Lưu Luyến Không Quên - Lam Bạch Sắc

Hai người yên lặng thật
lâu, Trương Mạn Địch ngồi trong phòng khách chăm chú quan sát Lệ Trọng
Mưu. Hóa ra, cũng có lúc khuôn mặt anh có biểu cảm như thế…

Cô thất thần, Lệ Trọng
Mưu quay lại. Nhìn anh đến gần mình, tự dưng cô nghĩ, hiện tại chẳng
khác gì thước phim quay ngược hồi ức, khi những anh chàng phải chờ đợi
cô đi tới.

Đối mặt với anh, sự rung
động này, dòng nhiệt huyết trong trái tim này, chưa bao giờ thay đổi.
Trương Mạn Địch cố gắng kìm nén nỗi lòng, đứng dậy hơi cúi người: “Anh
có việc, em đi trước nhé.”

Cô không biết bây giờ anh nghĩ gì, hình như anh đang chịu đựng điều gì đó, vẻ mặt anh đầy bí
hiểm. Chính vẻ mặt ấy lại khiến cho người ta mê mệt.

Thấy Lệ Trọng Mưu vuốt cằm, lòng Trương Mạn Địch trỗi lên cảm giác mất mát. Cô chỉ có thể mỉm cười tạm biệt.

Lái xe rời đi, mưa đêm
lành lạnh, chạy được nửa đường, từ phía sau một chiếc SUV lao vụt tới,
vội bật cần gạt nước, chiếc xe kia lướt vọt qua trước. Trương Mạn Địch
đánh tay lái, nhìn biển số xe phía trước, tim cô căng cứng.

Cố nhìn lại lần nữa, cô xác định, đó là xe của Lệ Trọng Mưu.

******************************

Đôi mắt Hướng Tá lộ vẻ
hoảng sợ, nửa giây trước ngọn lửa trong anh bừng lên dữ dội, giờ đây bắt đầu dịu lại, anh hôn cô nhẹ nhàng, anh muốn cô quên đi tất thảy, tận
hưởng khoảnh khắc hạnh phúc. Anh là cao thủ tình trường, anh biết làm
thế nào để khiến một người phụ nữ lạc vào mê tình, anh hiểu làm làm thế
nào để khiến cô ấy rung động. Anh hôn cô, mơn trớn làn da nhạy cảm, đặt
tay cô quanh cổ mình.

Ánh mắt Ngô Đồng đần trở
nên mông lung, tay cô nắm chặt tay anh, các khớp ngón tay tái nhợt, anh
đặt một nụ hôn lên mu bàn tay cô, chiếc áo bị anh cởi ra dễ dàng. Anh
nhấc bổng cô lên, chen người vào giữa hai chân cô, ôm lấy thân thể lạnh
run.

Cơ thể cô vẫn lạnh như
vậy, không sao, anh sẽ giúp cô khơi dậy ngọn lửa nóng bỏng. Anh ôm cô

trong ngực, cúi đầu hôn sâu. Đôi môi anh như được đốt cháy.

“Đừng… ở đây…” Cả người
cô cứng đơ, nghiêng đầu tựa thái dương vào bả vai anh. Hướng Tá cười
khẽ, đột nhiên anh bế cô lên, đỡ mông cô, đặt cô ngồi trên bàn.

Ngô Đồng không dám sơ sẩy, sợ hãi ôm chặt anh. Cô nhìn anh, chần chừ.

Không phải anh, thì còn ai nữa?

Bỗng nhiên, cô thấy con
người mình như trôi bồng bềnh trong thế giới, có thể rơi xuống bất cứ
lúc nào, chỉ còn biết phụ thuộc vào anh. Bị anh đặt lên giường, cô mở to mắt, nụ hôn của anh trượt xuống, dây dưa trên ngực, những cái hôn ướt
át in lên đó, và giữa hai chân…

Anh ngẩng đầu, nhìn cô: “Hãy cho anh, tất cả…”, anh nói đầy bình tĩnh.

Ngô Đồng vẫn không chớp
mắt, cô nhìn trần nhà, không nghĩ bất kì điều gì. Ở đây rõ ràng không có chút ánh sáng nào, sao mắt cô lại xót thế?

Càng lúc cảm giác xót xa càng mạnh, xộc thẳng lên mắt.

Cô cứ tưởng, nếu như cô không nháy mắt, thì nước mắt sẽ không rơi… Ngô Đồng cười với khoảng không trước mặt.

Một đôi tay che kín mắt cô. Hướng Tá dừng lại, giọng nói anh vang vọng trong bóng tối: “Đừng khóc.”

Lời khuyên thật vô dụng,
nước mắt của cô len lỏi qua khe hở giữa những ngón tay của anh, chảy ra
bên ngoài, thấm ướt lòng bàn tay anh. Từng giọt, từng giọt dập tắt khao
khát trong lòng.

Ngô Đồng trở mình, nằm co lại. Hướng Tá nhìn tấm lưng trần trụi của cô, rút tay về. Anh kéo chăn chùm kín người Ngô Đồng.

“Rất xin lỗi…”

Trong hoàn cảnh lúc này, nghe ba chữa ấy, tim Hướng Tá đột nhiên trống rỗng.

********************************

Chiếc xe của Lệ Trọng Mưu lao vun vút trong mưa đêm, Lâm Kiến Nhạc túm chặt dây an toàn, liếc
nhìn đồng hồ tốc độ, kim chỉ sắp nhảy cả ra ngoài! Run rẩy: “Boss à,
anh…”


“Câm miệng.”

Lâm Kiến Nhạc im re,
không hiểu nổi Lệ Trọng Mưu đi gặp Hướng Tá thì giải quyết được cái gì
chứ? Kể cả Ngô Đồng và Hướng Tá có tình cảm với nhau thì sao? Ngô Đồng
là gì của Lệ Trọng Mưu? Boss nhà anh lấy tư cách gì mà can thiệp?

Từ người Lệ Trọng Mưu
toát ra loại áp bức vô cùng lớn, chiếc xe như bão táp phi thẳng trên
đường. Lệ Trọng Mưu đạp phanh, bánh xe dừng ngay trước căn nhà, anh nhìn lên, sắc mặt trầm tĩnh đến đáng sợ.

Lâm Kiến Nhạc bất đắc dĩ, anh “được” phu nhân “nhờ” đến thăm Hướng Tá, vừa đúng lúc “được” dẫn
theo Lệ Trọng Mưu lên lầu. Lâm Kiến Nhạc ấn chuông cửa, tim đập như đánh trống, không thể nào bình tĩnh nổi, liếc trộm Lệ Trọng Mưu, thấy boss
nhăn mày không nói.

Thời gian chờ đợi dài như cả thế kỉ trôi qua, cuối cùng cửa phòng cũng mở ra, tự nhiên Lâm Kiến Nhạc thấy lo lo.

Bên trong cánh cửa mở hé, nửa thân trên Hướng Tá để trần, thấy ở ngoài có người, mặt Hướng Tá lộ vẻ khó chịu.

Lệ Trọng Mưu bình thản: “Mau mời tôi vào nhà.”

Cái này không phải thỉnh cầu, mà là mệnh lệnh!

Hướng Tá lấy thân mình cao lớn che luôn khe hở giữa cửa. Lệ Trọng Mưu không chờ đợi thêm, đẩy mạnh cửa, bước vào trong.

Ánh mắt anh dừng trên người phụ nữ vừa từ phòng ngủ đi ra.

*********************************

Ngô Đồng đứng đơ một chỗ như tượng gỗ.

Lệ Trọng Mưu sững người,
anh quan sát cô. Quần áo xốc xếch, hai chân lộ ra ngoài, không đi dép,
cổ tay trắng nõn lộ ra dưới chiếc áo thùng thình.

Chuyện này nghĩa là gì, Lệ Trọng Mưu cảm thấy anh biết quá rõ ràng.

“Anh đang xâm phạm nhà dân, nếu không đi ngay tôi sẽ báo cảnh sát.”

Tiếng cảnh cáo vang lên

bên tai, Lệ Trọng Mưu giả vờ không nghe thấy, con ngươi lạnh tanh vẫn
đặt chỗ Ngô Đồng. Người phụ nữ của anh, mặc quần áo của người đàn ông
khác, nhếch nhác xuất hiện trước mắt –

Cảnh tượng này đau đớn đến thế nào?

Đôi môi anh khẽ nhếch, từng bước đến gần cô.

Ngô Đồng không trốn chạy, cũng không lùi lại, cô nhìn thẳng Lệ Trọng Mưu, không hề e sợ. Cô đang
nghĩ gì, sự trấn tĩnh giả tạo của cô khiến anh thấy bực mình, hai bên
thái dương giật giật, cơn đau chợt ập đến.

Lệ Trọng Mưu đứng đối diện Ngô Đồng.

Anh kề sát tai cô, dừng lại.

“Sao em lại…” Lệ Trọng Mưu quan sát cô thêm lần nữa – làn da trắng nõn nà, “Bẩn như vậy?”

Mỗi từ phát ra đều là tiếng gằn nặng nề, phả vào vành tai Ngô Đồng.

Cô thoáng nhìn bóng hai người in lên sàn.

Hai chiêc bóng quá gần,
giống như đang dựa vào nhau cùng sưởi ấm. Thực tế trái ngược hoàn toàn,
anh kề tai cô, nói những lời khinh miệt.

