"Người cũng không phải không biết, em bây giờ muốn chết cũng không được!"
***
A Bảo cố gắng nhớ lại lúc mình bụp Quách Uyển Giang có hơi quá đáng không ta — suýt nữa bóp người ta thành xác chết luôn thì tính sao?
A Bảo chột dạ hỏi: "Tổ sư gia sao không nói sớm cho em biết?"
Ấn Huyền nói: "Bây giờ vừa đúng lúc.
Em là đệ tử phái Ngự Quỷ, cũng coi như truyền nhân Quỷ Thần Tông.
Ta lấy thân phận Tổ sư gia lệnh cho em, sau này nếu gặp được cựu tông chủ Quỷ Thần Tông Tiêu Di Nguyệt, có cơ hội, phải thanh lý môn hộ, diệt trừ ngay lập tức."
Trước đó hắn nói tông chủ Quỷ Thần Tông vẫn là Tiêu Di Nguyệt, là nói với người ngoài.
Còn đối với người nhà, hiển nhiên là có gì thì nói đó.
A Bảo nghe được mà ngẩn tò te.
Nếu sớm biết không ngủ được sẽ biết được tin tức kịch tính như vậy, cậu thà nằm trên giường đếm cừu con còn hơn.
A Bảo liếm môi: "Tiêu Di Nguyệt là sư phụ người...!Người bảo em giết bà ấy, chẳng phải là khi sư diệt tổ ạ? Ấy, không phải, sao bà ấy còn có thể sống đến bây giờ để em diệt bà ấy?"
Ấn Huyền đóng lại gia phổ nhà họ Quách, đặt lại chỗ cũ: "Việc này nói ra thì rất dài."
Thật ra, người năm đó muốn trộm bảo vật mà cả ba tông môn cùng bảo hộ — Ngưng Thần Tụ Phách Trường Sinh Đan, là sư phụ Tiêu Di Nguyệt của Ấn Huyền.
Khi ấy trộm đan, bà ta bị Ấn Huyền phát hiện, sau đó đã đả thương hai tông chủ khác ngay tại chỗ.
Trong tình thế dầu sôi lửa bỏng, một vị tông chủ đã nhập Trường Sinh Đan vào miệng Ấn Huyền.
Tiêu Di Nguyệt cướp đan thất bại, bị thương bỏ trốn mất.
Việc này liên lụy rất rộng, Ấn Huyền vốn muốn giấu giếm.
Đúng lúc xuất hiện cương thi quấy phá, hai tông chủ khác để Ấn Huyền sự thật che sự bóng, diễn kịch tách khỏi ba tông môn, âm thầm điều tra cương thi, truy xét tung tích Tiêu Di Nguyệt.
"Mãi đến lần trước, ta mới tra được bà ta từng kết hôn sinh con tại đây."
Ấn Huyền mới đầu không nghĩ ra, Tiêu Di Nguyệt là người luôn khao khát trường sinh bất lão đến mức không từ mọi thủ đoạn để được bất tử, sao có thể tình nguyện sống cuộc sống bình thường, làm vợ người ta.
Tận đến khi Tứ Hỉ nói nơi đây có cây đào tiên, hắn mới hiểu rõ mọi chuyện.
Dựa vào tính cách không đạt được mục đích thì sẽ không bỏ qua, chưa biết chừng bà ta đã lấy được Đào Tiên Vương.
A Bảo nói: "Quách Uyển Giang cũng đã hơn trăm tuổi rồi, nếu bà ta mà còn sống thì kiểu gì cũng được mang đến trưng trong viện bảo tàng thủ đô à nha."
Ấn Huyền nói: "Bà ta một lòng cầu trường sinh, nếu không có phương pháp khác, tuyệt sẽ không bỏ qua cho ta dễ dàng."
"Ở đây có quyển sách ghi lại phương pháp luyện chế cương thi...!Liệu bà ta có tự luyện chế chính bản thân mình thành cương thi không ạ?" Nói đoạn, cậu tìm khắp Tàng Thư Các.
Hôm ấy Lê Kỳ tìm rất dễ dàng, sao đến lượt cậu tìm lại khó thế này.
Ấn Huyền cầm quyển sách lại: "Là nó à?"
A Bảo nhìn bìa sách, mừng như nhặt được tiền: "Đúng đúng đúng, chính là quyển này, viết cái gì mà gom đủ chín hồn phách là có thể luyện thành cương thi.
Sao người tìm được vậy?"
Ấn Huyền nói: "Quyển sách này mới được làm giả gần đây."
A Bảo: "?" Cậu tự nhiên bay mất khả năng nghe hiểu rồi ư?
Ấn Huyền giải thích: "Quyển này bị người ta cố ý làm thành sách cũ."
A Bảo: "..."
Có nghĩa là, vốn dĩ Tàng Thư Các không có quyển sách này, có người cố tình làm giả quyển này rồi vứt vào đây?
Cậu nhịn không được hỏi: "Người đó có ý gì?"
Ấn Huyền biết được sự tình Quách Uyển Giang độc chiếm tài nguyên cây đào tiên, trở thành cái đinh trong mắt, cái gai trong thịt của vị thần nào đó, dĩ nhiên cũng giải thích được lý do đằng sau cách làm sau này.
Không gì khác ngoài vu oan giá họa, gắp lửa bỏ tay người.
Thật tiếc cho Quách Uyển Giang dù có ham muốn sống sót mạnh mẽ, mà họ thì lại có hacker Tứ Hỉ ở đây, dễ dàng tìm ra được một lỗ hổng từ trong âm mưu kỹ càng tỉ mỉ của đối phương.
A Bảo nói: "Ấy vậy mà sư phụ người có thể trường sinh bất lão? Liệu có phải là do ăn được quả đào trong rừng không?"
Ấn Huyền không tỏ ý kiến: "Có lẽ."
A Bảo ngáp, tụt hứng thú: "Nửa đêm người gọi em ra đây là để nói chuyện này ạ?"
Ấn Huyền nói: "Nếu có một ngày, ta không còn nữa, ta muốn em hãy vì Quỷ Thần Tông mà gánh vác trách nhiệm thanh lý môn hộ."
A Bảo sợ đến mức sâu ngủ hóa thành bướm bay hết: "Tổ sư gia, đang êm đẹp sao người lại nói như thế? Người có biết bây giờ miệng quạ đen cũng có cách gọi trong tiếng Anh không, đó là dựng flag đấy!"
Ấn Huyền vươn tay, ôm lấy cậu vào lòng, sau một hồi lâu mới nói: "Trường Sinh Đan trong cơ thể ta...!bị nứt."
...
A Bảo: "!!!"
Sau đó đã xảy ra chuyện gì, A Bảo hoàn toàn không nhớ rõ.
Toàn thân lâm vào trạng thái hoảng hốt ngỡ ngàng, ngẩn ngơ bần thần, để mặc Ấn Huyền đưa về phòng nằm.
Tới sáng ngày hôm sau, cậu vẫn treo trên mặt đôi mắt đờ đẫn khờ dại, dù rằng Ấn Huyền nói đến rách miệng, cậu cũng chẳng nghe lọt một chữ nào.
Liên Tĩnh Phong, Thương Lộ Lộ bắt chuyện với cậu cũng vậy.
Ấn Huyền không biết làm gì, đành phải bảo hai người ấy xuống núi ăn cơm trước, bản thân ở lại dỗ A Bảo — Sau khi biết Lê Kỳ không thể lạm sát người vô tội, chỉ cần Lê Kỳ không ở trong phạm vi Quách Trang thì không cần lo lắng về vấn đề an toàn.
Hắn đưa A Bảo đến rừng hoa đào.
Ngồi dưới tàng cây, nghe hương hoa thoảng, ôm người thương vào trong ngực, Ấn Huyền dùng âm thanh nhẹ nhàng, ngữ khí dịu dàng thủ thỉ hết những lời yêu tưởng chừng như tích luỹ cả đời, nhưng người nghe từ đầu đến cuối vẫn chẳng thể bị lay động.
Ấn Huyền thở dài: "Chỉ nứt ra một khe nhỏ thôi, trong thời gian ngắn không có gì phải lo ngại."
Từ "Nứt" cuối cùng cũng kích thích đến dây thần kinh của A Bảo.
Cậu bỗng "Oà" một tiếng khóc lên, vừa thở hổn hển vừa gào: "Chỉ...!hức, nứt, nứt ra một khe nhỏ?" Cậu nắm tay dùng sức đấm vào đùi, vô thức cất giọng cao đến chói tai, "Đê dài ngàn dặm...!cũng có thể bị hủy bởi tổ kiến nhỏ! Hôm nay là một khe, hức, một khe nhỏ, về sau là một lỗ to!"
Một bên là cõi âm, một bên là cõi dương, chân chính âm dương cách biệt.
Nghĩ đến đây, A Bảo khóc nấc lên: "Người cũng không phải không biết, em bây giờ muốn chết cũng không được!"
Ấn Huyền sờ mặt cậu, tâm trạng vẫn bình tĩnh như chẳng hề có việc gì: "Vậy ta trở thành cương thi theo em."
...
Hình như cũng hợp lý nhờ.
Cuối cùng cũng có chút ánh mặt trời len lỏi được vào đôi mắt sưng đỏ của A Bảo, tỏa sáng long lanh với hắn.
Ấn Huyền không nén lòng được bèn cúi đầu hôn lên đôi mắt kia.
Hắn luôn thúc ép giáo dục A Bảo là để người yêu hắn dù cho gặp phải bất kỳ kẻ địch nào cũng có khả năng tự bảo vệ bản thân, chẳng sợ không có mình bên cạnh, vẫn an toàn vô lo.
Nhưng dù cho tưởng tượng có hoàn mỹ đến đâu, suy cho cùng vẫn phải đầu hàng trước "Không nỡ bỏ".
Vì vậy, dẫu có phải trở thành cương thi mà hắn từng căm ghét, cũng muốn ở lại cùng cậu một đời.
Đến cuối cùng hắn vẫn chẳng chạy khỏi sự ích kỷ của tình yêu được.
Dù đã có biện pháp giải quyết, A Bảo vẫn không thể đặt trái tim đang treo cao xuống được.
Ấn Huyền ngồi lại dỗ cậu một lát.
Thấy đã hơn nửa ngày, sợ hai người Liên Tĩnh Phong chờ sốt ruột bèn đứng dậy rời đi.
Trước khi đi, A Bảo lưu luyến đưa mắt nhìn lại rừng hoa đào một lần.
Ấn Huyền hỏi: "Sao vậy em?"
A Bảo lấy điện thoại ra định chụp ảnh, phát hiện máy hết pin, bịn rịn nói: "Tổ sư gia hiếm khi lãng mạn, mà không có ảnh chụp chung làm kỷ niệm, tiếc quá."
Ấn Huyền sờ đầu cậu: "Còn có cơ hội lần sau mà."
A Bảo ôm eo hắn, dùng sức cọ cọ, rầu rĩ nói: "Vâng."
Đã từng, cậu cho rằng lần sau của cả hai là vô hạn, nhưng giờ đây lại là tính theo thời gian.
Liên Tĩnh Phong và Thương Lộ Lộ cơm nước xong ở Quách Trang Lão Tửu liền quay về Quách Trang đợi họ.
Gặp mặt, Ấn Huyền kể lại chuyện Trần Kiệt giết chết Khâu Mẫn, những người khác bị quỷ hồn làm hại.
Người đằng trước thuộc chức trách của cảnh sát, còn những người đằng sau đã chịu trừng phạt, vụ án này chấm dứt tại đây.
Quách Uyển Giang tuy rằng tu luyện trăm năm thành người không ra người quỷ không ra quỷ, nhưng Quách Trang là sản nghiệp nhà gã, gã bảo hộ gia nghiệp cũng coi như có lý do.
Nếu không có ai ủy thác, họ cũng không tiện cưỡng chế can thiệp.
Liên Tĩnh Phong tạm thời đến hỗ trợ nên cũng không có ý kiến gì.
Thương Lộ Lộ căn bản không quan tâm kiếp trước của mình như thế nào, chưởng môn không cho ý kiến thì cô cũng vậy.
A Bảo muốn nói lại thôi, Ấn Huyền lộ ý dò hỏi trong ánh mắt, cậu mới bộc bạch: "Hoa đào nở đẹp thế này, em muốn ở lại ngắm thêm mấy ngày."
Bởi vì chuyện Trường Sinh Đan bị nứt, Ấn Huyền luôn cảm thấy có hơi áy náy và thương tiếc, cũng bằng lòng ngay.
Đôi bên tình chia hai lối luôn sau đó.
Liên Tĩnh Phong và Thương Lộ Lộ thu dọn hành lý xong rất nhanh, chào tạm biệt với họ.
A Bảo, Ấn Huyền đứng ở cửa nhìn bọn họ rời đi, mắt thấy bóng dáng hai người biến mất ở nơi giao nhau giữa bậc thềm và không trung thì Thương Lộ Lộ đột nhiên quay lại.
Cô bước nhanh đến trước mặt A Bảo, rút một mảnh giấy viết thư từ trong túi ra: "Nếu Quách Uyển Giang làm điều ác, anh hãy đưa bức thư này cho gã xem.
Còn không thì thôi."
A Bảo cuối cùng cũng có chút tâm trạng đùa bỡn, trêu ghẹo cô: "Bọn anh có được đọc không?"
Thương Lộ Lộ nói một cách sảng khoái hào phóng: "Được.
Nhưng phải đợi em đi đã."
