Nhớ chơi vơi,
Hận chơi vơi
Đến ngày về lại mới nguôi hận lòng
Tựa lầu trăng sáng đợi mong[1]
Đêm thu, những chậu bạch cúc trước sân bung nở tỏa ra hương thơm nhàn nhạt.
Tiết trời đã trở lạnh, nhưng cái lạnh đó vẫn không bằng cái rét lạnh trong lòng tôi.
Tôi quay sang nói với Thanh Thanh:
- Em đem tới đây cho ta một thùng nước lạnh.
Thanh Thanh tròn mắt hỏi tôi:
- Dương cô nương, đang đêm hôm cô cần nước lạnh làm gì?
Tôi không nhìn Thanh Thanh, chỉ khẽ đáp:
- Cứ đi đi.
Tôi đứng lặng lẽ trong khoảng sân trước tiền viện, ngẩng đầu nhìn mảnh trăng sáng vằng vặc, nhớ tới hơi ấm người ấy đã từng đem đến, miệng tôi bất giác nở một nụ cười...!Giờ người đang ở nào? Phải chăng người cũng như tôi, đang ngắm vầng trăng này?
Tôi đưa ta từ từ cởi bỏ chiếc áo choàng trên người.
- Dương cô nương, cô đang làm gì vậy? Cô nương còn chưa khỏi bệnh mà.
Thanh Thanh trở về vừa đúng lúc, chứng kiến màn này liền ngạc nhiên kinh hô.
Tôi chỉ khẽ lắc đầu.
Thanh Thanh khệ nệ ôm thùng nước vào sân đặt đến trước mặt tôi.
- Dương cô nương, nước đã đem tới…
Tôi đến ngồi bên cạnh thùng nước, thả bàn tay vào thùng nước, đầu ngón tay vô thức co lại vì cảm giác lạnh lẽo bất giác xâm lấn.
Tôi không ngần ngừ, múc một gáo nước đầy chậm rãi xối lên đỉnh đầu…
Thanh Thanh hoảng sợ la thất thanh:
- Dương cô nương, cô đang làm gì vậy? Không phải cô sợ lạnh nhất sao?
Lại một gáo nước nữa xối lên, Thanh Thanh dứt khoát vương tay giật gáo nước ra khỏi tay tôi.
Tôi dùng sức đẩy em ấy sang một bên, lại tiếp tục từng gáo, từng gáo không ngưng tay xối thẳng lên đỉnh đầu mình, xối ướt cái thân thể đang không ngừng run lên vì lạnh ấy.
Thanh Thanh òa lên khóc nức nở.
- Dương cô nương, mau ngừng tay.
Nếu còn tiếp tục cô sẽ chết mất!
Lạnh quá… cả người tôi lạnh quá…lòng tôi cũng lạnh quá.
Cả thân người run lên bần bật, từng đợt rét buốt thấu xương dâng lên, thân thể bắt đầu đau nhức, không khống chế nỗi mà ngã sụp xuống nền đất lạnh lẽo...!Cố một chút, một chút nữa thôi...!Tôi tiếp tục đem toàn bộ số nước còn lại xối lên người.
Thanh Thanh quỳ đến bên cạnh tôi, nức nở:
- Dương cô nương, rốt cuộc cô muốn làm gì? Mau ngừng tay…
Giọng tôi run lên bần bật, khó khăn lắm mới ngăn không cho răng cắn vào lưỡi, lắp bắp nói:
- Thanh Thanh… dẹp thùng nước đi…
Thanh Thanh đỡ cả thân người tôi lên:
- Em đưa cô nương vào phòng thay y phục trước.
Tôi đẩy tay em ấy ra:
- Đi…
Thanh Thanh chỉ đành khóc lóc rời đi.
Đến khi quay trở lại, tìm thấy tôi một thân ướt đẫm ngồi co ro bên bàn đá trong tiểu đình ngoài tiền viện thì lại càng khóc thảm thương hơn.
Tôi không nhịn được quay sang nói:
- Đừng khóc… Đêm nay ta ngủ ở ngoài này.
Thanh Thanh nghẹn ngào hỏi:
- Dương cô nương, cô muốn chết sao? Có muốn tìm cái chết cũng không cần phải tự hành hạ mình như vậy!
Nghe em ấy nói làm đôi môi trắng bệch không chút huyết sắc của tôi bất giác cũng nở một nụ cười yếu ớt:
- Em nói bậy bạ gì vậy? Lúc này làm sao ta chết đi cho được? Sáng mai…Em ra nói với bọn lính canh ngoài cửa… ta bị phong hàn nặng… cần mời Trịnh Quân sư đến đây xem bệnh cho ta….
Bọn chúng ngoài Đinh Sứ Quân ra thì nể trọng nhất là Trịnh Quân sư, nhất định sẽ để cho em đi tìm Trịnh Quân sư, sẽ để ngài ấy vào Thái Huyên Các…Em tìm được ngài ấy thì dùng mọi cách cầu xin ngài ấy đến đây giúp ta, rõ chưa?
Thanh Thanh lấy tay gạt nước mắt, sau đó túm lấy tôi nói:
- Vậy để em dìu cô nương vào trong thay đồ nghỉ ngơi trước đã.
Những chuyện khác để sáng mai hẵng tính!
Tôi đẩy em ấy ra cười khổ nói:
- Nếu đã diễn thì phải diễn cho giống.
Em mau trở về đi.
Thanh Thanh run run giọng nói:
- Em ở lại đây với cô nương.
Tôi khổ sở đáp:
- Một người bệnh còn hơn hai người bệnh, sau này ta còn cần em chăm sóc.
Khóe môi Thanh Thanh lại run rẩy một trận kịch liệt, hai mắt em lại rưng rưng nước:
- Dương cô nương…
Tôi khẽ quát:
- Đi ngay.
- Dương cô nương…
Em gái này thật sự cũng rất cứng đầu mà.
Tôi lại dùng hết sức lực khó nhọc quát lên một tiếng:
- Đi!
Thanh Thanh hơi giật mình, em liền chạy ra sân, nhặt áo choàng của tôi đắp lên cho tôi rồi cứ thế thút tha thút thít rời đi.
Lạnh! Tôi cố ngăn hai hàm răng va vào nhau lập cập, cả người nằm co lại, tay chân ôm lấy cơ thể, cố tìm chút hơi ấm cho bản thân, lòng bàn tay vẫn gắt gao nắm chặt khối ngọc bội Lê Hoàn tặng.
Lê Hoàn… Thiếp lạnh quá.
Lê Hoàn...Thiếp rất nhớ chàng.
Lê Hoàn… Là thiếp nợ Lê quân...!Là thiếp nợ Lê quân…
Đêm ấy, tôi không sao ngủ được, nhiều giấc mơ cứ chập chờn kéo đến.
Tôi mơ thấy Lê Hoàn dạy mình đọc sách viết chữ, tôi mơ thấy Lê Hoàn dạy mình binh thư, tôi mơ thấy Lê Hoàn dạy mình cưỡi ngựa...!Lại mơ thấy ngày ấy mình thật sự về được đến Ái Châu, đợi được Lê Hoàn khải hoàn trở về, đợi được Lê Hoàn dùng kiệu lớn tám người khiêng rước tôi vào Lê tộc… Hai người, trọn đời, trọn kiếp, trọn đôi…
Đến buổi sáng Thanh Thanh đến tìm tôi thì cả người tôi đã mê man sốt cao, thần trí đã trở nên mơ hồ, miệng chỉ lẩm bẩm một cái tên…
Lần đầu tiên tôi mở được mi mắt nặng trĩu thì thấy bên giường Thanh Thanh và hai ba lính canh đang giằng co.
Tôi mệt mỏi không có sức lực lại tiếp tục thiếp đi.
Đến khi tôi mở mắt ra lần thứ hai thì đã thấy lờ mờ bên đầu giường thân ảnh một chàng trai áo lục, mái tóc đen dài, ngũ quan thanh tú, khí độ đoan chính.
Là Trịnh Tú sao? Nhìn thấy người đó đang bắt mạch cho tôi, tôi cố hết sức ngồi bật dậy.
Người ấy thấy tôi tỉnh dậy thì sắc mặt khẽ động:
- Dương cô nương, cô tỉnh rồi à?
Đúng là Trịnh Tú.
Tôi níu chặt lấy cánh tay anh ta:
- Trịnh Quân sư… Trịnh Quân sư…
Trịnh Tú lắc đầu nói nói:
- Sao cô lại tự hành hạ bản thân mình như vậy? Sao lại để mình sốt cao đến vậy? Nếu tôi đến không kịp, cô đã bỏ mạng rồi!
Tôi muốn bước xuống giường, nhưng cả người đều vô lực.
Trịnh Tú bất dắt dĩ dang tay đỡ tôi lại.
Tôi gắt gao nắm chặt lấy cánh tay của Trịnh Tú nói:
- Trịnh Quân Sư, xin ngài nói cho tôi biết Lê Hoàn và Lê Quân ở Tây Phù Liệt rốt cuộc thế nào rồi? Đã có tin tức gì chưa?
Trịnh Tú trầm mặc nói:
- Nguồn lương thảo của Lê Quân đã bị chặn mất, Lê Hoàn hiện đang bị bao vây ở Vĩnh Hưng Đặng, chưa rõ sống chết!
Trái tim tôi đau đớn như thể bị bóp ngẹn, chỉ hít một hơi cũng khó khăn vạn phần, tôi gần như gào lên:
- Tại sao? Tại sao lại như vậy?
Trịnh Tú thở dài đáp:
- Dương cô nương, tôi chỉ có thể nói đến đây.
Tôi lại gắt gao nắm chặt lấy cánh tay của Trịnh Tú nói:
- Trịnh Quân sư, Lê Viễn thì sao? Cậu ta còn sống không? Cậu ta đang bị giam ở đâu? Cầu xin ngài! Cầu xin ngài giúp tôi gặp được Lê Viễn.
Trịnh Quân sư! Dương Vân Nga tôi xưa nay chưa từng cầu xin ai cả, nay tôi cầu xin ngài, xin ngài hãy giúp tôi…Ân nghĩa này ngày sau Dương Vân Nga xin xả thân đền đáp.
Trịnh Tú bất nhẫn nói:
- Dương cô nương, để tôi thi châm trị bệnh cho cô đã, chuyện khác tính sau!
Tôi lắc đầu nói:
- Trịnh Quân sư, không kịp đâu.
Cầu xin ngài, cầu xin ngài giúp tôi!
Trịnh Tú do dự đáp:
- Dương cô nương… việc này…
Tôi lại khẩn cầu:
- Trịnh Quân sư, tôi cầu xin ngài…
Trịnh Tú lại thở dài một tiếng, anh ta đỡ tôi tựa lưng vào thành giường.
Trước sau ánh mắt khẩn cầu của tôi vẫn luôn không rời Trịnh Tú, cố gắng kiềm nén làn nước mỏng trực trào khóe mi.
Trịnh Tú thấy tôi như vậy, vẫn là nhịn không được mà buông một tiếng thở dài.
Cuối cùng anh ta chỉ đành bất đắc dĩ nói:
- Được rồi, trước tiên cô hãy lo uống thuốc đi đã.
Ngày mai tôi sẽ đưa cô đi gặp hắn.
Tôi kiên quyết đáp:
- Không được, tôi phải đi ngay bây giờ.
Trịnh Tú lại nói:
- Cô đã bệnh đến mức này rồi mà còn...
Không đợi Trịnh Tú nói hết câu, tôi đã ngắt lời anh:
- Tôi không sao cả.
Tôi uống thuốc ngay bây giờ là sẽ khỏi ngay.
Nói rồi, tôi giật lấy chén thuốc trên tay Thanh Thanh, cố sức một hơi cạn sạch.
Vị thuốc đắng ngắt làm tôi ho sặc sụa, nôn khang một hồi, Thanh Thanh vội tiến lại ngồi cạnh vuốt vuốt sống lưng tôi.
Trịnh Tú bị hành động của tôi dọa cho sửng sốt, cuối cùng lại đành bất lực thốt ra:
- Dương cô nương, sao trên đời này lại có nữ tử cứng đầu như cô vậy hả?
- Trịnh Quân sư, chúng ta có thể đi được rồi.
Tôi dứt khoát đáp.
Trịnh Tú thần sắc nghiêm nghị nhìn tôi hỏi:
- Cái tên Lê Viễn này rốt cuộc đối với cô nương quan trọng đến cỡ nào?
Tôi nhìn thẳng vào mắt Trịnh Tú chậm rãi nói:
- Lê Viễn, là em trai tôi.
******************************************
Hành lang hẹp dài tối tăm, mùi ẩm mốc xộc thẳng lên mũi, những ngọn đuốc cắm hai bên tường hắt ra thứ ánh sáng ảm đạm.
Thanh Thanh bên cạnh dìu tôi từng bước từng bước theo sau Trịnh Tú tiến vào sâu trong địa lao của Đinh Phủ.
Đi qua những phòng giam ọp ẹp, xuyên qua những chấn song gỗ vặn vẹo, tôi thấy rất nhiều tù binh đứng có, nằm có, ngồi có, hoặc là vẻ mặt thê lương khiến người khác phải rùng mình, hoặc là vẻ mặt ngập tràn sát ý khiến người tôi phải kinh sợ.
Lòng tôi không khỏi run lên một trận.
Hóa ra chiến tranh còn có một bộ mặt như thế này…
Đến phòng giam cuối cùng, một chàng trai trẻ tuổi mặc trung y màu trắng đã nhiễm huyết sắc ngồi ngưng thần trong một góc tường.
Cái tồi tàn, mục rữa của phòng giam cũng không che lấp được thần thái tự cao, ngạo nghễ của người đó.
Tôi lập tức kinh hô một tiếng:
- Lê Viễn…
Người nọ lập tức mở mắt, khi nhìn thấy tôi liền tỏ vẻ ngạc nhiên, sau đó lại nở một nụ cười xán lạng gọi tên tôi:
- Nga!
Lê Viễn chạy đến bên chấn song, tôi với tay nắm lấy bàn tay cậu ta.
Dưới ánh sáng le lói tản ra từ hành lang, tôi thấy trên mặt cậu là những vết bầm thâm tím, khóe môi rỉ máu, cánh tay phải băng bó qua loa, cổ và vai đều lộ ra vết roi quất ứ máu, toàn thân dường như chỗ nào cũng có vết thương.
Tôi không nhịn được, nước mắt cũng tuông rơi…
- Lê Viễn… Bọn họ dám đánh đệ sao?
Lê Viễn là tiểu bá vương của thành Ái Châu, từ nhỏ đã được Lê Hoàn bảo bọc, được Lê Tộc nâng niu, cưng chiều, chưa từng phải chịu khổ sở một ngày.
Thấy cậu ta chật vật như vậy, lòng tôi không khỏi cay đắng.
Lê Viễn lại chỉ mỉm cười nói:
- Nam nhân mà! Chút thương tích này có xá gì!
Đoạn Lê Viễn lại thấp giọng nói:
- Nga! Thật xin lỗi! Ta không cứu được tỷ rồi!
Tôi lắc đầu, gạt dòng nước mắt trên mặt nói:
- Không! Ta mới là người phải nói hai tiếng xin lỗi! Tất cả đều là lỗi của ta.
Là ta liên lụy Ái Châu thất thủ!
Lê Viễn ngẩn ra, đoạn cậu ta nắm tay thành quyền đấm mạnh vào song gỗ, nặng nề nói:
- Nga, việc này đâu thể trách tỷ được.
Ái Châu mất là lỗi của ta.
Ta nên nghe lời cảnh báo của tỷ…
Tôi chặn nắm đấm của cậu ta lại, thấp giọng nói:
- Đừng nói nữa Lê Viễn! Sự đã rồi… Chúng ta thua rồi…
Lê Viễn rũ mắt nhìn tôi, đoạn cậu ta cúi gầm mặt:
- Là ta vô dụng!
Tôi lắc đầu, rút khăn tay lau đi vết máu trên mặt cậu, run run giọng hỏi:
- Tướng quân Phạm Cự Lang đâu?
Động trúng vết thương làm mày kiếm của Lê Viễn khẽ nhíu lại, cậu ta nói:
- Huynh ấy bảo hộ mẫu thân trốn về Đỗ Động Giang rồi!
Tôi lại hỏi:
- Tại sao đệ không trốn theo Phạm Cự Lang?
Lê Viễn liền cười nói:
- Ta tốt xấu gì cũng là Trữ Quân của Ái Châu.
Thành còn người còn, thành mất người mất.
Sao ta có thể bỏ thành mà chạy trốn được?
Lê Viễn, đứa trẻ ngốc này!
Tôi nhìn cậu ta, cố nuốt nước mắt vào lòng, chậm rãi nói:
- Lê Viễn, chúng ta đầu hàng đi… Chỉ cần chúng ta đầu hàng, Đinh Bộ Lĩnh sẽ tha cho đệ và ba trăm nhân mạng tộc nhân họ Lê.
Lê Viễn nhìn tôi thật lâu, đoạn cậu ta đáp:
- Nga! Ta cố sống đến ngày hôm nay cũng chỉ để gặp tỷ lần cuối.
Tỷ biết ta thà chết cũng không đầu hàng Đinh Bộ Lĩnh!
Tôi khổ sở nói:
- Lê Viễn, đại cục đã định!
Lê Viễn nóng nảy trả lời:
- Nga, chúng ta vẫn còn Phong Châu, vẫn còn Đỗ Động Giang.
Lê Viễn ta không sợ chết.
Ba trăm tộc nhân họ Lê cũng không sợ chết.
Ca ca ta nhất định sẽ trả thù cho bọn ta.
Lòng ta đã quyết! Ta có chết cũng không hàng cái thằng xảo quyệt đó!
Tôi kiên định nhìn vào mắt Lê Viễn, từng chữ từng chữ thốt ra:
- Lê Viễn, chết thì dễ, sống mới khó.
Nếu đệ dám chết, cả đời này ta đều coi thường đệ!
Lê Viễn sửng sốt nhìn tôi không nói gì.
Tôi lại nói:
- Lê Viễn, ca ca đệ đang bị bao vây ở Vĩnh Hưng Đặng, sống chết chưa rõ.
Đệ nghe ta, quân tử không chịu thiệt trước mắt, chúng ta đầu hàng đi.
Ta sẽ cầu xin Đinh Bộ Lĩnh thả đệ ra, đệ đi tìm Phạm Cự Lang, cùng ngài ấy đến Vĩnh Hưng Đặng cứu ca ca đệ.
Sau đó…
- Sau đó thế nào?
Lê Viễn hỏi lại.
Tôi rũ mắt thấp giọng nói:
- Sau đó khuyên ca ca đệ quy hàng Đinh Bộ Lĩnh…
Lê Viễn trợn mắt nhìn tôi hỏi:
- Nga, tỷ có biết mình đang nói gì không?
Tôi buồn bã trả lời:
- Lê Viễn, đại cục đã định.
Đệ tin ta cũng được, không tin ta cũng được! Lần này chúng ta đánh không lại Đinh Bộ Lĩnh đâu, thiên hạ hiện nay đã tám phần trong tay Đinh Bộ Lĩnh.
Không bao lâu nữa Đinh Bộ Lĩnh sẽ xưng đế…Đây là điều tất yếu sẽ xảy ra.Ta biết chúng ta thật sự đã thua rồi…
- Nga…
- Lê Viễn… Nghe lời ta!
Trịnh Tú bên cạnh đột ngột lên tiếng cắt lời:
- Dương cô nương, thời gian không còn sớm nữa.
Tôi không thể để cô ở lại nơi này quá lâu.
Xin tranh thủ cho.
Tôi quay sang nhìn Trịnh Tú, gật đầu với anh ta.
Đoạn, tôi lại lấy bọc đồ Thanh Thanh cầm giúp tôi quay sang dúi vào tay Lê Viễn.
Trong này, là trường bào tôi thêu tặng Lê Hoàn.
- Lê Viễn, đệ giúp ta đi tìm ca ca đệ, tìm được chàng, giúp ta đưa cái này cho chàng.
Giúp ta nói với chàng là…ta…
Giúp ta nói với chàng là ta rất nhớ chàng, rất muốn gặp lại chàng, nói chàng đợi ta...
Lời muốn nói ra đột nhiên chết lặng.
Tôi và Lê Hoàn còn có thể gặp lại nhau sao?
Cuối cùng, tôi chỉ đành nhỏ giọng nói:
- Bỏ đi, chỉ cần chàng nhìn thấy vật này sẽ hiểu lòng ta...!Lần này ta trông cậy vào đệ…Đệ cũng phải biết quý trọng thân mình!
Nói rồi, dưới sự thúc giục của Trịnh Tú và Thanh Thanh tôi đành bất lực rời đi.
Rời khỏi địa lao, khí lực toàn thân dường như cũng tiêu hao hết, cả người nóng như lửa, vô lực mà gục xuống.
-Hết chương 26-
Chú thích:
[1]Trường tương tư- Bạch Cư Dị- Bản dịch của Trương Việt Linh
Nguyên tác:
Tứ du du,
Hận du du,
Hận đáo quy thời phương thuỷ hưu.
Nguyệt minh nhân ỷ lâu.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...