, vậy mà ... mới đảo mắt hôm nay đã trở nên lạnh
như băng, không khí mất đi rồi độ ấm của Lâm Y, trống rỗng đến không
chịu nổi khiến lòng Lãnh Nghị cũng trở nên trống vắng dị thường, hắn rầu rĩ nhắm mắt lại ...


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui