Lưu Hương


Trong khoảng thời gian nghỉ ngơi, hiện trường cũng có mấy người lục tục tiến vào, cậu nhóc mập cùng với Giang Tuyết thất bại ở trận đấu đầu tiên cùng với vài người nhận được thư mời nhưng vì nhiều nguyên nhân như lười xem cuộc so tài thứ nhất hoặc quãng đường cách nơi này quá xa nên hiện giờ mới đến.
Nói chung là sau thời gian nghỉ ngơi, đến khi MC bước lên lễ đài một lần nữa thì ghế ngồi bên dưới đã không còn chỗ trống, khách mời cũng đã ngồi xuống!
Giờ phút này, làm người thắng cuộc của trận đấu đầu tiên, Dịch Bạch Đường lại đứng ở vị trí khiêu chiến một lần nữa.
Tiếng MC giống như tiếng suối chảy róc rách, ung dung mềm nhẹ: "Hiện tại, Đổng lão sư đã đứng ở hiện trường của chúng ta, Trù vương tranh bá cũng đang đi đến những giai đoạn cuối cùng.

Trong trận đấu cuối cùng cũng là thi đấu phụ gia của Trù vương tranh bá tái này, đầu bếp trẻ tuổi vượt mọi chông gai của chúng ta cũng đã bước tới những bước gần với giấc mơ nhất.
"Cho dù là thất bại hay thành công.
"Cho dù có người vui vẻ có người buồn bã.
"Thế nhưng anh dũng phấn đấu cùng với kiên nghị bất khuất vĩnh viễn là những phẩm chất cao quý tốt đẹp nhất của con người!
" Có điều, quá trình cũng quan trọng giống như kết quả, bởi vì trình tự không có thì nói gì đến kết quả!"
"Khi chúng ta có quá trình phấn đấu, vậy thì hôm nay không có kết quả thì ngày sau cũng sẽ có kết quả."
"Hiện tại, chúng ta hoan nghênh người được khiêu chiến tại thi đấu phụ gia Trù vương tranh bá ngày hôm nay – vua đầu bếp, tiên sinh Đổng Phương Tri!"
Toàn trường yên lặng như tờ.
Ánh mắt Dịch Bạch Đường, ánh mắt của MC, ánh mắt của mọi người cùng với ánh đèn xuyên qua bóng tối, nhìn chăm chú vào một ông lão đang chậm rãi đi đến.
Đổng Phương Tri xuất hiện ở hiện trường.

Sau một giây, tất cả đều đứng dậy, vỗ tay, hướng về phía ông lão đang đứng kia dâng lên sự kính trọng của mình.
Trong tiếng vỗ tay, MC mỉm cười nói với Dịch Bạch Đường: "Mời người khiêu chiến tiến hành chào hỏi với vua đầu bếp."
Đây là tiết mục truyền thống của thi đấu phụ gia Trù vương tranh bá.
Dịch Bạch Đường đi ra từ phía sau kệ bếp ở trên khán đài, bước đến trước mặt Đổng Phương Tri, khom người chào.
Không phải là do địa vị cao thấp.
Chỉ là người đến sau sẽ dành sự tôn kính với người mở đường đức cao trọng vọng.
Sau đó Đổng Phương Tri nâng Dịch Bạch Đường dậy
Tiết mục truyền thống của chương trình đến đây là kết thúc.

Quan trọng là quan hệ giữa bọn họ chẳng bình thường tí nào.
Cho nên sau khi được Đổng Phương Tri đỡ dậy rồi, Dịch Bạch Đường cầm lấy mic của MC, trực tiếp nói một câu đơn giản dễ hiểu: "Tôi sẽ thắng."
Trong giây phút quyết định, Đổng Phương Tri khẽ mỉm cười, tâm tình rất tốt, trả lời một câu: "Kết cục đã sớm chú định."
Tiếp theo, cả hai người không ai coi lời vừa rồi là chuyện gì to tát cả, cùng chuyển hướng đến MC.
MC bị hai câu nói này làm cho ngạc nhiên đến trợn mắt, chịu đủ kinh hãi: "Xem ra người khiêu chiến lần này có sự tự tin rất lớn...!Như vậy, chúng ta cùng đến với hạng mục khiêu chiến ngày hôm nay.


Hạng mục ngày hôm nay chính là..."
"Cơm-rang-trứng!"
Dịch Bạch Đường đã về đến vị trí của mình.
Khi nghe thấy tên món ăn hôm nay, lông mày của hắn bỗng dãn ra.
Trong đáy lòng hắn không tự chủ được khẽ hừ một tiếng.
Nhất định đề thi hôm nay là do đại ma vương ra.

Chỉ có đại ma vương mới có thể đưa ra một tiêu đề thích hợp để bọn họ nghiên cứu và xử lý như thế.
Bởi vì đây là món ăn đơn giản nhất, trụ cột nhất, có thể coi là món ăn được học sớm nhất trong nhà bếp cũng là món ăn đầu bếp làm được sớm nhất.
Đây là món ăn mỗi người đều từng làm qua, từng hưởng qua và ăn qua vô số lần.
Nó đã diễn ra vô số biến hóa, khẩu vị có thể đếm không hết, vỗi một vị đầu bếp đều có thể nói món cơm chiên của mình đã có cách chế biến bí mật khiến cho nó trở thành độc nhất vô nhị!
Nó đã bị khai phá hoàn toàn giống như không còn gì để sáng tạo thêm nữa.
Phải khiến cho toàn bộ mọi người thỏa mãn với món ăn này lại khó hơn rất nhiều so với một vài món ăn sơn hào hải vị.
Bởi vì càng đơn giản lại càng khó thay đổi.

Nhưng cũng chỉ có như vậy mới có thể khiến cho quá trình nấu ăn quý giá nhất là đặt tình cảm vào trong đồ ăn được biểu diễn trước tất cả mọi người.
Món ăn dùng tình cảm để nấu...!Khiến cho mỗi người đều thưởng thức được món ăn ngon nhất, khiến cho mỗi người đều cảm thấy thứ bọn họ ăn là thứ mà bọn họ yêu thích nhất!
Mình thật ngốc.
Trong quá trình làm cơm rang trứng, Dịch Bạch Đường không chỉ nghĩ như thế một lần.
Trong lúc vo gạo, từng hạt gạo óng ánh lướt qua đầu ngón tay đến lòng bàn tay, không cần dùng mắt, chỉ dùng cảm giác tích lũy nhiều năm là có thể lựa chọn những hạt gạo chưa đủ tốt, gạo gãy, bề ngoài loang lổ, toàn bộ đều được Dịch Bạch Đường lọc ra ném qua một bên.
Sau đó dùng nước chắt lọc nhiều lần rồi tiến hành ngâm.
Những lần nấu ăn trước đó mình chỉ khiến người khác nhận ra tình cảm mơ hồ là vì "Tâm" mình cũng mơ hồ, bản thân lâm vào hệ thống nấu ăn của đại ma vương, lại bắt chước theo tình cảm của đại ma vương.
Nhưng "Tâm" của đại ma vương cũng không phải là "Tâm" của mình.
Tất cả các bước ngoặt trong cuộc đời của đại ma vương đều vì nấu ăn sinh ra, cho nên đối với nấu ăn người có một loại yêu quý cùng với mong đợi một đi không trở lại.
Nhưng mình thì không phải.
Cho dù mình vì hương vị của mẹ nên mới đi vào con đường nấu ăn, nhưng với mình mà nói thì mình lại càng chú ý đến tình cảm của bản thân hơn.
Tình cảm của mẹ.
Tình cảm của Thương Hoài Nghiên.
Còn cả tình cảm của đại ma vương với mình nữa.
Dịch Bạch Đường quấy trứng, chuẩn bị nhiều nguyên liệu hơn cho cơm rang trứng.
Hắn chuẩn bị một ít xúc xích, dưa chuột, thịt cua và gạch cua, cũng không lựa chọn những nguyên liệu nấu ăn không thường gặp, cũng tránh phối hợp những nguyên liệu làm át bản thân hương vị của cơm rang trứng.
Sau đó, đối với người thân, đối với người yêu, vô hạn săn sóc ôn nhu nhỏ bé được hắn dùng đũa quấy đều trong trứng, được hắn dùng dao đặt vào bên trong dưa chuột và xúc xích, còn được hắn ung dung thong thả đưa vào ngọn lửa.
Cuối cùng, cơm tẻ nấu chín rồi để nguội; cho dầu vào chảo, bật lửa, đánh đều trứng và xúc xích cắt hạt lựu, dưa chuột cắt hạt lựu cho vào chảo xào chín.

Dịch Bạch Đường nhớ là mình đã từng làm một lần cơm rang trứng cho cây non ăn.
Lần đó, hắn cũng không đánh tan trứng mà cho toàn bộ vào chảo cùng với cơm tẻ, thành phẩm thu được là một nửa vàng chói lọi, một nửa màu trắng bạc.
Lần này, Dịch Bạch Đường cho thêm chút tâm tư.
Sau khi nguyên liệu được xào kĩ, hắn đặt sang một bên, sau đó cho cơm đã nguội và thịt cua đồng vào chảo.

Trước đó hắn đã xử lý phần thịt cua và gạch cua khiến cho chúng có được độ bám dính nhất định, cho vào nồi sẽ tách ra bao lấy cơm tẻ.
Lúc này lại đưa trứng chưa được đánh tan ra vào nồi, lòng trắng trứng và lòng đỏ một lần nữa tách ra bao bọc lấy cơm tẻ, sau đó cho thêm nguyên liệu xào trước đó vào đảo đều.
Lúc này, lấy ra vài hạt cơm tẻ bên trong, dùng thìa cắt ra làm hai, từ mặt cắt có thể thấy được phía bên trong là một tầng gạo, một tầng thịt cua và một tầng trứng, có hai tầng trứng trắng bao quanh cơm trắng, cũng có hai tầng vàng bao vây lấy cơm trắng.
Dịch Bạch Đường cắt tất cả 12 hạt cơm.
Tại một hạt cơm hắn nhìn thấy ngoài tầng cơm trắng ra, bên trong còn có màu hồng của thịt cua.
Rất tốt, loại phối màu thứ tư có tính khả thi.
Dịch Bạch Đường vô cùng hài lòng.
Không những là vì hắn đã làm được món ăn khiến cho mình cảm thấy vui vẻ mà còn vì hắn đã hiểu được ý nghĩa chân chính của "Nấu ăn bằng tình cảm" sẽ đi cùng con đường nấu ăn của hắn.
Vì vậy hắn ca một làn điệu dân gian vui vẻ, bưng đĩa cơm chiên lớn mình làm đặt lên trên kệ.
Điều này nói rõ hắn đã hoàn thành xong món ăn thứ nhất và cũng là món cuối cùng trong trận đấu chung kết!
Còn về phần món ăn hắn làm với đại ma vương làm, cái nào tốt hơn; tình cảm của hắn và tình cảm của đại ma vương, phần tình cảm nào có thể khiến thực khách xúc động hơn – cái này giao cho những người ở đây tự mình đánh giá đi..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận