Bộ mặt thâm trầm của anh là sao chứ?
Ngô Đồng nhìn vẻ mặt như đang giận giữ của anh, không biết nên mắng hay nên cười.
Dạ dày lại quặn lên, cô hất tay anh ra, quay lại bồn rửa mặt nôn khan.
Lệ Trọng Mưu thấy cô khó chịu như thế, trái tim anh nhanh chóng dịu xuống, nắm tay cũng buông lỏng.
Thôi, cô muốn thế nào… thì tùy cô vậy.
Cuối cùng Lệ Trọng Mưu đưa tay kéo mấy sợi tóc rối của cô, qua chiếc gương, anh lặng lẽ quan sát Ngô Đồng.
Cô lại hất tay anh, vốc nước lên mặt, rút ra hai tờ khăn giấy rồi cất bước đi.
Nhìn bóng dáng vội vã của Ngô Đồng, Lệ Trọng Mưu nhíu mày: “Đứng lại!”
Bất chợt cánh tay cô bị
anh túm chặt, Ngô Đồng vẫn không muốn dừng bước, cô không quay đầu. Lệ
Trọng Mưu kéo bả vai cô, bắt cô phải xoay người, anh cúi đầu, ánh mắt
dán lên vẻ tức giận và xấu hổ trên gương mặt cô.
Không hiểu tại sao cô giận dỗi, trách anh tối hôm qua không kiềm chế được ư? (=.=”)
Sáng sớm anh phải đi làm
nên tắt luôn báo thức của cô, muốn cô ngủ một giấc thật ngon. Sau đó anh dặn dò quản gia để ý đến cô. Nhưng mà cô lại đem khuôn mặt tái nhợt này đến công ty –
Đây cũng là lỗi của anh sao?
Lệ Trọng Mưu ôm chặt Ngô
Đồng, bị anh kẹp trong ngực, Ngô Đồng thử đẩy ra nhưng không thành công, anh ấn sườn mặt của cô lên bả vai mình.
Động tác nhẹ nhàng nhưng không giảm lực chút nào.
Sự phẫn nộ của anh vừa
đối diện với cô liền sụp đổ ngay tức khắc, Lệ Trọng Mưu bất đắc dĩ cười, thì ra anh đã không thể điều kiển nổi chính bản thân mình nữa.
Anh điều chỉnh cảm xúc:
“Gần đây bận nhiều việc quá, anh cũng không hy vọng phát sinh ra chuyện
gì ngoài ý muốn. Lần sau anh sẽ chú ý.”
Anh sẽ cẩn thận, sẽ không để cô phải uống loại thuốc có hại cho sức khỏe thế này.
“Không có lần sau.”
Cô cố giữ bình tĩnh, giọng nói mềm mại chôn trong ngực anh, nhưng nghe ra, dường như là bất lực.
Lệ Trọng Mưu hiểu ý cười
cười, rất nhanh anh giấu nụ cười ấy, nâng mặt cô lên, nhướn mày, nhìn cô với vẻ phức tạp: “Em chắc không?”
Gần quá! Gần đến mức bóng dáng, hơi thở của anh đều rơi trên mặt cô. Trong mắt anh không có chút
gợn sóng, ẩn chứa nỗi lưu luyến cưng chiều, liệu có người phụ nữ nào có
thể chống cự nổi?
Suýt nữa Ngô Đồng lại rơi vào con ngươi đen nhánh đó, đúng lúc ngoài toilet vang lên tiếng bước chân.
Tiếng vọng từ xa càng lúc càng gần, Ngô Đồng rụt về theo bản năng, hai người bỗng tách ra.
Giây kế tiếp, Lệ Trọng
Mưu giữ chặt cánh tay cô, một lần nữa kéo cô quay về. Lần này anh giữ
chặt hơn, trong nháy mắt, thắt lưng Ngô Đồng bị anh ôm vào gian bên
cạnh. Lệ Trọng Mưu hạ chốt khóa, gần như cùng lúc, người ở bên ngoài đi
vào trong.
Mấy nữ nhân viên dặm lại
phấn trang điểm, tán gẫu mấy chuyện bát quái nổi lên dạo này, trong gian nhỏ hẹp, Ngô Đồng nghe được tất cả.
******************************
“Ban nãy tổng giám đốc đuổi theo cô gái kia đến đó làm gì thế?”
Ngô Đồng cảm thấy lạnh sống lưng: vừa rồi lúc cô chạy theo anh, hóa ra là đến khu của nhân viên –
“Ừ, làm loạn hết cả căng tin, ai chả thấy, cậu có biết người ta nói gì không?”
“Nghe đồn là người bên TC đấy, hôm qua cũng là cô ta, được đi thang máy chung với tổng giám đốc nữa chứ.”
“À, khi nãy mình và thư kí Linda ngồi ăn chung, nhưng mà hỏi gì cô ấy cũng không chịu nói, chỉ trả lời là cấp trên phân phó.”
*****************************
Lệ Trọng Mưu cúi đầu xem Ngô Đồng, anh đang định mở miệng nói chuyện thì cô đưa tay che miệng anh.
Ngẩng đầu nhìn anh, mặt cô lộ vẻ lo lắng.
Hành động “yêu thương
nhung nhớ” này của cô khiến anh mỉm cười, lấy tay chặn cánh cửa, giam cô trong lòng. Biết cô lườm mình, lòng anh càng vui vẻ.
Đến tận khi bên ngoài im
ắng trở lại, Ngô Đồng vẫn không dám bước ra. Tay cô vẫn đang đặt trên
miệng Lệ Trọng Mưu, không hề nhận ra khoảng cách giữa anh và cô gần đến
mức nào.
Lệ Trọng Mưu chẳng thèm
để ý mấy lời linh tinh của những cô gái kia, đột nhiên anh há miệng cắn
đầu ngón tay của cô. Ngô Đồng giật bắn người, vội rút tay về.
Lệ Trọng Mưu liếc nhìn
tay trái của cô đang đặt trên lưng mình, mắt anh tối lại, cười nham
hiểm: “Nếu em mà không buông tay ra, thì ngay tại đây chúng ta sẽ…”
Những câu từ sau được Lệ
Trọng Mưu ghé sát vào tai cô thì thầm, nói xong, trên môi anh mang nụ
cười phảng phất, đặc biệt là âm cuối cố tình kéo dài ra: “…Hử?”
Ngô Đồng không chút do dự mở cửa, đi thẳng ra ngoài, không quên bỏ lại một câu: “Anh! Đồ lưu manh!!!”
***************************
Lệ Trọng Mưu đứng trong phòng vệ sinh một lát rồi mới ra ngoài, nụ cười của anh mau chóng tắt lịm, nhường chỗ cho vẻ cô đơn.
Ngô Đồng trở về phòng họp, may mà mấy vị lãnh đạo còn chưa về, nếu không chắc cô xấu hổ chết mất.
Mở điện thoại, bên trong
có mấy cuộc gọi nhỡ, đều là của Cố Tư Kì. Ngô Đồng gọi lại mới biết Tư
Kì đã rời khỏi Lệ thị, đang trên đường về công ty.
“Không biết ai đã tiết lộ danh sách cắt giảm biên chế, mình sợ việc này sẽ làm công ty loạn lên
nên phải quay về. Cậu ở đâu thế?”
Ngô Đồng quay về hướng cửa.
Lệ Trọng Mưu về thì gặp cô vội đi, anh nhanh nhẹn đuổi theo.
Chưa kịp nói gì thì nghe thấy Ngô Đồng trả lời điện thoại: “Mình cũng về ngay đây.”
Ngô Đồng vừa nghe vừa bước thật nhanh, đến lúc Lệ Trọng Mưu đuổi theo cô mới phát hiện ra anh.
Hình như anh nói gì đó,
Ngô Đồng định tắt máy, Lệ Trọng Mưu đè tay cô, bắt cô tiếp tục cuộc gọi. Đồng thời anh cúi đầu, nói nhỏ bên tai cô: “Đừng quên cuộc hẹn tối
nay.”
Ngô Đồng sững người một lúc.
Giọng anh giống như nói với người yêu vậy.
Đầu dây bên kia Tư Kì lo
lắng, bên này Lệ Trọng Mưu ôn nhu, nhất thời Ngô Đồng quên mất việc Tư
Kì có thể nghe thấy giọng nói của Lệ Trọng Mưu.
Giờ đây đầu óc Ngô Đồng loạn cào cào, cô gật đầu bừa.
Thấy cô đồng ỳ, Lệ Trọng Mưu trụ vững gáy cô, hôn lên trán Ngô Đồng.
“…Đồng? Đồng?”
“Hả?”
”Cậu có nghe mình nói gì không đấy?”
“À, mình xin lỗi.”
Cố Tư Kì chán nản thở
dài: “Mình muốn gọi cho bên đại diện luật sư, phiền cậu đến gặp Mark
trước nhé. Vụ này đã được Jeff Law Firm nhận rồi.”
“…” Ngô Đồng cũng muốn thở dài, “Ừ, để mình đi.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...