Lưu Lạc Quân Tâm (Tần Lâu Lộng Ngọc)



Hành trình cực kì vội vã, Tần Lâu thậm chí còn không có thời gian thiết yến tiễn biệt, hắn đã phải ly khai. Gần dến giờ xuất phát, trong lòng Tần Lâu trăm vạn lần không muốn, con mắt vẫn dõi theo gương mặt ôn nhu kia.

Vinh Vương – dáng người so với trước kia gầy gò không ít – đứng cạnh y, tiễn hắn, con mắt vạn phần sinh động cùng mị ý ngập tràn năm xưa, giờ đều là bình tĩnh thản nhiên, Tần Lâu nhìn hắn, đột nhiên thấy nặng nề hơn rất nhiều.

Thấy được ánh mắt y, Vinh Vương mỉm cười; “Ngươi đừng lo lắng, Mộng Túy sẽ không có chuyện gì đâu.”

Tần Lâu đột nhiên cảm động vô cùng, thời gian này, Vinh  Vương vạn phần đau khổ, thế nhưng hắn vẫn tới tiễn chân, thậm chí còn có thể nói lời an ủi mình.

Nhân sinh, rốt cục có cái gì không thay đổi a?

————–



Con người đứng giữa trăm nghìn tướng sĩ, cực kì bắt mắt, khoác chiến bào lên, anh tuấn vạn phần, ngoái đầu nhìn lại, bắt gặp ánh mắt Tần Lâu, không nỡ rời đi. Tần Lâu giật mình, trong nháy mắt, y đã rất muốn gọi hắn trở về.

Còn chưa mở miệng, Liễu Mộng Túy đã đi tới.

“Chờ ta.” Hai chữ giản đơn, hắn lại nói vô cùng mạnh mẽ. Trong ánh mắt, cũng có niềm khát khao cháy bỏng.

Tần Lâu lần này không có chút nào keo kiệt, nói: “Bình an trở về!”

Này, rốt cục đã đáp ứng hắn rồi sao? Liễu Mộng Túy vui sướng vô cùng. Quay đầu nhìn Vinh Vương, hắn mỉm cười nói: “Thay ta chiếu cố y.”

Vinh Vương vỗ vỗ vai hắn: “Hảo.”

Liễu Mộng Túy rốt cục ra đi.


Tần Lâu đột nhiên nghĩ, một mảnh trời xanh không có hắn, thật quá mênh mông.

Y, lần đầu tiên trong đời, tưởng niệm một người.

—————-

Từ khi hắn đi rồi, Tần Lâu, dùng cái chén hắn đã từng uống qua, ngồi chiếc ghế mà hắn đã từng ngồi, ngủ trên chiếc giường mà hắn đã từng ngủ.

Tựa hồ nơi nào cũng đều có vết tích của hắn, vị đạo của hắn.

Tựa hồ chỉ cần vừa ngẩng đầu lên, liền có thể nhìn thấy nụ cười của hắn.

Bầu trời xanh, trong vắt không một gợn mây, Tần Lâu nghĩ, y yêu Mộng Túy. Chẳng biết yêu từ khi nào, chẳng biết từ khi nào, lại nhớ nhung nhớ nhung người kia đến vậy.

Ái tình này khiến cho tim y ngập tràn cảm xúc, có ngọt ngào, cũng có khổ đau.

Nguyên lai, yêu một người là như thế này sao?

Tần Lâu đứng dưới ánh mặt trời, cười vô cùng xán lạn.

Hai con người cô độc vẫn thường tụ tập lại với nhau, chỉ là một người không hề cười đến vô tâm vô phế, một người cũng không hề nở nụ cười yêu mị không hề cố kỵ như xưa.

Vinh Vương thay đổi rất nhiều, trở nên yên lặng, trở thành một người, mà nếu không có ai chăm chú dõi theo hắn, hắn sẽ kìm lòng không được mà chìm đắm vào bể đau thương.

Thanh Tuyền ở trong lòng hắn, phân lượng thực sự rất nặng a?

Nặng đến độ, triệt để phá vụn con người hắn.

————–


Qua hơn hai tháng, khí trời dần lạnh, Tần Lâu khoác trên người một đống áo choàng, vào Vinh Vương phủ, gặp Vinh Vương, thì kinh ngạc thấy trên mặt hắn có nét vui mừng. Tâm tình Tần Lâu nhất thời cũng tốt lên nhiều lắm.

Vinh Vương thấy y, vội vã đi tới, cười nói: “Tần Lâu, Mộng Túy sắp trở về rồi.”

Tần Lâu nghe được tin này, trái tim gần như muốn nhảy khỏi lòng ngực. Ngày đêm chờ đợi đến khi hắn có thể trở về, lại không nghĩ rằng nhanh như vậy.

“Là đánh thắng trận rồi sao?”

Vinh Vương sắc mặt có chút trầm xuống, nghi hoặc nói: “Hình như là hai bên muốn hòa đàm.”

“Hòa đàm?”Tần Lâu không lưu ý lắm, “Hòa đàm cũng tốt, hắn có thể trở về là được rồi.”

Hai ngày sau hắn có thể về, Tần Lâu từ sau khi biết được tin này vui vẻ vô cùng. Trở về phủ, y gọi người cẩn thận quét dọn một lượt, thêm đó trang trí thêm rất nhiều thứ đông tây.

Hắn trở về thấy thế, nhất định sẽ rất hài lòng đi?

Tần Lâu nhịn không được nghĩ thế, thậm chí thỉnh thoảng cũng sẽ suy tư, hắn thấy mình rồi sẽ nói cái gì? Sẽ làm cái gì a?

Tất cả tựa hồ đều đắm chìm trong vị ngọt ngào, khiến y quên đi biểu tình muốn nói lại thôi của Vinh Vương.

Ngày quân sĩ khải hoàn về triều, bách tính trong hoàng thành cũng hưng phấn vô cùng. Tần Lâu cùng Vinh Vương ngồi trên mã xa tới hoàng cung, cũng không tài nào ức chế được trái tim đang run lên từng đợt.

Vinh Vương nhìn bộ dạng hưng phấn của hắn, đột nhiên thở dài: “Ngươi… yêu Mộng Túy?”

Tần Lâu nở nụ cười: “Ta nghĩ trên mặt ta đã biểu lộ đủ rồi.”

“Ngươi không phải trước đây rất bài xích chuyện này sao?”


Tần Lâu cực kì vui vẻ: “Hiện tại ta thích.”

Vinh Vương cắn chặt môi, không nói câu nào.

Hoàng thượng thiết yến tại Hoàng Viên, Tần Lâu bị hoa cúc đủ sắc màu làm cho hoa mắt, thế nhưng trên mặt thủy chung nở nụ cười. Y cùng với Vinh Vương đi tới thì, đông đảo đại thần đã tập trung ở đó, tràng diện vô cùng náo nhiệt.

Lôi kéo Vinh Vương chen vào, Tần Lâu rốt cục thấy được kẻ khiến y ngày nhớ đêm mong suốt hai tháng trời ròng rã.

Vẫn như cũ, là dung nhan tuấn tú, đứng giữa đám người cực kì nổi bật, trên gương mặt lại là nụ cười ấm áp tựa gió xuân.

Nhưng nụ cười này, Tần Lâu nhìn thấy, đột nhiên thấy toàn thân lạnh buốt.

“Lần này hòa đàm, nguyên lai là vị Yến Ngữ Công Chúa của Dịch Quốc đã coi trọng Liễu đại nhân…”

“Có người nói là thời điểm chiến tranh, Liễu đại nhân đã cứu nàng, sau đó hai người nhất kiến chung tình…”

“Liễu đại nhân anh dũng bất phàm, tất nhiên là nữ nhân nào cũng đều ái mộ…”

“..”

Hai bên tai tiếng xì xào vang lên không ngừng, thế nhưng đầu óc Tần Lâu chỉ là một mảnh trắng xóa.

Đơn giản là, Liễu Mộng Túy không đứng một mình.

Tay phải của hắn, cầm một bàn tay khác.

Chủ nhân của bàn tay kia, nụ cười xinh đẹp động phách kinh tâm, toàn thân tôn quý.

Hai người cười, ứng phó với những lời chúc mừng từ bốn phương tám hướng, nụ cười mà Tần Lâu vẫn quen thuộc ấy, đột nhiên, lại chói mắt như thế.

Vinh Vương than nhẹ một tiếng, nói: “Tần Lâu, ngươi đừng khổ sở.”

Khổ sở sao?

Tần Lâu cười nhẹ một tiếng, quay người.




Hai nước hòa đàm là một chuyện rất đáng chúc mừng, thế nên khi Tần Lâu chậm rãi rời khỏi hoàng cung, cũng không gặp mấy người.

Trái tim trống rỗng đột nhiên hốt hoảng, sau đó y bắt đầu thấy đau. Như có vật gì đó đang tắc nơi cuống họng, khó chịu, dường như muốn thoát phá đi ra. Y ngồi xổm xuống,bắt đầu nôn khan.

Đương nhiên là không nôn ra được bất cứ thứ gì, thế nhưng y không khống chế được cảm giác muốn nôn ra tất cả lúc này.

Một bàn tay vỗ nhẹ lưng y, Tần Lâu ngẩng đầu, thấy được gương mặt lo lắng của Vinh Vương.

Mỉm cười, y đứng dậy, tiếp tục bước đi.

Con đường trước mắt càng ngày càng không rõ, có cái gì đó đang chảy tràn xuống gò má. Bước đi của Tần Lâu bất ổn, ngã xuống.

Vinh Vương bước vội lên, đỡ lấy y.

“Ngươi không sao chứ?” Vinh Vương nhăn mày lại.

“Gió thế nào lại lớn như thế? Thổi tung hết cả cát bụi lên rồi.” Tần Lâu mỉm cười nhìn hắn: “Có hạt cát bay vào mắt ta, đau lắm.”

Trái tim đột nhiên như bị vật nhọn nào hung hăng đâm một nhát, Vinh Vương nhìn y lệ vương đầy mặt, không biết nên an ủi thế nào.

Ngày hôm nay không có gió, cũng không có cát bụi tung trời.

Vinh Vương muốn ôm y đứng lên, Tần Lâu lại đẩy hắn ra, một mình lảo đảo tiến về phía trước.

Trở về phủ, không để ý tới ánh mắt kinh ngạc của nha hoàn, y nằm xuống giường.

Vinh Vương đứng ở một bên, nhẹ giọng nói: “Ta đã biết từ hôm qua, định nói với ngươi, thế nhưng lại sợ ngươi đau khổ…”

Nhãn thần của Tần Lâu trống rỗng, cũng không có lệ chảy ra. Nghe được hắn nói thế, mỉm cười: “Ta đói bụng, ngươi mời ta ăn cơm đi.”

Vinh Vương ngây người.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui