Lưu Lạc Quân Tâm (Tần Lâu Lộng Ngọc)

Bàn tay của Vinh Vương vươn tới, thấy bộ dạng thống khổ của y, trái tim rất đau. Hắn quay lại, nhìn Thanh Tuyền đang đứng ở phía sau: “Thái tử có thể đi ra ngoài trước không?”

Thanh Tuyền sắc mặt tối sầm, sau đó, miễn cưỡng bước ra ngoài.

Nhẹ nhàng ôm lấy y, mới phát hiện thân thể kia đang rung lên không ngớt, trong thanh âm của Vinh Vương trần ngập yêu thương: “Tần Tần, ngươi làm sao thế?”

Tần Lâu rốt cục khóc nấc lên.

Không cố kị cái gì, y khóc nức nở, nước mắt rơi, từng giọt từng giọt, tựa như mưa rào độ nhập xuân. Vinh Vương vươn tay lau lệ trên gương mặt y, cuối cùng, lệ rơi nhiều lắm, hắn đơn giản hôn lên mi mắt Tần Lâu.

Lúc đầu, chỉ là muốn hôn đi dòng lệ chảy trên gò má y, về sau lại kìm lòng không được mà hôn lên đôi môi y.

Bờ môi chạm vào nhau, mang theo rất nhiều khát vọng, thóa dịch giao triền, hai lưỡi dây dưa. Một lúc lâu sau, Tần Lâu mới đột ngột thanh tỉnh, dùng hết sức đẩy hắn ra, khóc nấc lên: “Ta không cần ngươi dùng đôi môi đã hôn qua người khác trở lại hôn ta.”

Vinh Vương rốt cục đã biết y vì sao lại khóc, yêu thương lau đi giọt lệ còn vương trên mặt y, nhẹ giọng nói: “Tần Tần, ta không có hôn người khác.”

Trái tim Tần Lâu có chút nhói lên, nhìn hắn.

“Ngươi cho rằng, ta với hắn còn có thể nối lại tình xưa.”


Tần Lâu gật đầu.

“Không có, ta sẽ không cùng hắn nối lại tình cảm khi xưa. Ngày ấy ta rời phủ, chỉ vì hắn đột nhiên té xỉu, nhờ ta đưa hắn về dịch quán. Sau khi ta đưa hắn trở về, hắn lại bắt đầu thổ huyết, thế nên ta ở lại trông chừng hắn hai ngày.”

Trái tim Tần Lâu đạp có chút loạn nhịp, “Hắn vừa nói, ngươi đã tha thứ cho hắn rồi…”

“Ta đã tha thứ cho hắn việc đã từng lợi dụng ta, chứ không phải cùng hắn nối lại nghĩa tình.” Vinh Vương hôn nhẹ lên môi y, nghiêm túc nói.

“Thật không?” Tần Lâu hỏi, cẩn cẩn dực dực như sợ đánh vỡ cái gì.

“Đương nhiên là thật.” Ôm chặt lấy y, Vinh Vương nhờ lần này mới biết được, tiểu ngu ngốc này yêu mình đến nhường nào. “Xin lỗi, hai ngày này ta quá bận, không có thời gian giải thích cho ngươi.”

Phát hiện ra cánh tay đang vòng qua lưng mình lạnh lẽo khác thường, Vinh Vương cả người kinh hãi, nắm lấy tay y, lông mày nhăn chặt lại: “Sao lại lạnh như thế?”

Tần Lâu ngẩn người, không biết nên trả lời như thế nào.

“Có phải ngươi không ngủ suốt hai ngày qua?” Nhìn nét mặt tiều tụy của y, Vinh Vương đau xót vô cùng, “Có phải cũng không ăn cơm? Cũng không đi ra bên ngoài?”

Từ trong mắt y, thấy được đáp án, Vinh Vương ảo não, muốn thử gõ gõ xem tron gnaox y rốt cục có cái gì. Vinh Vương trong lúc luống cuống, đã triệt để quên trong phủ còn có nha hoàn. “Ngươi cứ nằm một lúc đã, ta đi nấu mì cho ngươi.” Cắn cắn nhẹ lên đôi môi y, ngữ khí của hắn ác liệt vô cùng: “Nhớ kĩ không được ngủ, ngươi ngủ ta gõ cho ngươi u đầu.”

Rất nhanh mì đã nấu xong, đầu bếp mập đứng ở một bên xem dáng dấp chăm chú tập trung của Vinh Vương, vừa thấy quái dị vừa thấy cao hứng bừng bừng. Nhanh chóng bưng vào trong phòng, thấy Tần Lâu vẫn còn đang mở mắt, không khỏi thở phào một hơi.

Bưng bát mì, từng thìa từng thìa uy vào miệng y, động tác của Vinh Vương ôn nhu kỳ cục.

Rời giường, đi nhà xí, lại ngâm nước nóng một hồi. Tần Lâu thực sự nghĩ, mình dường như chết một lần.

Nằm lại lên giường, nơi đó có vòng tay ấm áp của Vinh Vương.

Hai người đều đã hai ngày không ngủ, lúc này ôm nhau nằm cùng một chỗ, rất nhanh liền chìm vào giấc mộng.

Vừa tỉnh lại, Tần Lâu đã vội vàng mở mắt, đến khi thấy Vinh Vương vẫn còn ngủ bên cạnh, trái tim mới bình tĩnh lại.

Bên môi nổi lên một nụ cười, y kìm lòng không đậu, vương tay xoa nhẹ lên gương mặt hắn, thì ra không phải là mộng, là sự thực a.


Hắn thực sự vẫn ở bên cạnh mình, sẽ không đi đâu cả.

Vinh Vương khẽ giật mình, mở mắt.

Bốn mắt nhìn nhau, đều là ý cười ấm áp. Vinh Vương mở lời trước: “Ngủ no rồi sao?”

“Ân…Không có…” Trong mắt Tần Lâu lóe lên một tia tinh quái, ôm chặt lấy hắn: “Làm gì có ai ngủ no chứ? Ngô, chúng ta hình như ngủ lâu lắm rồi.”

“Ta đã xin nghỉ rồi, không cần phải vào triều.”

“Oa, hảo thương cảm a, đường đường là vương gia một nước mà còn phải xin mới được nghỉ.” Tần Lâu nghịch nghịch tóc của hắn, trong mắt thoáng hiện lên tiếu ý, thế nhưng đột nhiên sắc mặt lại ủ dột: “Vì sao ngày hôm qua, ngươi lại gọi tên ta?”

“Bởi vì ta không muốn người khác nghe thấy.” Vinh Vương mỉm cười, càng ôm y chặt hơn: “Thanh Tuyền sẽ ở lại đây mấy ngày, sau đó sẽ lấy hoàng muội, đưa nàng về nước. Đến lúc đó, chúng ta đi sứ sang Dịch quốc.”

Tần Lâu chấn động: “Đi làm gì?”

“Hộ tống hoàng muội, sau đó kí kết minh ước cùng Dịch quốc.”

Không hiểu cảm giác nổi lên trong lòng là gì, Tần Lâu thấp giọng nói: “Không thể để người khác đi sao?”

“Không được.” Vinh Vương biết rõ tâm tư của y. “Biên cảnh còn có Đại Quốc lăm le xâm phạm, hai nước kí kết minh ước xong, sẽ phải bàn bạc cùng nhau hợp lực nghênh địch. Đây là đại sự, hoàng huynh đương nhiên không yên tâm giao cho người ngoài.”


“Còn muốn tiếp tục chiến tranh sao?”

“Ân.”

Tần Lâu cắn cắn môi: “Người đừng…đi rồi không về nữa.” Ngữ khí của y cực kì thấp, còn có điểm thương cảm vô cùng.

“Ta sẽ mang người theo.” Vinh Vương cười ôm lấy y. “Cho ngươi nhìn thấy chiến trường thực sự.”

Trong mắt Tần Lâu khó nén được kinh hỉ, cắn cắn lên bờ môi hắn. “Oa, tốt quá.”

“Ngô.” Vinh Vương thỏa mãn liếm liếm môi, động tác này khiến cho cổ họng Tần Lâu có chút khô nóng: “Chỉ sợ, tới chiến trường thực sự rồi, ngươi lại sợ a.”

Tần Lâu nhìn hắn chằm chằm, tâm tư lại chẳng để ý đến lời hắn nói, con mắt lóe sáng, rồi thần tình lại đột ngột trở nên nghiêm túc.

“Ngọc…” Y dùng giọng điệu mê hoặc mười phần gọi tên hắn, bàn tay cũng không thành thật mà len vào trong nội y, thỏa mãn mà sờ soạng: “Người ta nói bão noãn tư *** dục, xem ra đúng là không phải nói đùa.”

Vinh Vương mỉm cười, xoay người, áp y xuống giường.

Hai người trải qua một trận kích tình, cuồng phong lậu vũ, mới chợt nhớ ra trong phủ còn có khách, lại còn là một vị khách vô cùng tôn quý.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui