Lưu Hương


Từ đó đến mấy ngày sau, hoành thánh nấu với xoài đã trở thành bóng ma tâm lý dày đặc trong lòng Thương Hoài Nghiên, y ngẫu nhiên sẽ đến nơi này, ngẫu nhiên sẽ không đến, có vài lần tiến vào bên trong vậy mà đều sẽ gặp được "khách quen" theo như lời của Dịch Bạch Đường.
Đó là một người đàn ông trung niên.
Một năm 365 ngày, hắn giống như có 366 ngày mặc một thân áo khoác da màu xám và quần màu đen.

Mỗi một buổi sáng sẽ đến quán cơm "Có Tiệm Cơm" một lần vào lúc 8 giờ và buổi tối vào lúc 6 giờ.

Chờ đến khi vào bên trong quán, hắn tất nhiên sẽ ngồi xuống một vị trí dựa vào tường, tùy ý nói "Một phần bữa sáng", hoặc là "Một phần bữa tối", nói xong thì thôi, cũng không gọi đồ ăn gì cụ thể.
Dịch Bạch Đường đã quen với phong cách của vị khách này.

Hắn tùy ý nói một tiếng "Được", lại một lần nữa đi vào trong phòng bếp.
Cách một bức tường, có người bên ngoài lạnh lẽo, không có ai biết bên trong khí thế ngất trời.
Nồi cơm được cắm điện ầm vang, ấm sành đang hầm đồ ăn trên lửa nhỏ vang lên tiếng kêu réo rắt, còn có một lồng hấp lớn đang được chồng vài tầng, toàn bộ được bao phủ bên trong nhiệt khí nóng hổi.
Đầu tiên, Dịch Bạch Đường bắc ấm sành đang được hầm trên lửa nhỏ xuống, tiếp theo mở lồng hấp lấy ra một cái bánh bao nóng hổi rồi lại một cái bánh bao nóng hổi nữa bên cạnh, mang ra ngoài.
Cứ như vậy ra ra vào vào, người đàn ông trung niên vừa đi vào đã lấy điện thoại ra gọi một cuộc, hết cuộc gọi này lại đến một cuộc gọi khác không hề dừng lại, nói đến mức nóng nảy, người trung niên liên tiếp mắng chửi, nhìn dáng vẻ kia chỉ kém mỗi việc đập tan điện thoại, nhưng nói chuyện xong một lúc, người đàn ông trung niên cắn một miếng bánh bao nuốt vào bụng trong khoảng 10 giây rồi lại tiếp tục cầm lấy điện thoại di động gọi đi một cuộc gọi khác.
Hôm nay Thương Hoài Nghiên ngồi ở bên cạnh lại được ăn một món ăn kì quái.
Đầu tiên, y nhìn đối phương đang ăn bánh bao vô cùng bình thường, tiếp theo lại hơi cảm thấy khổ sở cúi đầu nhìn món chân giò hun khói cuốn chuối và chanh, ăn mà cũng không biết mình đang nhấm nuốt cái gì trong miệng, vừa ngọt vừa chua, còn muốn nôn ra...
Chưa đợi y cố gắng đem đồ ăn vô cùng khó nuốt trong miệng kia nuốt vào, Dịch Bạch Đường đã đổi một phần bữa sáng bằng bánh bao bình thường, trung niên ngồi trong góc cũng nói chuyện điện thoại xong, ăn ngấu nghiến đồ ăn cho đến hết, tiếp theo là trả tiền rồi rời đi.
Thương Hoài Nghiên trơ mắt nhìn người đàn ông trung niên rời đi, sau đó lại chuyển hướng sang Dịch Bạch Đường: "Anh ta đến đây ăn cơm bao lâu rồi?...!Chẳng lẽ không khi nào cảm thấy đồ ăn ở một lúc nào đó rất kì quái sao?"

Dịch Bạch Đường nghĩ lại: "Một tuần.

Chưa bao giờ nói đồ ăn kì quái."
Thương Hoài Nghiên đang muốn hỏi Dịch Bạch Đường vì sao người đàn ông đó mỗi lần đến đều có thể ăn đến bình thường như vậy!
Bằng! Cách! Nào!
Không! Khoa! Học!
Bọn họ mới là anh em cùng chung hoạn nạn sinh tử đúng không?
Dịch Bạch Đường chậm rì rì liếc mắt nhìn Thương Hoài Nghiên một cái, chậm rì rì nghĩ lại: "Tôi nhớ rõ đêm hôm qua...!Tôi làm thịt xào quýt."
Thương Hoài Nghiên: "Gì."
Dịch Bạch Đường: "Tối hôm trước làm bánh trôi nấu với cà chua."
Thương Hoài Nghiên: Run rẩy.
Dịch Bạch Đường: "Tối hôm kia..."
Thương Hoài Nghiên vội vàng nói: "Cậu đừng nói nữa, tôi biết rồi, hẳn là do vị giác của anh ta không nhạy."
Lời này vừa nói ra, Dịch Bạch Đường đột nhiên nhăn mày lại.
Nghĩ lại thì, người kia ăn cơm ở nơi này của mình cũng lâu như vậy rồi nhưng mà chưa bao giờ lưu lại một câu kiến nghị, trái tim chợt thắt lại.
Chẳng lẽ đúng là đồ ăn mình làm gần đây khiến cho người ta nghĩ cũng không muốn nghĩ đến việc đánh giá?
Tâm tình của Dịch Bạch Đường lập tức tụt xuống đáy cốc.
Hắn không vui: "Các người đều vội vàng như vậy sao? Thời gian ăn cơm cũng không chịu đặt điện thoại xuống?

Thương Hoài Nghiên: "......" Nằm không cũng dính đạn là sao.
Tâm tình của y có chút phức tạp: "Được rồi, tôi cũng không được coi là quá bận, sẽ không tập trung gọi điện thoại trong lúc ăn cơm."
Dịch Bạch Đường: "Thật sao."
Sau đó im lặng.
Thương Hoài Nghiên muốn nói điều gì đó.
Dịch Bạch Đường đã nhấc mắt: "Anh còn có việc gì không, không cần đi làm sao? Nhàn như vậy à?"
Thương Hoài Nghiên: "......"
Lại lần nữa im lặng.
Thương Hoài Nghiên: "Có, tôi đây lập tức sẽ..."
Dịch Bạch Đường: "Hẹn gặp lại."
Thương Hoài Nghiên: Còn có thể giao lưu nữa hay không đây?
Tiễn toàn bộ người đến tiệm cơm đi rồi, Dịch Bạch Đường lại đơn giản kéo cửa cuốn của tiệm cơm lên, lại một lần nữa đi vào trong phòng bếp nghiên cứu đồ ăn.
Trong suốt một tuần lễ, người trung niên vào tiệm cơm vừa rồi một câu đứng đắn cũng không nói với hắn, linh cảm trước đó của Dịch Bạch Đường giống như khô kiệt, trong lúc nấu cơm cũng không có bất kỳ linh cảm nào, vì vậy hắn tự mình phối hợp lung tung.

Nhưng lần này, Dịch Bạch Đường đã quyết định, hắn phải làm một món ăn thật hoàn hảo, đến bữa tối lúc 6 giờ sẽ đem món này lên cho người đàn ông trung niên kia, đạt được một đánh giá của khách hàng.
Ánh mắt của hắn dừng ở ngọn lửa trên bếp.
Đang được hầm trên bếp là canh vừa bưng lên cho người đàn ông trung niên kia, là một loại canh bổ cho mùa đông, chủ yếu là xương trâu, bên trong có cho thêm đương quy, nhân sâm, cẩu kỷ trong thuốc, cố ý để cho xương trâu ngấm hết các loại dược tính cùng dầu mỡ, chỉ còn lại phần bổ dưỡng nhất, rất thích hợp để nâng cao tinh thần vào buổi sáng.
Nhưng hương vị...!đúng là không đủ phong phú.

Cho nên ánh mắt của Dịch Bạch Đường lại chuyển về phía một chiếc ấm sành khác.
Bên trong ấm sành kia chính là canh vịt đã được ninh suốt hai ngày đêm, toàn bộ con vịt đã được ninh nhừ, tất cả phần ngon nhất hẳn cũng đã được ninh ra hết.
Dịch Bạch Đường quyết định sẽ nấu một phần canh.
Cũng bởi vì món canh này, hắn nghĩ đến một món ăn mang sắc thái Vân Nam, dùng canh vịt hầm nhừ rồi cho thêm cải thảo vào ninh mềm, trong quá trình chỉ thêm chút muối là được, thành phẩm chính là vị ngọt của cải thảo cùng với canh vịt, bổ âm nhuận táo, khai vị kiện tỳ.
Bầu trời không biết hơi tối xuống từ khi nào.
Tâm trạng đè nén suốt cả buổi đến tận 6 giờ đúng, cửa cuốn khép hờ của tiệm cơm lại một lần nữa được kéo lên, Dịch Bạch Đường lại một lần nữa ngồi sau quầy bar, tiếp tục hoàn thành sân nhỏ cho chú gà con mà buổi sáng chưa làm xong.
Hắn không phải chờ lâu lắm, người trung niên có thời gian cố định đã vội vàng tiến đến từ phía xa, sau khi ngồi vào vị trí cũ bên trong cửa hàng thì kêu lên: "Ông chủ, cho một phần cơm chiều."
Đã sớm chờ anh.
Hôm nay sẽ cho anh thấy tay nghề của tôi đến tột cùng là như thế nào.
Dịch Bạch Đường bất động thanh sắc gật gật đầu, đi vào phòng bếp làm nốt chuẩn bị lần cuối cùng: Vớt vịt trong nồi lên, sau đó cho thêm cải trắng vào trong một cái nồi ninh, sau đó lại cố ý nghiền nát sơn tra điểm vào trong nước canh.
Làm xong hết mọi thứ, hắn lại giống như buổi sáng, bưng đồ ăn đến bàn của người đàn ông trung niên.
Không chút nào ngoài ý muốn thấy người đàn ông trung niên đang gọi điện thoại.
Một bên gọi điện thoại, một bên cầm lấy đũa bắt đầu ăn.
Nhưng đột nhiên lần này lại không giống với những lần trước.
Người trung niên uống một ngụm canh, ăn một chút đồ ăn, cơm còn chưa kịp chạm vào đã đột nhiên đứng lên, hướng về phía điện thoại hô to một tiếng: "Cậu nói cái gì?"
Đầu kia của điện thoại giống như đã cúp máy, cho nên người trung niên dùng sức "này này" vài tiếng rồi tức đến hộc máu vung đũa, ném xuống bàn 50 đồng rồi trực tiếp đá văng ghế dựa chạy ra khỏi tiệm cơm.
Dịch Bạch Đường: "......"
Sau đó, tiệm cơm vẫn luôn không có vị khách nào khác tiến vào.
Hai giờ sau, Dịch Bạch Đường trầm mặt đóng cửa hàng lại, thu dọn đồ đạc, xử lý tốt nguyên liệu sau bếp rồi đi đến công viên gần đó.
Ở nơi đó có một đám chó mèo hoang, sau hai tháng mở cửa hàng ở đây, Dịch Bạch Đường vẫn luôn giải quyết đồ ăn còn thừa tại nơi này.
Ở một góc của công viên, Dịch Bạch Đường mang theo đồ đến một vị trí cố định, chờ chó mèo xung quanh chạy đến.

Hắn ngồi trên ghế công viên, mở đồ ăn mình mang đến ra, chia cho động vật lưu lạc trước mắt, có một hai con mèo không sợ người còn nhảy lên trên đầu gối của hắn, hắn cũng hoàn toàn không để ý, đeo bao tay dùng một lần bắt đầu cho chúng nó ăn.
Hắn lúc này...Kỳ thật đang lâm vào trạng thái vô cùng uể oải, cũng tự hỏi đi hỏi lại bản thân đến tột cùng có phải làm ra đồ ăn không thể ăn được hay không.

Cho nên hắn cũng không nhận ra ở một vị trí cách nơi mình ngồi không xa đang có một người bạn mới quen đang lặng yên quan sát mình.
Vị bạn bè mới này thừa nhận bản thân thật sự có điểm nhàn đến đau trứng.
Y cũng không phải cố ý theo Dịch Bạch Đường đến đây, chỉ là lúc muốn đi đến chỗ Dịch Bạch Đường để ăn một cái gì đó thì lại đúng lúc nhìn thấy đối phương trầm mặc kéo cửa cuốn xuống, lại trầm mặt cầm theo đống đồ vật lớn nhỏ rời đi...!Thoáng chốc cảm thấy đối phương đang chuẩn bị đi làm một việc gì đó vô cùng đáng sợ cho nên mới không tự chủ được đi theo.
Sau mấy ngày tiếp xúc, y cũng hiểu phần nào về tình huống của Dịch Bạch Đường, tất nhiên cũng không phải quá hiểu biết hay tìm hiểu kĩ càng, chỉ là biết một chút phiến diện bên ngoài, ví dụ như hai tháng trước hắn đến đây thuê cửa hàng này, ví dụ như trong vòng hai tháng này tình hình kinh doanh của cửa hàng vô cùng thảm đạm; lại ví dụ như trong hai tháng này Dịch Bạch Đường vẫn luôn không gặp mặt ai hay bạn bè nào, vẫn luôn một mình một người, giống như toàn bộ sinh mệnh đều đặt lên trên chức nghiệp đầu bếp.
Bình tâm mà nói thì điều này cũng thật đặc biệt...
Đèn trong công viên đột nhiên chiếu lên người Dịch Bạch Đường, vì vậy một gương mặt buồn bực lập tức ánh vào trong mắt Thương Hoài Nghiên.
Thương Hoài Nghiên linh quang chợt lóe, vài bước đi đến bên cạnh Dịch Bạch Đường, hỏi:
"Có phải cậu đang buồn phiền vì tay nghề của mình không tốt không? – không phải."
Lời vừa nói xong, y lập tức tự mình sửa lại.
"Nói đúng hơn là, có phải cậu đột nhiên không có cách nào phán đoán được bản thân tột cùng là làm đồ ăn có ngon hay không phải không?"
Cái gì?!
Anh ta từ nơi nào xuất hiện ở đây?
Anh ta làm thế nào mà biết được suy nghĩ của mình?
Anh ta vậy mà đã biết tất cả mọi chuyện?
Dịch Bạch Đường sợ ngây người.
????BTV:
Tiểu Dịch sợ ngây người, còn BTV cười đau cả bụng ????.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận