Ti Dược tới Thanh Sơn rất nhiều lần, không biết là do hắn thương hại người phàm như nàng, hay vì Diễn Kỳ đặc biệt giao cho. Tuy là qua quá trình điều trị, vết thương của nàng đã tốt hơn nhiều, nhưng Ti Dược lại cứ liên tục tới thăm, mỗi lần đều mang theo thuốc trị thương đến, hắn không hề nói gì về đôi mắt của nàng, nhưng trong mấy câu nói cũng có thể đoán ra, bị thương tới sinh hồn, vô phương cứu chữa.
Thiên Âm mơ hồ linh cảm, không chỉ một kiếp này, chỉ sợ về sau nàng sẽ không nhìn thấy nữa.
Viêm Hoàng từ lần đó trở đi cũng không về nữa. Chắc là đã được mang tới Phượng Kỳ Sơn. Tuy là Thiên Âm không đành, nhưng con bé vốn thuộc Phượng tộc, hơn nữa còn là Hỏa phụng, đương nhiên sẽ không chịu khổ.
“Tôn chủ, nhị hoàng tử tới”. Khi Lục Thủy bước vào bẩm báo, giọng cũng cao hơn vài phần.
Đối với sư đệ tự nhiên chui ra này, Thiên Âm cũng không hiểu mấy, chắc là năm trăm năm trước, y bị sư phụ đập trứng lôi ra. Nhưng Thanh Sơn Lục Thủy lại có ấn tượng với y cực kì tốt.
“Đại sư tỷ”. Người chưa thấy mà tiếng đã tới rồi, giọng nói sang sảng, giống như thấy ánh mặt trời bừng sáng : “Nghe nói tỷ bị bệnh, giờ đã khỏe hơn chút nào chưa?”
Thiên Âm cười nhạt một cái, tính cách này của y, ngẫm lại có vài phần giống nàng trước kia : “Đã không còn đáng ngại nữa rồi”.
“Vậy thì tốt quá, nghe Ti Dược nói tỷ bị bệnh, làm đệ hết hồn”. Y nhìn nàng một vòng, câu nói mang chút gì oán giận : “Đại ca, đáng lẽ huynh nên cho đệ biết việc này sớm một chút”.
Thiên Âm mới giật mình nhận ra trong phòng còn một người nữa, nụ cười cứng đờ, liền vội vàng cúi người hành lễ: “Khấu kiến Thái tử điện hạ.”
Sắc mặt Diễn Kỳ lạnh đi, vừa rồi còn nói cười thân thiết với Linh Nhạc, y vừa tới lại trở nên khuôn mẫu quy củ.
“Đứng lên đi”. Y phất phất tay, tâm tình tự nhiên lại nặng nề hơn.
Trừng mắt lạnh lùng nhìn Linh Nhạc một cái rồi nói : “Hôm nay đệ đã đem linh đan diệu dược của Ti Dược vơ vét hết rồi, còn nói sớm cho đệ biết nữa sao? Có khi cả Ti Dược cũng bị xới tung lên mất?”
Linh Lạc gãi đầu xấu hổ : “A,…. là đệ lo lắng cho sư tỉ của đệ mà”.
Nói xong, y phất tay vung lên, trên bàn hiện lên một đống lớn những bình bình lọ lọ, chồng chất thật cao. Thiên Âm nghe thấy tiếng Lục Thủy ở bên cạnh hít hà một cái.
“Nhị hoàng tử, ngài chuyển cả phủ của Ti Dược tới sao?” Lục Thủy hỏi.
Y cười hắc hắc : “Đây không phải là để sư tỷ chữa bệnh sao?”
Trong lòng Thiên Âm cũng trở nên ấm áp hơn, bất giác nở nụ cười yếu ớt, giọng hơi run : “Cảm ơn”. Y là người đầu tiên thật lòng quan tâm nàng đến thế.
“Đây …. đây là việc sư đệ nên làm”. Y lại cười, nàng nói cảm ơn như vậy, khiến y có chút ngại ngùng.
Diễn Kỳ hừ lạnh một tiếng, mặt lộ ra vẻ khinh thường nhìn cái gọi là tình tỉ đệ, lạnh lùng nói : “Nếu thương thế đã khỏi rồi, vậy tiện thể nói chuyện chính sự thôi”.
Chính sự? Thiên Âm khẽ nhíu mày, bên tai vẫn là giọng nói đầy khinh bỉ quen thuộc, trong lòng không thể không nghi hoặc, nàng đã cố gắng tránh rồi, vẫn chọc tới thái tử y sao?
“Ngày mai, Phượng tộc muốn cử hành lễ mừng, chính thức nghênh đón Viêm Hoàng quay về Phượng Kỳ Sơn. Việc cần chuẩn bị khá rườm rà, bây giờ bảo con bé ra đây cùng ta đi thôi”.
Y nói như chuyện đương nhiên, Thiên Âm lại kinh ngạc : “Viêm Hoàng không phải ở cùng với Phượng Minh sao? Con bé chưa hề trở về”.
“Ngươi tưởng ta dễ bị lừa vậy sao?” Diễn Kỳ đanh mặt, hừ lạnh một tiếng: “Nàng ta mất tích ở phủ Ti Dược, ngoại trừ về đây thì còn có thể đi đâu?”
“Nhưng mà, con bé thực sự không có….”
“Thôi làm mấy chuyện nhám chán này đi”. Sắc mặt y càng thêm lạnh : “Con bé là một tiểu tiên thành hình chưa lâu, nếu như không có ai bày mưu, sao có thể tự mình rời khỏi phủ Ti Dược được”.
Ý của y là, nàng đã cố ý giấu Viêm Hoàng đi sao?
Trái tim càng rét run, cảm giác lạnh buốt toát ra từ tận đáy lòng, đông kết khắp toàn thân, khóe miệng bất giác nhếch lên: “Trong lòng Thái tử điện hạ, ta là loại người thế sao?”
Mặc dù nàng đang cười, nhưng lại toát ra một vẻ thê lương, Diễn Kỳ không khỏi nhíu mày, hoài nghi liệu có phải mình thật sự đã trách lầm nàng rồi không, nhưng nghĩ lại những chuyện đã xảy ra, ngay lập tức y trầm giọng : “ Giờ ta tới đây rồi, rốt cuộc ngươi muốn thế nào?”. Bắt y phải để ý, buộc y tới gặp, đây không phải là kĩ xảo nàng quen dùng sao?
Thiên Âm thở dài một tiếng, không muốn tranh cãi nữa.
“Viêm Hoàng không ở đây, dù Thái tử tin hay không. Ta cũng chưa từng thấy con bé”. Y đã khẳng định là do nàng làm, thế thì hỏi nàng làm gì nữa.
“Chưa từng thấy?” . Y cười lạnh một tiếng, bước từng bước về phía nàng: “Nếu thực sự không trở về đây, bầu trời Thanh Sơn sao có thể có hoa văn cát tường của tường vân phượng hoàng”.
Tức giận toát ra trong đôi mắt lãnh đạm, như chỉ một giây tiếp theo thôi cũng có thể mất khống chế mà bóp lấy cổ nàng.
Linh khí mạnh mẽ khó chịu ập tới, trong lòng Thiên Âm run lên, vội lùi về phía sau, lại quên mất bên cạnh là cái bàn chất đầy lọ thuốc, không cẩn thận đụng vào.
Y lại gằn từng chữ một : “Mắt thường còn có thể thấy được phượng vân, ngươi không thấy, thì mù hay điếc?”
“Đại ca!” Linh Nhạc muốn ngăn cản, cũng đã không kịp nữa.
Rầm một tiếng, cả bàn chai lọ đổ trên mặt đất, vỡ nát, mà Thiên Âm lại ngã trong đống mảnh vỡ đó.
“Đại sư tỷ!”
Sắc mặt Linh Nhạc vụt biến, quay đầu trừng mắt nhìn Diễn Kỳ bên cạnh, tức giận đằng đằng: “Đại ca, huynh làm sao vậy, bức cung sao? Sư tỉ đang có thương tích trong người mà”.
Nói xong vội vàng quay lại, muốn đưa tay ra đỡ lấy Thiên Âm đang chật vật trên mặt đất : “Sư tỷ, tỷ không sao chứ?”
Nàng giơ tay lần mò phía trước một lúc, vài lần lướt qua tay y nhưng lại không nắm được, sờ soạng một hồi mới giữ được, mượn lực đó lên.
Linh Nhạc kinh hoàng, như nhận ra điều gì đó, bàn tay chần chừ lắc hai cái trước mắt nàng, giống như… Từ khi bước vào tới giờ, tầm mắt của nàng vẫn chỉ bình tĩnh nhìn một hướng, chưa bao giờ nhìn họ.
“Sư tỷ… mắt của tỷ…..”
Sắc mặt của nàng cứng đờ, rồi cười nhạt, nhẹ giọng nói : “Thái tử điện hạ, nói không sai, ta… đúng là đã mù rồi”.
Một câu nhẹ nhàng, lại khiến hai người không thể thốt lên lời, trong phòng khách an tĩnh dị thường.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...