Vô Ưu khúc là trụ cột của Thanh Vân, cũng là tiên thuật cao thâm nhất.. Dĩ âm ngự thuật*, có thể dựa theo sự thay đổi tâm tình của con người mà biến hóa. Năm đó, khi sư phụ thổi một khúc, trăm hoa đua nở, tung bay đầy trời, đẹp đến nỗi khiến người phải hoa mắt. Nhưng nếu như làm vũ khí, mỗi một phiến hoa rơi đều có thể đả thương người, cho nên Vô ưu khúc còn có tên là Bách hoa sát.
*lấy âm thanh điều khiển thuật.
Linh Nhạc rất có ngộ tính với tiên thuật, nhưng Thiên Âm không ngờ tới chính là, y lại chẳng biết gì về âm luật. Cho nên học Vô Ưu khúc cũng vô cùng khó khăn. Không giống Diễn Kỳ, năm đó y chỉ là nghe khúc nhạc của sư phụ một lần, đã có thể tiếp thu được bảy tám phần. Diễn Kỳ năm đó ghét nàng đến cực điểm, nên chỉ hỏi qua nàng về phương diện âm luật, chưa từng chạm mặt thêm. Có lẽ là bởi vì sư phụ tính tình lãnh đạm, chỉ nhận một mình nàng làm đồ đệ, cho nên ngay cả hướng dẫn âm khúc cũng chưa từng dành cho người khác.
Diễn Kỳ nóng lòng muốn học, nhưng không có cách nào khác mới tìm tới nàng. Lúc đó nàng có tâm tình gì nhỉ? Mỗi ngày quấn quít lấy sư phụ muốn học những khúc nhạc mới, đều bởi vì nàng nghĩ, nếu y thường đến tìm nàng, biết đâu lâu ngày sẽ sinh tình. Cho đến khi thấy y cùng với Phượng Minh, hai người bên bờ Thiên Trì, hợp tấu từ khúc do nàng dạy, nhất cầm nhất vũ hồn nhiên thiên thành, nàng mới đột nhiên tỉnh ngộ.
Ở bên nàng càng lâu, có lẽ y chỉ có cảm giác chán ghét mà thôi. Cho dù đời đời kiếp kiếp luân hồi, cũng xóa không hết niềm chán ghét.
Nhưng may mà có khoảng thời gian đó, mê muội học tập âm suất, hôm nay mới có thể thành thạo như vậy. Cho dù Linh Nhạc thiên phú không cao, nhưng nàng vẫn có tự tin, khiến Vô Ưu khúc của y có thể lợi hại như sư phụ năm đó.
“Đoạn âm này phải truyền linh khí vào đan điền, âm suất mới chính xác, đệ có hiểu……” Thiên Âm chậm rãi giải thích, quay đầu lại đã thấy Linh Nhạc đang nhìn mình không chớp mắt. Ánh mắt này, quá mức nóng bỏng, khiến nàng bỗng trở nên bối rối.
Mãi vẫn không thấy y đáp lời mình.
“Linh Nhạc, Linh Nhạc!”
“A a?” Lúc này y mới phản ứng lại, nhìn thấy vệt hồng trên mặt Thiên Âm, y mới giật mình vừa rồi đã nhìn đến nhập thần. Mặt cũng đỏ rực từng mảng.
“Xin lỗi sư tỷ, ta chỉ là nhìn tỷ mới… thất thần.”
Thiên Âm trả lời: “Không sao đâu.”
Dứt lời mới giật mình cảm giác những câu này như có nghĩa khác, hận không thể cắn đứt đầu lưỡi của mình, rốt cuộc là nhìn nàng không sao hay là thất thần không sao.
Ngẩng đầu nhìn nhau một cái, quả nhiên, hai người đều nghĩ tới ý tứ kia.
Nhất thời, hai người đều đỏ mặt.
Hồi lâu, Linh Nhạc mới giả vờ ho khan vài tiếng, định thần lại rồi chăm chú nhìn điển tịch trong tay, trầm giọng: “Đại sư tỷ, ta… có phải rất ngốc không?”
Thiên Âm nhìn về phía lòng bàn tay, trấn an nói: “Đệ chỉ là chưa quen thôi, thử nhiều lần sẽ giỏi lên mà”.
“Nhưng năm đó sư phụ một khúc Bách hoa sát, danh chấn tam giới, đẩy lùi ba vạn yêu binh yêu giới, được ca tụng là thiên giới chiến thần.”Y nắm thật chặt cây sáo trong tay: “Đệ hôm nay ngay cả làn điệu cũng…”
Biết y quá mức nóng lòng, Thiên Âm khẽ nói: “Tu luyện kị nhất chính nóng vội, không phải ai sinh ra đã biết thổi. Linh Nhạc, đệ cố gắng là được”.
“Thế nhưng… Đệ luôn cảm thấy tiếng sáo này, hơi kì lạ, khi thổi hình như thiếu cái gì đấy”.Linh Nhạc nghi hoặc.
Thiên Âm nhíu mày, lúc này mới nhớ tới: “Thực ra cảm giác của đệ không sai, trên Vô Ưu địch quả thực có thiếu một thứ.”
Linh Nhạc sửng sốt, cúi đầu nhìn về phía cây sáo trong tay, Thiên Âm chỉ vào một mặt của cây sáo: “Giá lưỡi gà chỉ là màng trúc thông thường, sư phụ trước đây dùng đều là Tử ngọc trúc* của mộ tiên sơn, cho nên âm điệu thổi ra thực sự có khác biệt.”
*tử ngọc trúc: trúc ngọc màu tím.
“Vậy ta đi lấy màng tử ngọc trúc.” Đôi mắt Linh Nhạc sáng ngời, xoay người định gọi mây
“Chờ một chút.” Thiên Âm vội vàng kéo lại, lắc đầu, đối với tính tình nói gió chính là mưa của y, thật đúng là đau đầu mà: “Đệ biết Mộ Tiên sơn ở đâu sao?”
Y lắc đầu, Thiên Âm nhịn không được gõ đầu y một cái: “Vậy đệ vẫn đi chứ!”
Sờ sờ chỗ bị gõ, Linh Nhạc có chút ngượng ngùng cúi đầu, ánh mắt lại lặng lẽ liếc về phía người đứng bên, mấy ngày này Thiên Âm rất tốt với y, tốt không ngờ tới. Y cảm thấy quan hệ giữa hai người không còn giống trước, nhưng lại không biết thay đổi chỗ nào, miễn cưỡng nói thì chính là – thân mật hơn. Điều này khiến tâm tình y vô cùng vui vẻ, ngay cả một cái gõ đầu cũng thấy rất ngọt ngào.
“Mộ tiên sơn ở phía tây của Thanh Vân, tận cùng phía tây chân trời, tuy nói là tiên sơn của thiên giới, nhưng lại là biên giới của hai giới tiên yêu. Nơi đó linh thảo đầy đất, từ trước đến nay là nơi thường xảy ra tranh chấp. Hơn nữa nghe nói chỗ đó có Ma tộc thường lui tới, rất là hung hiểm.” Năm đó với cây sáo, sư phụ có thể tự do lui tới. Linh Nhạc tuy rằng tu vi không thấp, nhưng vẫn có rất nhiều nguy hiểm.
“Đừng lo lắng.” Linh Nhạc nhẹ giọng nói: “Dạo này tiên yêu hai giới rất ít tranh chấp, chúng ta chỉ là tới biên giới lấy trúc mà thôi, sẽ không xảy ra chuyện gì đâu.”
“Nhưng mà…” Thiên Âm vẫn có chút bận lòng.
“Ta sẽ bảo hộ đại sư tỷ.” Y nắm thật chặt tay nàng, gương mặt kiên định: “Tin ta.”
Một câu hứa hẹn nhẹ nhàng, lại khiến lo lắng của nàng nhất thời tan biến, cuối cùng vẫn gật đầu.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...