Liên tục ba ngày đều nhìn thấy Diễn Kỳ, Thiên Âm không thể không nghi ngờ có phải thần khí trong tay mình xảy ra vấn đề gì không, cho nên cảm giác sai lệch, rồi hoa mắt. Cho đến khi cảm nhận được người đứng trước mắt, quanh thân tiên khí lượn lờ thấu xương như vậy, còn cả Lục Thủy bên cạnh không ngừng lẩm bẩm mấy câu, sao lại là y. Nàng mới xác nhận mình không hề hoa mắt.
Cầm lấy miếng ngọc trên bàn, che chắn tiên khí đang tỏa ra quanh thân y, lúc này nàng mới cúi người hành lễ.
Diễn Kỳ gật gật đầu, phất tay cho nàng đứng dậy, xoay người ngồi xuống vị trí chủ vị, một lúc lâu cũng không nói mục đích chuyến đi lần này.
“Không biết hôm nay thái tử điện hạ giá lâm là có chuyện gì?” Y không nói, không có nghĩa là nàng không hỏi. Hôm nay chính là ngày thiên kị,thân là thái tử thiên giới, đáng lẽ y phải ở trên kị thiên đài, sao lại chạy đến Thanh Vân sơn của nàng.
Diễn Kỳ khẽ cau mày, nhìn người đang ngồi quy củ ở trước mắt, tầm mắt chuyển qua Xích Cơ nàng nắm trong tay, do dự một lúc mới lạnh lùng nói:“Cô theo ta đi tới kị thiên đài một chuyến.”
Thiên Âm sửng sốt, đang định nói lại bị Lục Thủy bên người giành trướcc:“Thái tử, không được! Kị thiên đài là nơi trực tiếp tiếp nhận cửu trọng thiên lôi, thân thể tôn chủ nhà ta suy nhược, huống hồ thương thế lần trước vẫn còn chưa khỏe, sợ không chịu nổi uy lực của Thiên lôi.”
Diễn Kỳ bất ngờ tức giận, trong giọng nói không cho phép người khác cự tuyệt:“Chẳng lẽ ta đường đường là thái tử thiên giới cũng không bảo vệ được nàng ta chắc!”
“Nhưng tiên khí kia……” Lục Thủy còn định nói tiếp thì bị Diễn Kỳ phất tay ngăn cản.
“Ta sẽ bày kết giới, nàng ta sẽ không bị tiên khí tổn thương.” Nói xong y nhìn về phía nàng nói:“Thiên kị sắp bắt đầu, trên đường đi ta sẽ nói rõ với cô, đi thôi.”
Thiên Âm há hốc miệng, đột nhiên dưới chân rung chuyển, bên tai là tiếng la hét lo lắng của Lục Thủy, hóa ra nàng đã bị Diễn Kỳ đưa bay lên. Y cưỡi mây với tốc độ cực nhanh, bên tai là tiếng gió gào thét.
Tiên khí đâm vào người nàng đến phát đau, Diễn Kỳ lơ đãng ngoái đầu lại, mới phát hiện thân hình nàng run rẩy, đôi môi đông cứng tới tím bầm. Lúc này y mới nhớ ra, bây giờ nàng chỉ là phàm nhân, không thể chịu nổi giá rét, đầu mày bất giác nhíu chặt, tay bày ra kết giới, ngăn cách tiên khí và cuồng phong bên ngoài.
“Cô không biết đường mở miệng nói sao?” Y nén giận.
Thiên Âm ngẩn ngơ, hồi lâu mới hiểu người này nói gì, đang định giải thích nhưng lời đến miệng lại đổi thành một câu :“Đa tạ thái tử!” Trước kia, dù nàng cầu xin thế nào, trước mặt y đều không có tác dụng, lâu rồi, nàng cũng không còn dũng cảm như vậy nữa.
“Cô……” Y nghẹn lời, một ngọn lửa không tên từ sâu tận đáy lòng càng thiêu càng mạnh, y cực kỳ chán ghét bốn chữ kia. Nhưng hết lần này đến lần khác, nàng lại cố tình nói với y nhiều nhất.“Hừ, thôi, coi như ta nhiều chuyện.”
Thiên Âm không đáp lời, tự biết nói nhiều sai nhiều. Dù sao trong mắt y, nàng luôn khiến cho người ta chán ghét.
Trầm ngâm hồi lâu, nhìn thấy cây quạt trong tay nàng, y đành phải mở miệng:“Cô có biết lần này Vô Ưu Thiên Âm là do Phượng Minh chủ trì?”
Thiên Âm gật đầu, không hiểu tại sao đột nhiên lại nói đến chuyện này.
Diễn Kỳ nhíu chặt mày:“Chỉ có Vô Ưu Thiên Âm mới có thể dẫn hạ cửu trọng thiên lôi, Thiên kị trước kia, đều là do Duyên Đức Thiên Quân chủ trì.”
Thiên Âm lặng người đi, sư phụ……
“Vô Ưu địch* trong tay hắn là thượng cổ thần khí phụ trợ với Vô Ưu khúc, cho nên có thể dễ dàng chống đỡ đạo thiên lôi đầu tiên. Nhưng mà Phượng Minh……” Y không nói hết, nhưng ý tứ đó không cần nói nàng cũng hiểu.
*địch: một loại sáo
Thiên Âm bất giác run người.
“Ý của thái tử là, thượng cổ thần khí có thể chống đỡ thiên lôi. Như vậy xích cơ trong tay ta cũng có thể. Bởi vậy đưa ta đến kị thiên đài, mượn lực của Xích Cơ, bảo hộ Phượng Minh chu toàn đúng không?” Thì ra y là vì Phượng Minh mà đến, cũng khó trách, trừ nàng ta, còn ai có thể khiến y để tâm đến thế , huống chi nàng còn nợ nàng ta một nhân tình.
Diễn Kỳ không trả lời, coi như thừa nhận.
“Nhưng Xích cơ là thần khí nhận chủ, đáng tiếc bây giờ ta chỉ là người phàm, không có tiên lực, làm sao có thể thúc động thần khí?”
Diễn Kỳ nhướng mày, đáy mắt hiện rõ tức giận:“Đừng cho là ta không biết, Xích cơ chính là bản mạng pháp khí của cô, kết hợp với nguyên thần, còn cần gì đến dùng tiên lực để thúc động.”
“Nguyên thần……” Thiên Âm kinh hoàng, định giải thích:“Không được ta……”
Y trào phúng:“Cô đừng nói với ta, cô đã không có tiên lực, ngay cả nguyên thần cũng không có .”
“Nhưng……” Lần trước bởi vì tru tiên trận phản phệ, nguyên thần của nàng đã bị hao tổn, Ti Dược nói rằng nếu cố tình thúc động. Chỉ sợ……
“Không có nhưng!” Y cao giọng ngắt lời:“Đừng quên, đây là cô nợ Phượng Minh !”
Thiên Âm giật mình, đáy lòng nhói đau, thì ra y không phải đến đòi nhân tình, mà là đòi nợ sao? Buồn cười thay, người như y mà phải đến đòi nợ người khác. Nhìn vẻ mặt đó không cho phép bị từ chối, nàng như rơi xuống hầm băng, rét lạnh thâm nhập vào tận tứ chi xương tủy.
“Chỉ là thúc động nguyên thần, cũng không phải muốn mạng của cô.”
Lời nói khẳng định bên tai, lạnh nhạt, nàng mới hiểu, thì ra y không hề biết chuyện nguyên thần của nàng đã bị hao tổn. Thì ra ngày đó tới phá trận, bát phương tinh tú đều biết, chỉ cần nàng động nguyên thần sẽ khiến thần hình câu diệt, y lại không hề hỏi thử Tư Dược một câu.
Mà cũng đúng thôi, chuyện của nàng, y sẽ chẳng muốn tiêu phí dù chỉ một chút tâm tư, thế mà sao tới nay nàng vẫn cứ đau lòng như thế. Nàng rất muốn cười nhưng lại bị vị cay đắng chặn lại, khóe miệng cũng không nhếch lên nổi.
Nàng khẽ ngẩng đầu, nhìn thẳng vào mắt y, chỉ muốn tìm một chút một chút do dự trên vẻ mặt đó, nhưng lại chỉ nhìn thấy sự không kiên nhẫn của y , sắc mặt thì càng lúc càng đen.
Tay nàng bất giác run run, một lúc lâu mới tìm lại được tiếng nói:“Ta…… Không muốn đi Thiên kị đài.”
“Hừ, cô vẫn lo lắng ta không bảo vệ được cô sao?” Đôi mày y càng nhíu chặt, chất chứa đầy tức giận, thấy nàng vẫn cúi đầu như cũ, mới nói:“Thôi đi”
Tốc độ phi hành đột nhiên chậm lại, Diễn Kỳ bay về một tòa tiên sơn lơ lửng giữa không trung ở phía trước không xa, sau khi hạ xuống y chỉ một khối đá trên núi nói:
“Nếu cô không an tâm, thì cứ đợi ở đây trước, đừng rước phiền phức cho ta nữa.” Y phất tay áo bày ra kết giới chống đỡ tiên khí, trầm giọng nói:“Cô đưa xích cơ cho ta cũng được, tuy Phượng Minh không thể thúc động nó, nhưng chỉ muốn dùng nó vũ động Vô Ưu khúc thôi, còn có thể chống đỡ được cửu trọng thiên lôi.”
Thiên Âm mở to hai mắt, tay nắm lấy Xích Cơ càng thêm run rẩy dữ dội, đáy lòng càng lúc càng lạnh hơn.
Thật lâu sau, nàng mới lên tiếng, giống như phải dùng hết toàn bộ khí lực mới có thể nói ra:“Diễn Kỳ, ngươi có biết Xích Cơ với ta mà nói là gì không?”
Giọng điệu thê lương đó khiến Diễn Kỳ ngây ngốc:“Ta biết, nó là ánh mắt của cô, bây giờ cô chỉ có thể dựa vào xích cơ để nhìn thấy, nhưng thiên kị cũng chỉ mất một ngày, sau khi kết thúc ta thì trả lại cô.”
Thì ra y biết, nàng cười khổ ra tiếng, tay nắm chặt cây quạt khiến nó phát ra tiếng kêu, đột nhiên nàng ngẩng đầu nhìn người trước mắt, muốn cố gắng nhìn thấy bộ dáng của y, gằn từng chữ một:“Diễn Kỳ, xích cơ không chỉ đơn giản là đôi mắt của ta, nó là mạng của ta. Ngươi tin không?”
“Thiên Âm, cô đừng có được một tấc lại muốn tiến một thước!” Diễn Kỳ tức giận, trong giọng nói đầy ý cảnh cáo.
A, quả nhiên là không tin. Đúng, y chưa từng tin nàng. Ngay cả khi năm đó Phượng Minh tiên tử bị thương, nàng cầu xin y tin rằng, không phải nàng ra tay, nhưng y lại không hề tin tưởng.
Những hình ảnh chớp nhoáng trước mắt nàng, một chiêu cấm pháp: Phản hồn thuật, kéo Phượng Minh, cũng đẩy nàng vào tuyệt lộ.
Hôm nay chỉ bằng một câu nói của nàng, làm sao y tin được?
Thiên Âm không đáp lời nữa, cơ thể càng lúc càng run rẩy hơn, nắm cây quạt trong tay thật chặt. Lạnh quá, như thể mọi thứ ấm áp đều biến mất, nàng không tự chủ được ngã ngồi xuống, làm thế nào cũng không đứng dậy nổi.
Đột nhiên bầu trời phát ra tiếng vang thiên cổ, đó là tín hiệu bắt đầu thiên kỵ. Diễn Kỳ không thể kiễn nhẫn chờ đợi được nữa, y làm phép. Cho dù Thiên Âm nắm chặt đến mức lòng bàn tay cũng đau xót, Xích Cơ vẫn thoát khỏi nàng, bay về phía Diễn Kỳ.
Dọc cây quạt đều là vết máu, giống như chủ nhân của nó, không hề nguyện ý buông tay.
Đầu mày Diễn Kỳ ẩn chứa vẻ bế tắc, nhìn vết máu trên cây quạt, tức giận trong lồng ngực lại bốc lên, thấy Thiên Âm ngồi ngơ ngác trên mặt đất, không hề lao đến đòi lại, lúc này y mới xoay người, để lại một câu: “Không biết tốt xấu!”
Vừa muốn cưỡi mây đi, rồi như nghĩ đến điều gì, y xoay người lạnh lùng nói: “Tốt nhất cô hãy cách xa Linh Nhạc một chút!” Nói xong rồi bay đi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...