Dứt lời cô vẫy tay chào tạm biết lần nữa.
A Bảo cũng tuân thủ hứa hẹn, đợi cô hoàn toàn đi khuất khỏi tầm nhìn mới mở giấy viết thư ra, trên đó chỉ viết một câu mười hai từ:
Kiếp trước không tình, kiếp này không duyên, đâu ra chấp niệm.
A Bảo cạn lời: "Lúc Quách Uyển Giang làm việc ác mà cho gã đọc thư từ chối của crush, thì chắc không phải để buff thêm tuyệt chiêu bạo nộ cho gã đâu ha?"
Ấn Huyền nói: "Ít nhất có thể tranh thủ chút thời gian cooldown kỹ năng."
???
A Bảo sốc đến độ sắp lòi cả con ngươi ra ngoài.
Câu trêu đùa chứa cả thuật ngữ trò chơi ấy lại là lời mà Tổ sư gia nói ra?!
Ấn Huyền nói: "Nói chung ta vẫn phải biết cái gì hấp dẫn đến nỗi khiến em không thèm làm bài tập."
A Bảo: "..."
A Bảo nuốt nước miếng, run giọng hỏi: "Có lần em chơi game, có một thích khách tên là 'Em ấy lại không làm bài tập', pháp sư xạ thủ bắn ầm ầm thì không giết, cả ngày chỉ đuổi theo em chơi tank mà đè ra đánh...!Thích khách đó là người hả?"
Ấn Huyền chỉ cười chứ không nói.
A Bảo: "..." Quấn chặt áo khoác vẫn thấy sợ hãi.
Vứt bỏ nhiệm vụ, mang tâm tình du lịch chơi xuân ngắm nhìn thôn Thường Nhạc là cảm nhận được một cảnh sắc khác.
Cỏ cây tươi mát giữa núi rừng, chim chóc côn trùng kêu vang, bầu trời trong xanh không bị ô nhiễm, dòng suối trong vắt chảy qua những phiến đá cuội, phản chiếu dáng vẻ thong dong của người qua đường.
Đây là vẻ đẹp đơn sơ mộc mạc độc đáo, một phong cách riêng chỉ có ở vùng quê.
A Bảo có ý nghĩ kỳ lạ, cậu muốn bắt cá từ khe suối.
Cậu rất kiên trì, đầu đội nắng, sắn ống quần đứng giữa dòng suối nhỏ, vui rạo rực há miệng chờ sung.
Đợi nửa tiếng, đá đã mòn nhưng đến cả mảnh vảy cá cũng chẳng thấy đâu.
A Bảo buồn bực dùng chân vẩy nước, bắt đầu nhảm nhí linh tinh: "Nước trong quá thì không có cá...!Em đổ nước tiểu xuống thì có đỡ hơn không nhỉ?"
Ấn Huyền nói: "Em có thể soi gương."
...
Ý là vừa đi tiểu vừa soi gương à?
A Bảo nói: "Trong mắt em chỉ có Tổ sư gia, đôi mắt là cửa sổ tâm hồn, người có đôi mắt đẹp cũng là người có tâm hồn đẹp, tâm hồn đẹp mới là cái đẹp chân chính.
Nói chung là em quá đẹp."
Ấn Huyền cười khích lệ.
Sau khi giải sầu, cảm giác phiền não khi nghe được tin dữ đã tiêu tan gần hết.
A Bảo đã nghĩ thông suốt.
Không biết trước được tương lai, nhưng có thể tạo ra tương lai.
Bây giờ không được buông xuôi, phải hết sức tận dụng.
Một câu đơn giản và xuôi chiều là: Phải tận dụng thời gian yêu đương.
Đáng tiếc, một bộ phim tình cảm có đơn thuần đến đâu thì cũng không thể thiếu phần phá đám của nhân vật phản diện.
Khi Lê Kỳ xuất hiện là lúc phim tình cảm kết thúc, phim trinh thám cân não tiếp tục —
Tràn ngập trong đầu A Bảo lúc này chỉ có một hình ảnh:
Ánh chiều tà hoàng hôn rải lên bóng lưng cao lớn và trầm mặc đang đứng trước cổng lớn Quách Trang, hào quang ánh vàng, trông như một đống shit phát sáng!
Lê Kỳ chậm rãi xoay người, nở nụ cười đầy thâm trầm sâu xa: "Hai người đã biết...!Hoặc đoán được rồi?"
Ten ten ten tèn!
Nhân vật phản diện muốn ngả bài.
A Bảo lặng im nắm chặt át chủ bài của mình — tay Ấn Huyền..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...