Ngô Đồng chìm sâu vào đôi mắt ấy, kém anh một cái đầu, nhìn anh chậm rãi hé đôi môi mỏng.
“Vậy em có biết không…”
Tiếng chuông điện thoại bỗng vang lên, phá vỡ câu nói của Lệ Trọng Mưu.
Tiếng nhạc liên tục truyền tới từ trong ví của cô.
Một tia mất mát lướt qua khóe mắt anh, hai người sững lại một lúc, rồi anh khẽ lùi về phía sau.
Cô lấy di động, nhìn dãy số mà ngây ngẩn, cô do dự. Ngô Đồng cầm điện thoại đi cách một đoạn mới nghe.
Đầu dây bên kia là giọng nữ, kèm theo chút chần chừ: “Đồng?”
“…”
“Là cậu sao?”
Giọng của Tư Kì, cô hiểu 3 phần còn 7 phần nghi ngờ, nghe giọng Ngô
Đồng hơi lạnh lùng: “Tư Kì, sao cậu lại cầm điện thoại của anh ấy…”
“Khoan hãy bàn chuyện này, mình không định quấy rầy buổi hẹn của cậu
đâu, nhưng mà… Lúc chúng mình đang đàm phán thì xảy ra xung đột, tình
hình có vẻ khá nghiêm trọng, cậu có thể nhanh đến bệnh viện Calitri
không?”
Chắc Tư Kì đã cố để cho lời nói của mình khỏi lộn xộn, tốc độ rất
nhanh nhưng dần chậm lại, trái tim Ngô Đồng chợt hẫng một nhịp, cô kìm
lại lời muốn nói, chỉ hỏi: “Tình hình nghiêm trọng lắm à?”
“Cả hai bên đều có người bị thương.”, dừng một chút, “Luật sư Hướng
cũng bị kéo vào, chúng mình đang ở phòng cấp cứu của bệnh viện.”
Không cần Ngô Đồng hỏi, Tư Kì đã cho cô biết đáp án.
Chẳng biết Lệ Trọng Mưu đã tới cạnh từ khi nào, anh đột nhiên cất tiếng: “Sao lại thế này?”
Tay cô run lên, vô thức siết chặt điện thoại.
Cô thấy bản thân thật hèn mọn, cố chỉnh lại cảm xúc, nói với anh: “Em phải đến bệnh viện Calitri.”
Anh chỉ lặng yên nhìn cô, rồi quay người đi trước dẫn đường cho cô.
“Anh đưa em đi.”
Ngồi trong xe, dù Ngô Đồng có cố gắng mấy, cô vẫn phải hít sâu vài lần mới dám mở miệng: “Hướng Tá đang ở bệnh viện.”
”…”
“Hình như anh ấy bị thương.”
Dường như mặt Lệ Trọng Mưu vẫn không biểu lộ gì, không có kinh ngạc,
chỉ có nét tiếc hận: “Sớm biết thế này, chẳng bằng để cho em đi cùng bọn họ.”
Cô cười nhẹ, vì hiếm khi mới có dịp anh nói đùa.
Xe tới trước cổng viện, Ngô Đồng tháo dây an toàn, nhìn nhìn Lệ Trọng Mưu, hơi khó xử: “Em tự đi vào.”
Chợt gương mặt Lệ Trọng Mưu trầm xuống.
Người đàn ông này thật khó ứng phó, chỉ phạm vào anh một chút cũng
không được. Bước xuống xe, anh đi đến bên kia, mở cửa xe cho Ngô Đồng.
Cô vẫn ngồi trên xe không nhúc nhích: “Đồng nghiệp của em đều ở đó, nếu anh xuất hiện, e là…”
“Em ngại không muốn để mọi người biết chuyện em và anh ư?”
“Em không có ý này.”
“Xuống xe.”
Bị anh nhìn chằm chằm, Ngô Đồng ảo não cắn răng, anh trở mặt còn
nhanh hơn lật sách nữa, chẳng còn vương lại cái gì gọi là “nhu tình mật
ý”.
Cô phụng phịu đi xuống, hướng thẳng đến cửa bệnh viện.
Vào phòng cấp cứu cũng không thấy Tư Kì, nhìn sang xung quanh, mọi
thứ đã được an bài khá ổn. Có người quay đầu lại, thấy Ngô Đồng: “Đồng
tới rồi à?”
Sau đó phát hiện ra người đàn ông đứng cạnh cô, vẻ mặt đột nhiên chuyển sang trạng thái nghiêm túc: “Tổng giám đốc Lệ.”
Ngô Đồng khoanh tay đứng cạnh cửa liếc mắt với Lệ Trọng Mưu. Anh nhìn lại cô, cảm thấy ánh mắt của cô như đang nói: xem đi, anh cứ gần ai là
làm người ta sợ rồi.
Tình hình vẫn chưa ổn định lắm, giới truyền thông như thường lệ săm
soi nhất cử nhất động, lát sau Cố Tư Kì cầm cốc cà phê từ tốn đi vào
phòng cấp cứu.
Cố Tư Kì gặp hai người, phản ứng của cô cũng chẳng khác vị đồng
nghiệp kia là mấy, rất cung kính chào một tiếng: “Tồng giám đốc Lệ.” rồi quay sang với Ngô Đồng, mặt rầu rĩ: sao anh ta lại ở đây?!
Ngô Đồng cực kì bối rối, cô cắn môi, nhìn Lệ Trọng Mưu: “Anh…”
Cuối cùng anh cũng thuận theo ý mọi người: “Anh chờ em ở ngoài.”
Nói xong, anh gật đầu với Tư Kì, coi như chào hỏi.
Hình bóng anh vừa biến mất sau cửa, Cố Tư Kì liền kéo Ngô Đồng: “Luật sư Hướng chỉ bị xây xát nhẹ ở đầu, không có gì đáng ngại. Mình đã liên
lạc với người nhà của anh ấy, còn chuyển đến cả phòng bệnh cao cấp rồi,
hình như là mẹ anh ấy tới. Giờ có lẽ cậu còn có thể gặp được bà ấy đấy.”
Hiểu ra cô bạn đang ám chỉ điều gì, Ngô Đồng càng rối hơn: “Tư Kì…”
“Hả?”
“Thực ra mình và anh ấy không phải như cậu nghĩ.”
Ngay lập tức Tư Kì phản pháo: “Đừng có gạt mình, chiều nay mình còn
thấy cậu và anh ấy có gian tình, với lại người bạn trai luật sư mà Đồng
Đồng bảo không phải Hướng Tá thì còn là ai nữa?”
Ngô Đồng đành thở dài. Nếu như kể cho Tư Kì nghe đầu đuôi câu chuyện, cô sợ Tư Kì sẽ chê cười sự hèn nhát của mình.
Ngừng một lúc, Tư Kì hỏi tiếp: “Tổng giám đốc Lệ đến đây khi nào thế?”
Theo lí thì chuyện cỏn con như vậy thì Tổng giám đốc Lệ đâu cần phải nhúng tay vào, chỉ đơn giản cử quản lí ra mặt là xong.
Ngô Đồng lảng tránh câu hỏi này, cô nói: “Hướng Tá đang ở phòng nào? Mình qua thăm anh ấy.”
Tư Kì hiểu Ngô Đồng không muốn giải thích, lòng cô chùng xuống nhưng
vẫn nói địa chỉ, trước khi rời khỏi còn bổ sung: “Chúc may mắn!”
Theo hướng dẫn của Tư Kì, Ngô Đồng đến phòng cấp cứu, đã thấy Lệ
Trọng Mưu đứng cạnh cửa từ bao giờ. Người đàn ông này có vóc dáng cao
ráo, cởi bỏ chiếc áo vest khiến anh lộ ra cơ thể hơi gầy, anh cúi đầu,
hình như đang nhìn tay mình.