Lệ Trọng Mưu tách khỏi
cô, tỉ mỉ đánh giá: tại sao cô không nói câu gì? Nếu cô nói một câu: Rất xin lỗi. Anh sẽ không đến mức để cho lửa giận thiêu cháy lí trí.

Thật sự không nói lời
nào? Được lắm! Lệ Trọng Mưu túm lấy cô, nắm mái tóc dài. Giờ phút này,
trong đầu anh chỉ còn một ý nghĩ, anh muốn ít nhất cô phải chịu đau đớn, còn hơn là để cô coi như không nhìn thấy anh.

Có lẽ chỉ còn cách này, vì anh nhận ra, khi trong mắt cô không còn anh nữa, tòa thành vững chắc trong anh đã sụp đổ hoàn toàn.

Tiếng bước chân càng lúc
càng rõ, tiến gần đến Lệ Trọng Mưu. Lệ Trọng Mưu còn đang tức giận, cả
thể xác và tinh thần anh đều cạn kiệt, chưa phát hiện ra điều gì.

Tiếng bước chân dừng lại
ngay sau Lệ Trọng Mưu, anh thấy vai trái mình trầm xuống, nháy mắt, anh
bị người ta kéo bả vai, một cú đấm bay thẳng tới –

Lệ Trọng Mưu lảo đảo lùi
về sau vài bước, gò má tê dại, âm thanh kêu rên nghẹn ứ trong cổ họng.
Anh đứng dậy, nhìn Hướng Tá tay nắm chặt, hiên ngang trước mặt.

Hướng Tá nắm tay, các khớp xương kêu răng rắc, “Một cú này là vì anh ăn nói lỗ mãng!”


Lệ Trọng Mưu ngả ngớn,
anh giơ chân định đá lại Hướng Tá, Lâm Kiến Nhạc không kịp ngăn cản. Trợ lí như Lâm Kiến Nhạc biết rõ tính cách ông chủ của mình, giờ có thêm
Ngô Đồng dây dưa vào, nhất định Lệ Trọng Mưu không lấy được nửa cái mạng của Hướng Tá thì sẽ không dừng tay.

Quả nhiên, chẳng mấy chốc thế cục đã thay đổi. “Bốp” một tiếng vang lên, là tiếng của xương, máu và thịt hòa lẫn.

Lâm Kiến Nhạc thầm kêu không ổn, lúc anh nhìn lại, phát hiện ra Lệ Trọng Mưu đã thu tay. Quay sang bên kia –

Hướng Tá bầm dập, nhưng – lúc Ngô Đồng chen vào giữa ngăn cản hai người, vô tình trúng một đòn.

Cô ôm Hướng Tá hồi lâu, sau đó chậm rãi buông anh ra, nhìn Lệ Trọng Mưu, sắc mặt cô trắng bệch.

Lệ Trọng Mưu hoảng hốt,
cuống quýt đi lên, tầm mắt vội vã đậu trên hai hàng mi của cô đang nhíu
chặt, anh nói ra một câu, giọng điệu thân thiết lạ thường: “Theo anh
về.”

Ngô Đồng ngăn bước chân
đến gần, khoảng cách hai người không xa lắm, cô đáp lại: “Tôi qua đêm ở
nhà bạn trai, có vấn đề gì không? Anh đi đi.”

“…”

“Lệ Trọng Mưu, đừng ép tôi phải nói những lời khó nghe.”

“…”

“Cút!”

Ngô Đồng thấy Lệ Trọng
Mưu cất bước rời khỏi, cô nghĩ mình đã làm rất tốt. Ngô Đồng bật cười.
Hướng Tá nhìn cô, rồi anh không có đủ dũng cảm nhìn lại đôi mắt đau
thương ấy lần nữa.

Anh không nói thêm câu nào, vỗ vỗ vai cô, đi đóng cửa nhà.

Khi quay lại, Hướng Tá biết cô định nói gì, chắc chắn sẽ là: rất xin lỗi. Anh hỏi: “Có đau không?”

Ngô Đồng bình tĩnh trả lời anh: “Đau, đau lắm, đau đến chết. Có được không?”

Nếu là cái đau thể xác,
anh có thể chữa lành. Nhưng nỗi đau trong tim, anh không có cách nào trị khỏi. Chính bản thân anh còn là ngàn mảnh vỡ, sao có khả năng trở thành lương y.

Hướng Tá nâng mặt cô, hôn lên mắt Ngô Đồng, rời đi tìm hòm thuốc.

Anh tò mò, vì sao cô
không khóc? Tự nhiên anh nghĩ, phụ nữ đúng là một loạn sinh vật kì lạ.
Miệng cảm thán, tim nhói đau. Lần đầu tiên anh nhận ra, trên người Lệ
Trọng Mưu có hai chữ “khốn-nạn”. Hôm nay anh thắng, nhưng lòng anh chẳng có chút sung sướng.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui