Ngô Đồng cúi đầu, vân vê chiếc nhẫn, sau đó ngẩng đầu lên khẳng định: “Mặc kệ anh ấy có yêu con thật lòng hay không, con vẫn luôn yêu anh ấy, càng không nghĩ đến việc mất anh ấy.”
Ngô Đồng đẩy xe lăn của Lệ Chi Trữ trở lại phòng bệnh, Lệ Trọng Mưu đang khom lưng chống tay lên lặt bàn đựng dụng cụ y tế, nhíu mày nhìn màn hình CT.
Lát sau, Hướng Kiên Quyết từ trong phòng CT đi ra.
Hai bên cạnh là Lệ Trọng Mưu và Lệ Chi Trữ, ông chợt dừng bước.
Từ góc độ của Ngô Đồng nhìn vào, đó là người đàn ông ở tiệc rượu của Lương gia cô đã thấy, nhưng giờ đây, trên khuôn mặt ông là vẻ hoảng hốt.
Lệ Trọng Mưu nghiêng đầu liếc mắt nhìn Hướng Kiên Quyết, rồi nghiêm túc trao đổi với bác sĩ, coi như không thấy ông.
Lệ Chi Trữ lạnh nhạt nói với ông: “Mark có việc đi trước rồi.”
Hướng Kiên Quyết có chút thất vọng, nhưng Lệ Trọng Mưu có thể đến đã khiến ông cảm động: “Eric, nếu con đã đến, vậy không ngại chờ em trai con một lát chứ?”
Sống lưng Lệ Trọng Mưu đột nhiên cứng đờ.
Yên lặng vài giây, một luồng khí lạnh bỗng ập đến mọi người.
Lệ Trọng Mưu quay đầu nhìn Hướng Kiên Quyết, khác hẳn với sự cẩn trọng lúc nói chuyện với bác sĩ, anh cười lạnh: “Em trai? Ông đang đánh giá quá cao Hướng Tá, hay là đang đánh giá quá cao Hướng gia các người?”
Như phản xạ có điều kiện, Ngô Đồng tiến lên kéo cánh tay anh, lúc này Lệ Trọng Mưu mới giật mình nhớ tới cô cũng ở đây, anh dừng một chút rồi nói: “Xin lỗi đã khiến em chê cười rồi.”
Ngô Đồng nắm lấy tay anh, ngửa đầu nhìn anh, cô lắc đầu, mong anh đừng nói nữa.
Lệ Trọng Mưu ngắm ánh sáng toát ra từ mắt Ngô Đồng, thấy cô cố gắng giúp mình, trái tim anh đập mạnh một nhịp. Chỉ có cô đứng bên cạnh anh, chỉ có mình cô.
Bình tĩnh lại, cơn giận của anh đã lặng như nước hồ: “Các người nhờ Lâm Kiến Nhạc tìm tôi tới, giờ tôi tới rồi, nhưng là Hướng Tá trốn tránh không muốn gặp. Các người còn định hòa giải gì nữa đây?”
Anh nhíu mày, lạnh lùng quay sang Hướng Kiên Quyết. Ông đang gắng gượng khắc chế bệnh tình, lửa giận bùng lên trong ngực, nhưng bị Lệ Trọng Mưu từ từ áp bức.
Ông chỉ tay vào Lệ Trọng Mưu, nổi con thịnh nộ: “Đúng vậy, anh mấy lần dồn Hướng gia vào chỗ chết, sao tự nhiên lại nổi thiện tâm mà hòa giải chứ? Tôi hồ đồ quá mới nghe lời Chi Trữ khuyên để cho anh và Mark gặp nhau, để mọi chuyện tiêu tan.!”
Lệ Trọng Mưu nắm tay Ngô Đồng, anh không khống chế được sức mình siết chặt tay cô, Ngô Đồng hơi đau. Cô không tin chỉ có cô thấy anh thống khổ, cô quay sang bên Lệ Chi Trữ, bà bàng quang như thể chẳng liên quan đến mình, không hề có ý khuyên can. Bà cũng lặng lẽ nhìn đến Ngô Đồng, trong mắt bà như đang nói: làm cho họ ẫm ĩ như vậy thà không nói gì còn hơn.
Ngô Đồng nản lòng, tất cả những gì cô có thể làm được là nắm chặt tay Lệ Trọng Mưu, nghe anh nghĩ một đằng nói một nẻo: “Đúng là tôi có rắp tâm khác, ông có muốn biết tôi và thằng con bảo bối của ông trao đổi gì không, thôi tôi cũng chẳng muốn gạt ông, nó dùng cả hôn nhân và hạnh phúc cả đời mình để đổi lấy việc Lương gia ra tay cứu Hướng thị.”
Yết hầu Hướng Kiên Quyết khẽ động, ông ho hanh kịch liệt, Lệ Chi Trữ hoảng hốt, vội đẩy xe lăn tiến lên, trời đã xế chiều –
Hướng Kiên Quyết ngã khụy trên mặt đất.
*************************
Ngoài phòng bệnh, Lệ Trọng Mưu dựa vào lan can, tóc anh hơi rối, đứng im như tượng, cho đến khi cửa phòng bệnh mở ra.
Bác sĩ và y tá nối đuôi nhau ra ngoài, Lệ Trọng Mưu đã xoay người đối diện cửa phòng, nhìn thấy cô, gương mặt anh căng lên: “Ông ta thế nào?”
“Tạm thời an toàn rồi.” Ngô Đồng từ cửa đến trước anh: “Ông ấy tỉnh lại, vào thăm đi anh.”
Lệ Trọng Mưu bất động, nhìn ánh mắt cô, Ngô Đồng biết anh không đủ can đảm đi vào đó nên cũng không miễn cưỡng. Anh cau mày, Ngô Đồng không kìm được đưa tay day day trán anh. Anh bắt được tay cô: “Mẹ anh nói cho em hết sao?”
Cô gật đầu, Lệ Trọng Mưu hỏi tiếp: “Có phải anh quá đáng lắm không?”
Hiện tại tâm trạng anh không ổn định, không thể tự phán đoán chính xác việc nên làm, anh khẩn cầu an ủi, nhưng cũng kiêu ngạo không lên tiếng. Gần như là ỷ lại cô.
Ngô Đồng nghĩ rất lâu: “Ân oán thế hệ trước không nên ảnh hưởng đến quan hệ của anh và Hướng Tá. Hướng Tá là người tốt, có lẽ các anh có thể…”
Lệ Trọng Mưu cười lạnh, ngắt lời cô: “Được lắm…”
Một lần nữa xoay người, hướng mặt ra bên ngoài. Mặt trời dừng chân giữa hai tòa nhà, ráng chiều chiếm hơn nửa bầu trời. Ngô Đồng ngẩn ngơ với bóng lưng cứng ngắc của anh, cô chợt nhận ra: “Anh ghen à?”
“Không.”
“Có.”
“Không!” Anh quay đầu lại, nhìn cô chằm chằm, dường như còn trợn mắt. Ngô Đồng bật cười, dùng hai tay ôm lấy cánh tay của anh, nghiêng đầu tựa vào vai anh: “Nhiều lúc anh giống Đồng Đồng thật đấy.”
Giọng cô ngập tràn thương xót.
“Ý em bảo anh ngây thơ chứ gì?”
Tiếng nói của anh đầy bất mãn. Trán Ngô Đồng cọ cọ vào tay anh, lắc đầu.
Lệ Trọng Mưu rút tay về, anh dịu dàng vuốt mái tóc cô: “Anh đi mua cà phê, chờ anh quay lại.”
Ngô Đồng dõi theo bóng anh biến mất sau khúc rẽ, trong lòng thầm than, người đàn ông này có lắm cớ trốn tránh quá. Cô đưa tay ra sau chống lên lan can. Trong phòng lúc này chỉ còn Lệ Chi Trữ và Hướng Kiên Quyết, cô biết mình không nên quấy rầy.
Cô chờ mãi mà Lệ Trọng Mưu vẫn chưa về, chỉ có một người khác đến.
Hướng Tá rảo bước đến, Ngô Đồng nhìn thấy, anh định đẩy cửa phòng bệnh thì phát hiện ra cô. Hướng Tá dừng bước, anh lo lắng cho cha mình hơn, nên gật đầu với Ngô Đồng xong liền đi vào.
Vừa đi qua phòng khách nhỏ, đang muốn đẩy cửa phòng bệnh, giọng Lệ Chi Trữ vang lên: “… Người phụ nữ kia so với tôi năm đó dũng cảm hơn nhiều.”
“Vậy nên…” Hướng Kiên Quyết nói chuyện dường như khá khóc nhọc, nhưng chưa đến mức quá nặng.
Lệ Chi Trữ thản nhiên tiếp lời: “Đành tùy chúng nó thôi. Ông biết mà, Eric muốn cái gì đã có ai ngăn được nó chưa, năng lực của Mark ông cũng biết, chắc chắn sẽ không để người khác thao túng.”
Đây là lần đầu tiên Hướng Tá nghe thấy Lệ Chi Trữ dùng giọng điệu ôn hòa như vậy để nói chuyện, tay đặt ở cửa của anh buông xuống, xoay người đi ra ngoài.
“Vẫn nên nghĩ cách gì đó, lúc Vịnh Hiền còn sống hiểu rõ Mark nhất, tôi rất muốn xin lỗi Vịnh Hiền, không thể để Mark bị tổn thương được.”
Là người phụ nữ như thế nào mà nghe người đàn ông mình yêu sám hối với một người phụ nữ khác, lại thờ ơ như thế? Hướng Tá cảm giác tâm trí mình đã bay mất hết, nắm tay càng siết chặt đau đớn.
Đáng tiếc, trong câu chữ của Lệ Chi Trữ, Hướng Tá không nghe ra một chút cảm xúc nào: “Việc này không liên quan đến ông. Nếu khi đó không phải tại tôi, bà ấy sẽ không chết. Cho nên tôi mới là hung thủ.”
Cho nên tôi mới là hung thủ…
Cho nên tôi mới là hung thủ…
Cho nên tôi mới là hung thủ…
Thần trí Hướng Tá lập tức phục hồi, hàn ý lan ra toàn thân, từng chút ừng chút thâm nhập trái tim. Anh máy móc xoay người, khó khăn rời đi, không muốn nghe thêm gì nữa, trong tai anh chỉ ong ong mấy câu chữ kia –
“Đừng nói thế.”
“Không phải sao?Tả Vịnh Hiền tạo ra tai nạn xe đó là muốn lấy mạng của tôi, sớm biết nửa đời sau phải ngồi trên xe lăn, khi bà ta muốn kéo tôi cùng chết, nhất định tôi sẽ không trốn.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...