Ngô Đồng tới gần, cô cố gắng để bước chân thật nhẹ, đáng tiếc còn chưa đến cạnh, anh đã phát hiện ra.
Lệ Trọng Mưu vòng tay ra sau, đổi tay cầm áo khoác. Sắc mặt anh không tốt lắm, Ngô Đồng do dự có nên hỏi thăm anh hay không.
Lệ Trọng Mưu mở lời: “Bây giờ đi đâu?”
“Em đến thăm Hướng Tá.”
“Cùng đi.”
“…Tay anh làm sao thế?”
Anh không trả lời.
Ngô Đồng với tay ra sau lưng anh, bắt lấy bàn tay anh đang giấu. Trên tay áo sơ mi đã nhuộm máu, không biết vết thương trên tay anh nứt ra từ lúc nào, ngay cả băng gạc cũng thấm đầy máu đỏ. Cô cảm thấy Đồng Đồng
rất giống anh, nhất là dáng vẻ giấu giếm thế này. Khi Đồng Đồng chơi đá
cầu bị thương, thằng bé cũng che che giấu giấu, nhất định không muốn cho cô biết. Chợt nhớ đến vụ đánh nhau ban nãy, cô luống cuống đứng dậy.
Anh rất cao, cô tỉ mỉ quan sát liệu anh còn bị thương chỗ nào nữa không.
Bỗng anh nâng cằm cô, hôn nhẹ, anh cười khẽ: “Em đang làm gì? Ở nơi công cộng mà định lột sạch anh ra à?”
Anh còn cười được! “Mau đi tìm bác sĩ băng bó lại.”
“…”
Thật sự là làm cô phát điên mất, “Anh đi nhanh đi, ngoan nào.”
Ý cười trên môi Lệ Trọng Mưu càng lúc càng đậm, anh cắn vành tai cô.
Đôi tai của cô rất đặc biệt, chỉ cần nhẹ nhàng hôn lên đó, dù cô có tức
giận đến mấy cũng lập tức xụi lơ.
Nhưng hiện tại là lần đầu tiên cô ra oai trước mặt anh, nắm tay anh
kéo đi. Đáng tiếc do sự chênh lệch về thể lực, cô kéo anh bảy tám lần,
cuối cùng lại bị anh kéo đến cửa phòng bệnh.
“Chỉ cần vào liếc mắt một cái, xác định cậu ta chưa chết là được.” Lệ Trọng Mưu để cô đứng đối diện cánh cửa, “sau đó ra ngoài giúp anh tìm
bác sĩ.”
Ngô Đồng ngửa đầu nhìn số phòng, đúng là phòng của Hướng Tá. Cô vừa định gõ cửa, cánh cửa lại tự động mở ra.
Người mở cửa này Ngô Đồng biết, là một người trung niên, nói tiếng
Trung quốc, mỗi ngày đúng 3 giờ chiều sẽ đẩy xe lăn giúp Lệ phu nhân ra
phơi nắng. Trong phút chốc, Ngô Đồng không nhớ được tên người này, giọng nói bị mắc nghẹn trong cổ họng. Cùng lúc, âm thanh lạnh lùng của Lệ
Trọng Mưu vang lê: “Mã Lệ An?”
“Cậu chủ.”
Ngô Đồng vẫn đang ngây ngốc tại chỗ, tiếng chiếc xe lăn đi tới roi
vào tai cô, Mã Lệ An lui về sau chiếc xe, mà tất nhiên, chủ nhân của nó
cô cũng biết.
Lệ Chi Trữ thản nhiên: “Cô Ngô.”
Ngô Đồng im lặng rút tay ra khỏi tay Lệ Trọng Mưu, cung kính chào: “Cháu chào bác gái.”
Lệ Chi Trữ không nói gì, đẩy xe tiến lên phía trước.
Ngô Đồng tránh sang bên nhường đường, chợt nghe thấy Lệ Trọng Mưu nói với cô: “Em vào trước, xong đừng đi đâu cả, đứng đây đợi anh trở lại
tìm em.”
Cô gật đầu, có chuyện muốn hỏi Lệ Trọng Mưu, lại không biết phải nói thế nào.
Một tay anh đẩy xe lăn, tay kia thay Ngô Đồng đóng cửa lại.
Phòng bệnh yên tĩnh lạ thường, nhờ ánh trăng chiếu sáng, Ngô Đồng cẩn thận đi vào, cô khẽ gọi.
May mà Hướng Tá đang ngủ say, không bị cô đánh thức.
Hướng Tá nằm ở đó, đầu anh quấn băng trắng đến tận gáy. Xung quanh yên tĩnh đến mức gần như nghe được tiếng thở đều đều của anh.
Thời tiết hơi lạnh, Ngô Đồng không biết bao giờ anh mới tỉnh lại, cô
ngồi lên sô pha. Luồng gió lạnh lẽo thấm vào cả tinh thần và thể xác Ngô Đồng, mùi rượu nồng nồng khiến cô hơi buồn ngủ. Người đến thăm Hướng Tá không phải mẹ anh, mà lại là mẹ của Lệ Trọng Mưu –
Thế giới thật kì lạ.
Hướng Tá không chịu nổi bóng tối bủa vây, anh từ từ tỉnh lại, mở mắt, anh thấy ánh sáng từ đèn tường và sự nhấp nháy của điện tâm đồ. Đảo mắt nhìn quanh, bà ấy đi rồi, còn lại một phụ nữ trẻ tuổi đang ngồi trên sô pha. Vừa ngồi dậy, đầu anh đau nhói, sờ tay lên đống băng gạc trên đầu
rồi đưa tay xuống – có mùi tanh tanh của máu.
Ngô Đồng không thể kháng cự nổi, cô mơ màng ngủ thiếp, dù trong lòng
vẫn tâm niệm – khi nào Hướng Tá tỉnh, khi nào Lệ Trọng Mưu quay lại –
sau đó lí trí dần mờ đi.
Hướng Tá nhìn cô ôm cánh tay ngủ, khó trách vì cô đang nằm đúng hướng gió thổi. Anh xuống giường, định đi chân trần trên thảm đến chỗ cô.
Nhưng vừa đặt chân xuống đất, cô liền mở mắt. Nhìn anh vài giây, cô hỏi: “Anh tỉnh rồi sao?”
Hướng Tá không trả lời, anh sợ nếu mở miệng, mọi cơn đau sẽ ùa tới. Anh gật đầu, khoát tay, ý bảo cô mình không tiện nói chuyện.
Ngô Đồng đứng dậy tới đỡ anh: “Đừng đi lại nhiều, mau về giường nằm đi.”
Ngay cả cười anh cũng thấy đau, nhưng vừa nhìn cô, anh cố nở nụ cười. Anh không muốn nói chuyện, Ngô Đồng muốn nói lại thôi, phút chốc, phòng bệnh bị cái lạnh và sự im ắng bao phủ.
Hướng Tá viết lên giấy: “Em định nói gì?” Người đàn ông này đứng
trước mặt cô, Ngô Đồng chợt thấy xấu hổ, ba chữ sắp nói ra thì anh đưa
thêm một tờ giấy cho cô: “Đừng nói rất xin lỗi.”
Trừ xin lỗi, cô còn có thể nói gì nữa đây?
“Ừm, vậy em hỏi anh một vấn đề.”
Hướng Tá gật đầu.
“Có thể nói cho em biết anh và Lệ Trọng Mưu có quan hệ gì không?”
Hướng Tá im lặng.
Biết mình lỡ lời, cô nói: “Là em tò mò quá, nếu cảm thấy khó xử, anh không cần trả lời đâu.”
Hướng Tá do dự một lát: “Để Lệ Trọng Mưu nói cho em biết, một số
chuyện nếu anh nói ra, anh ta sẽ…” Anh làm động tác đưa tay cắt cổ.
Cô nhíu mày, sau đó bật cười.
Bỗng Hướng Tá hỏi: “Uống rượu?”
Ngô Đồng gật đầu.
“Tối nay đi chơi vui lắm à?”
Cô ngẩn ra, rồi tiếp tục gật đầu.
Hướng Tá tủm tỉm cười, cúi đầu tìm chiếc bút, không nói chuyện với cô nữa.
Ngô Đồng cẩn thận dìu anh về giường. Hướng Tá xoay người đưa lưng về phía cô, nhắm mắt lại, nụ cười của anh biến mất.
Ngô Đồng nâng cổ tay nhìn đồng hồ, hóa ra cô đã ngủ lâu như vậy. Lệ
Trọng Mưu vẫn chưa tới, cô tạm biệt Hướng Tá, anh chỉ “ừ” một tiếng.
Bên ngoài phòng bệnh, gió vẫn thổi, Ngô Đồng đến máy bán tự động mua
một cốc cà phê, sau đó gọi điện về cho Đồng Đồng. Đầu dây bên kia vang
lên giọng nói non nớt đã được ghi âm lại của Đồng Đồng: “Cô Ngô, cô còn
tìm con trai cô để làm gì nữa? Không phải cô đi chơi quên đường về rồi
à? Ngô Đồng Đồng bực mình lắm rồi đó, hậu quá nghiêm trọng lắm đó…”
Giọng nói cứ lặp đi lặp lại mà không có ai nhấc máy, trong vô thức,
Ngô Đồng đã đi ra khỏi hành lang bệnh viện, cô đành gọi cho quản gia.
Quản gia lập tức nghe máy, cung kính trả lời: “Cậu chủ nhỏ đang trên
tầng thượng đá cầu, tạm thời không tiếp được điện thoại.”
Mùi cỏ xanh thoang thoảng, càng lúc Ngô Đồng càng đi xa. “Bây giờ mọi người đang ở đâu thế? Trễ vậy rồi vẫn còn đá cầu sao?”
“Cậu chủ nhỏ cả ngày đều đứng ở cổng…”
Đúng lúc này có âm thanh vọng vào tai Ngô Đồng. Là giọng Lệ Chi Trữ: “Hai người chỉ biết ăn chơi, vứt đứa con cho ai chăm sóc?”
Trong điện thoại lại có tiếng: “Cô Ngô, cô Ngô, cô có đang nghe không?”
Ngô Đồng rùng mình: “Xin lỗi, tôi cúp máy trước, lát nữa gọi lại sau.”
Cô bước lên trước, đứng khuất trong góc. Ở hành lang dài u tối, hình bóng kia chẳng phải là Lệ Trọng Mưu?
“Bà Lệ”, Ngô Đồng chợt tò mò, tại sao Lệ Trọng Mưu có thể dùng giọng
điệu châm chọc để nói ra hai chữ ấy, “Bà quản nhiều quá rồi.”
Lệ Chi Trữ ngồi trên xe lăn, khuôn mặt bị che mất nhưng Ngô Đồng vẫn
nghe rõ âm thanh của bà: “Nếu không có tôi chăm sóc nó, nếu không phải
quản lí khách sạn chính mắt nhìn thấy, thì không phải anh định cùng cô
ta có thêm một đứa con nữa, danh chính ngôn thuận bước vào cửa Lệ gia?”
Khoảng cách xa như vậy mà Ngô Đồng vẫn nhận ra sự ngạc nhiên hiện lên trên khuôn mặt Lệ Trọng Mưu, anh cười nhạt: “Bà hiểu con mình thật đấy
nhỉ, thay con mình suy tính hết mọi chuyện. Thực ra nếu tôi là hoàng đế
thời cổ đại, tôi muốn lâm hạnh ai, còn cần bà lên tiếng sao?”
Chân Ngô Đồng mềm nhũn, cô cắn ngón tay cái, cố nép mình vào trong góc. Càng lo sợ, cô thấy tính lực của mình càng tăng lên.
“Nhưng tôi không phải hoàng đế, có điều, bà lại là khí phi.” (Phi tần bị phế bỏ)
Ngô Đồng chưa bao giờ nghĩ sẽ có người dùng lời lẽ bén nhọn như vậy
làm tổn thương mẹ của mình. Hơn thế nữa, vẻ mặt người mẹ đó chỉ lộ vẻ
thản nhiên.
Câu cuối cùng của Lệ Chi Trữ giống như lưỡi dao đâm thẳng vào Ngô
Đồng: “Tôi thật sự muốn nhìn xem Ngô Đồng đó có gì tốt đẹp mà cả hai anh em các anh đều sa vào.”
Tình cảnh này Mã Lệ An đã nhìn quen, yên lặng đẩy xe lăn cho Lệ Chi
Trữ đi vào. Ngô Đồng định tránh khỏi đây, nhưng chân cô không thể nào
nhấc lên nổi, bất đắc dĩ chạm mặt Lệ Chi Trữ và Mã Lệ An.
Lệ Chi Trữ quan sát cô. Một người phụ nữ khá trẻ, mặt trắng bệch,
trong mắt có sợ hãi và mờ mịt. Bà quay đầu, trước khi đi bỏ lại cho Ngô
Đồng một câu: “Lần sau nhớ cho kĩ, nghe lén không phải là thói quen
tốt.”
Bánh xe lăn đè lên mấy nhánh cỏ xanh mà như nghiến lên trái tim của cô vậy.
Lệ Trọng Mưu đưa lưng về phía cô, sống lưng thẳng tắp, giống như
trước kia, sừng sững không bao giờ ngã gục. Anh mặc tây trang thẳng
thớm, áo khoác che lấp cánh tay, sự mạnh mẽ của anh khiến người ta quên
mất rằng trên người anh cũng có những vết thương.
Ngay cả thương thế ngoài da người ta còn không biết, nói gì đến vết thương trong lòng?
Ngô Đồng bước lên, ôm lấy anh từ phía sau. Hai tay cô vòng qua thắt
lưng, mặt dán vào lưng anh. Rõ ràng anh khẽ run, chậm rãi xoay người.
Muốn bỏ tay cô nhưng Ngô Đồng không chịu, vòng ôm của cô càng thêm chặt.
Lệ Trọng Mưu đặt tay lên tay cô: “Đến đây từ khi nào?”
Giọng anh vẫn trầm thấp, không chút gợn sóng.
“Anh có đau không?” Bỗng Ngô Đồng hỏi.
“Gì cơ?”
“…”
“Tay anh à? Không đau.”
“Điêu quá.” Ngô Đồng đưa tay chạm vào ngực trái của anh, “Nói cho em biết, rất đau phải không?”
Anh im lặng.
Cô cảm nhận được sự vững trãi trên lưng anh: “Vậy anh nói cho em biết, anh có yêu em không?”
Ngô Đồng nín thở chờ đáp án của anh.
Lệ Trọng Mưu mở bàn tay cô ra, đặt tay mình lên vai Ngô Đồng, anh cúi người nhìn thẳng vào cô: “Em có nhớ là ở HongKong em cũng từng hỏi anh
rồi không?”
Cô gật đầu thật mạnh.
Ánh mắt anh chợt thay đổi, anh kéo tay cô chạy dọc hành lang, Ngô
Đồng cố gắng theo kịp bước chân anh, những ngón tay đan chặt vào nhau.
Rất nhanh họ ngồi lên xe, Lệ Trọng Mưu khởi động, quên mất nhìn thời
gian, anh gọi điện thoại, chỉ nói một câu: “Chuẩn bị trực thăng cho
tôi.”
Anh nhấn nút tắt, Ngô Đồng hỏi: “Đi đâu vậy?”
“Kết hôn.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...