Lưỡng Thế Hoan

Hạ cô cô đã chạy lên đến đây, ngửi một cái, đã cười lạnh nói: "Canh táo đỏ cái gì? Rõ ràng chính là canh đậu đỏ! Ta đã nói nàng ta là tai họa, con còn không tin! Biết rõ con khí hư suy yếu, không thể ăn loại đậu này, mà lại cho con ăn cái này, chính là muốn mạng của con đó!"

Cảnh Từ liền có chút bất đắc dĩ, "Cô cô, lời này hơi quá!"

Hạ cô cô nói: "Hơi quá? Nàng ta đối với bệnh tình của con cũng không hỏi một tiếng, liền cho con ăn loạn, căn bản chưa từng nghĩ ư? Nàng ta rốt cuộc là là não heo hay não người? "

Tiểu Lộc ở bên cạnh giận dữ, chống nạnh liền mắng: "Ăn được hay không ăn được, chúng ta không biết, Cảnh Điển sử đương nhiên biết rõ. Cho dù chúng ta nấu sai rồi, Cảnh Điển sử cũng không nói gì, làm sao đến phiên bà nói, đúng là mẹ bà không có trứng!"

Hạ cô cô cả giận nói: "Hắn có thể nói cái gì? Tai họa bưng tới đây, cho dù là Hạc Đỉnh Hồng, hắn đều có thể uống hai phần! Tiểu tiện tì ngược lại là cũng giống chủ tử như nhau, mở miệng ác độc, không hiểu lễ nghĩa!"

A Nguyên bận rộn nửa ngày mới nấu ra nửa chén canh như vậy, bị Hạ cô cô nói như vậy, nhiệt tình sụt mấy phần.

Thấy Tiểu Lộc còn muốn lí luận, Hạ cô cô cũng đã đem tay phải hướng bên hông, trong bụng nàng rùng mình, một tay kéo Tiểu Lộc ra sau mình, cười nói: "Cô cô nói có lý, Tiểu Lộc không hiểu chuyện, nói hươu nói vượn. Làm sao có thể nói đến trứng của mẹ cô cô chứ, mẹ của cô cô đương nhiên là không có trứng......"

Nghe được ý muốn tạ lỗi, Hạ cô cô sắc mặt đã hòa hoãn, bỗng nghe được câu đằng sau của nàng, thô tục vô lễ đến suýt nữa làm cho bà tức chết.

Đang giận không kiềm chế được, muốn rút kiếm tiến lên, Cảnh Từ đã đứng dậy, nói: "Cô cô, đừng cùng tiểu bối bọn họ so đo."

Hạ cô cô còn chưa mắng nữa, A Nguyên đã giành nói: "Ta tuổi trẻ sẽ không hiểu chuyện, nếu có nói sai cái gì, làm sai chỗ nào, mong rằng cô cô thông cảm! A Từ, cô cô tuổi tác lớn hơn, có nóng nảy cũng là bình thường huynh đừng giận, bị thương thân thể sẽ không tốt."

Cảnh Từ hít vào một hơi, Hạ cô cô cũng nhịn không được quay đầu nhìn nàng.

Thật sự lời xin lỗi của nàng, còn hướng Cảnh Từ biểu đạt sự ân cần, cũng không động chút thanh sắc lại ám chỉ Hạ cô cô không để ý đến bệnh tình của Cảnh Từ, tận lực thêu dệt chuyện.

Phong Miên Vãn trong trí nhớ của bọn họ, hoặc là trầm mặc, hoặc là nhận sai, nhu thuận đến độ làm cho Hạ cô cô nghi ngờ nàng che dấu tâm cơ, tận lực chịu đựng.

Hôm nay, Hạ cô cô tựa hồ càng có lý do hoài nghi như vậy.

Đáng tiếc A Nguyên căn bản không có tâm tình cùng bà tranh chấp, hướng Cảnh Từ cười nói: "Huynh đã không thể uống canh đậu đỏ, ta làm cho huynh canh táo đỏ được không? Thêm một chút ngân nhĩ, ít bỏ đường, bổ huyết lợi khí, có lẽ còn thích hợp hơn đó?"

Cảnh Từ chằm chằm nàng sau nửa ngày, thở dài: "Nhưng ta thật sự rất muốn uống canh đậu đỏ này! "

A Nguyên đã cầm chén canh đậu đỏ trên bàn, một hơi uống sạch, vỗ vỗ hắn vai nói ra: "Ta và huynh khác biệt chỗ nào? Ta uống, cùng với huynh uống cũng giống nhau. Chờ đó, ta nấu cho huynh canh táo đỏ!"

Cảnh Từ mỉm cười, "Được rồi, ta đi nấu!"

A Nguyên kéo tay hắn, "Cùng đi chứ!"

Cảnh Từ nhìn nàng, cũng phấn chấn lên.

Hắn cười đáp: "Cũng được!"

Hai người thật sự đi ra ngoài, đi về hướng phòng bếp.

Tiểu Lộc theo hai bước, lại dừng, ở chỗ đó mà đi hai vòng, liền hưng phấn dậm chân cười to, "Đầu óc tiểu thư cuối cùng cũng tốt rồi! Rốt cuộc cũng theo đuổi nam nhân! Cái này thế thì, ổn! Hung ác! Chuẩn! Nhất định bách phát bách trúng! Tiểu thư như sắt nung, tình lang như nước chảy! Gom góp đầy 200 hạt đậu đỏ cũng không thành vấn đề nha, không thành vấn đề! "

Hạ cô cô bình tĩnh đứng đấy, lẩm bẩm nói: "Thật xúc phạm! Thật xúc phạm!"

Trước kia Phong Miên Vãn có thể coi là thành thực, còn có thể mị hoặc tấm lòng công tử, hôm nay biến thành A Nguyên, vậy mà thật sự thanh đổi thành một người khác, còn dám tác yêu tác quái trước mắt bà, thế nào được?

Nhưng A Nguyên cũng không thể làm canh táo đỏ.

Lý Phỉ tự mình xông đi vào, nói cho bọn họ biết Hạ Vương bị giết, A Nguyên cả kinh đổ cả táo đỏ.


Cảnh Từ cũng không nhịn được có chút thay đổi sắc mặt, nghiêng đầu nhìn về phía Lý Phỉ, "Tin tức có xác thực không?"

Lý Phỉ nói: "Là Tả công tử của Hạ Vương phủ phái người báo án. Kỳ thật......Kỳ thật cái bản án này cũng không thể không quản, đúng hay không? Vừa rồi đã phái người phi ngựa vào kinh bẩm báo. Rất nhanh sẽ có khâm sai đại thần đến đây xử trí việc này."

Cảnh Từ liền xoay người cầm táo đỏ, "Nói như vậy, chúng ta cũng không cần quản?"

Lý Phỉ cuống quít đi kéo hắn, "Ai nha, Tiểu gia của ta, tranh thủ thời gian đi Hạ Vương phủ thôi! Nếu là trước đó thăm dò thật tốt, nếu mà liên quan đến tình hình trị an của huyện Thẩm Hà, đừng nói cái mũ cánh chuồn (quan tước), chính là cái đầu của hạ quan cũng không giữ được!"

Hắn phất tay cho người ta đi chuẩn bị kiệu, lại nói: "Tả công tử phái người truyền tới nói rõ ràng, mời Lý đại nhân cùng Cảnh Điển sử mau chóng đến quý phủ thương nghị. Lời này, làm sao ta lại nghe ra là đặc biệt mời Cảnh Điển sử tới!"

Hắn vốn đã nghĩ trời sập xuống đã có Cảnh Điển sử đi chống đỡ, ngày hôm nay thật sự sập xuống, tất nhiên, bất luận thế nào cũng phải đem Cảnh Điển sử kéo tới bên người, để cho hắn giúp chống đỡ, cũng coi như không phụ hắn những ngày này mọi cách lôi kéo cũng không hiểu mà chịu những điều ủy khuất kia

A Nguyên cũng biết việc này thật sự quá lớn, ngoài kinh ngạc, cũng biết Lý Phỉ là quan thất phẩm quan tép riu, thật sự gánh không nổi. Nếu liên lụy triều đình, các thế lực đấu đá lẫn nhau, mất chức rơi đầu chỉ trong nháy mắt.

Nàng nhìn Cảnh Từ, "Đi, chúng ta cũng nhìn một cái đi!"

Cảnh Từ gật đầu, lại trước giơ tay áo lên sát mặt nàng.

A Nguyên giật mình, "Bẩn à?"

Lý Phỉ không tiếc quanh co, vội vàng thay nàng múc nước, nói ra: "Hoàn toàn chính xác, bẩn giống như con mèo leo ra khỏi hũ tro vậy đó, tranh thủ thời gian rửa đi."

A Nguyên nhìn ảnh phản chiếu trong nước, liền nhìn về phía Cảnh Từ, "Bẩn thành như vậy cũng không nói cho ta......"

Cảnh Từ nói: "Tại sao ta phải nói? Mỗi lần nàng xuống bếp đều có bộ dáng quỷ thế này? Ta đều nhìn quen rồi.....Nàng nếu như không thích ta nói, ta tất nhiên chẳng muốn nói!"

Chẳng qua là không thích ngôn ngữ cay nghiệt của hắn mà thôi, hắn lại chẳng muốn nói......

Nghe như vậy, A Nguyên không biết là vui mừng hay là lo.

Nhưng mà, nàng là Nguyên đại tiểu thư tôn quý, tại sao lại thường xuyên xuống bếp, còn thường xuyên bị Đoan hầu thấy?

Nước trong vực lên gò má, cảm giác mát lạnh lại làm nàng suy nghĩ rõ ràng hẳn lên.

Có ngón tay trắng nõn, lấy ra băng gạc, lưu loát mà nắm lên dao phay......

Nàng thậm chí nghe được có người dùng giọng điệu trào phúng chỉ có mỗi hắn có để tổn hại nàng, "Cho muội băm cá chép, không cho muội băm ngón tay......Ngốc như muội vậy, cũng thật không dễ dàng."

A Nguyên ngửa mặt lên, trên còn nhỏ giọt nước mắt.

Cách ánh sáng trong nước, nàng nhìn thấy Cảnh Từ đã đi đến chỗ ngưỡng cửa, gọi nàng: "Đi thôi!"

A Nguyên định thần, tranh thủ thời gian lau khô mặt chạy đi qua, thấp hỏi: "Huynh trước kia từng làm cá chép cho ta ăn à?"

Cảnh Từ liếc mắt, "À"

"Ta còn cắt trúng ngón tay bị thương?"

"À" Ánh mắt Cảnh Từ nhẹ nhàng một phiêu, "Lần kia, nàng không biết tại sao lại đi cắt cá, nhưng lại cắt lên tay mình....."

Trong đầu lại đau đớn, A Nguyên lại tận lực nén xuống cảm giác hoảng hốt "Tựa hồ......không phải ở Nguyên phủ?"

Cho dù nàng đã quên, Tiểu Lộc cũng sẽ không quên. Tiểu Lộc rõ ràng nói nàng không có tài nấu nướng, thậm chí ngay cả cửa phòng bếp ở đâu cũng không rõ.


Cảnh Từ bỗng nhiên quay sang nhìn nàng, thanh âm bỗng nhiên nhạt nhẽo dị thường: "Là ở chỗ của ta...nàng luôn đi theo ta."

Đoan Hầu phủ ư?

A Nguyên còn có nhiều nghi vấn, Cảnh Từ đã ngồi trên kiệu, nói: "Đi thôi!"

A Nguyên chỉ đáp lời, cũng không kịp gọi Tiểu Lộc, chỉ huýt một tiếng gọi Tiểu Hoài đến, theo sát Cảnh Từ chạy đến Hạ Vương phủ.

Hạ Vương Mộ Chung uy danh hiển hách, đường hoàng ương ngạnh, sự tình đại náo huyện nha cũng như như bữa ăn sáng nhẹ của ông ta mà thôi. A Nguyên dù chưa gặp, nhưng sau khi được miêu tả thì cũng hiểu được vị Hạ gia này tuyệt đối là danh bất hư truyền.

Sau khi ông ấy chết nằm ngửa trên mặt đất, cũng có một cỗ khí thế uy mãnh, bá đạo.

Đương nhiên, càng uy mãnh bá đạo, lại giữ nguyên ở trên ngực ông ta, chính là Mạch Đao cắm thắng ông ta xuống đất.

Mạch Đao năm mươi tám kí, giết địch vô số.

Hạ Vương lại ở trong chính phòng ngủ của mình, bị binh khí của mình giết chết.

Lý Phỉ rất cẩn thận, lệnh Tỉnh Ất ra ngoài hỏi thăm, chỉ đem Cảnh Từ, A Nguyên cùng người khám nghiệm tử thi đi vào, nghiêm khắc dựa theo pháp lệnh đo đạc bốn phía, lệnh thư ở bên ngoài còn nhớ, mới đi nhìn kỹ người hôm qua còn khí diễm ngút trời, đem quan phụ mẫu mắng như đống bùn - Hạ Vương.

Phòng ngủ của Hạ Vương bố trí rõ ràng trang nhã, thư án cùng mấy rương tủ đều là điêu khắc chế tác gỗ hoa lê mà thành, hoàn toàn bất đồng với bản chất thô kệch của Hạ Vương. Quanh mặt giường lớn có màn trướng, trúc báo bình an, móc câu móc lấy trường xuân cầu an, còn thả xuống mã não tua cờ. Trong trướng treo túi thơm, mùi thơm ngào ngạt, chăn bị trải ra, nhưng cũng không có dấu vết ngủ qua.

Vị trí Hạ Vương nằm, ở khoảng giữa giường cùng thư án. Trên án vẫn chỉnh tề như cũ, thậm chí ấm trà chung trà đều nằm cùng với hồ sơ trên bàn, hiển nhiên trước khi gặp chuyện không may không có trận ác đấu nào.

Hạ Vương chết đã lâu, thi thể sớm đã cứng ngắc.

Bởi vì tôn quý, khám nghiệm tử thi cũng không dám phá hư khớp xương cứng ngắc, liền nâng lên thi thể kiểm tra phần lưng, kết luận trên người Hạ Vương cũng không có vết thương ngoài nào khác, đích thật một đao ở ngực kia là một đao chí mạng.

- -- đề lời nói với người xa lạ---

Tiểu thư như sắt nung, tình lang như nước chảy! Hỏi A Từ một chút, huynh có sợ không?

Ngày mai gặp!

(Truyện chỉ được đăng tại wattpad và wordpres, edit - beta bởi Hàn - Mai, nếu xuất hiện ở truyenfun hoặc những nơi khác đều là ăn cắp. Xin hãy tôn trọng và ủng hộ editor)

Edit + Beta: Hàn - Mai

Chương 126:

Nghiệm thi quanh thân thể Hạ Vương vẫn như cũ bảo trì tư thế cũ, sắc mặt phát xanh, trợn mắt tròn xoe.

Máu tươi trên ngực đã đông cứng lại, y phục bị nhuộm màu thẫm lại.

Tả Ngôn Hi quỳ gối trước thi thể của Hạ Vương, lưng hắn cứng ngắc lại, nắm chặt quyền trầm mặc không nói một lời, giữa lông mày hết sức căng thẳng.

Cảnh Từ ngồi xuống trước mặt hắn, thấp giọng nói: "Ngôn Hi, nén bi thương!"

Tả Ngôn Hi rốt cuộc căng thẳng nghiêng nghiêng, đầu đã tựa vào vai Cảnh Từ, im lặng khóc rống lên.


Hắn tuy là đệ tử danh gia, thuở nhỏ đã mất cha mẹ, được Hạ Vương nuôi dưỡng dưới gối, tuy là khác họ, quả thực cùng với thân sinh không khác biệt. Hôm nay họa tới, tất nhiên bi thống.

Cảnh Từ vỗ nhẹ vai của hắn, lại nói: "Chuyện cũ đã qua, thương tâm cũng vô ích. Bây giờ phải tìm ra hung phạm, sau đó thời gian trôi qua, liền coi như mọi chuyện đã qua rồi, đó là sự đối đãi tốt nhất với chính bản thân mình!"

Lời này hắn nói rất lạnh lùng.

Nếu là trước đó, A Nguyên tất nhiên sẽ oán thầm không thôi, nhận định Cảnh Từ là miệng độc ác, cay nghiệt. Có thể do nàng nghe thấy Tả Ngôn Hi nói Cảnh Từ bệnh tình không nhẹ, chưa hẳn có thể sống được lâu dài.

Nhiều khi, những ngôn ngữ cay nghiệt kia....chẳng qua là do hắn đã thấm nhuần sinh tử mà thôi.

Cánh cửa mở rộng, có gió sớm mang mùi máu tanh thoang thoảng, mùi thơm trong phòng ngủ cũng lan ra.

A Nguyên không khỏi ôm lấy vai, cảm giác lạnh lẽo, tim đập nhanh.

Ngoài cửa sổ hành lang, truyền đến mấy tiếng nữ tử khóc thảm, hiển nhiên là cơ thiếp của Hạ Vương.

Tả Ngôn Hi nghe thấy truyền báo chạy tới, tuy là bi thống, nhưng mắt thấy nghĩa phụ chết oan chết uổng, cũng sợ có người ra tay phá hủy hiện trường, lập tức mời đám cơ thiếp ra ngoài cửa, phái người canh gác sẵn sàng, lúc nãy cho người hoả tốc báo quan, cũng sai người đi tìm Hạ Vương thế tử Mộ Bắc Yên.

Hôm nay quan phủ đã đến, nghiệm xong thi thể, Mộ Bắc Yên còn chưa thấy bóng dáng.

Lý Phỉ mặc dù hạ quyết tâm, trong sự việc này chỉ làm tùy tùng trung thực mà ghi chép, lúc này cũng nhịn không được hỏi: "Tiểu Hạ Vương gia đi đâu rồi?"

Người hầu của Hạ Vương phủ nói "Đã sớm cho người đi tìm......"

Lý Phỉ lắc đầu, "Không lẽ các ngươi không biết hắn thích tiểu nương tử nhà ai, còn không tìm được?"

"Không......Không phải......"

Mộ Bắc Yên đã từng nói qua muốn đi Hoa Nguyệt lâu, Tả Ngôn Hi cùng người hầu của Hạ Vương phủ còn tận mắt thấy hắn ngủ ở Hoa Nguyệt lâu cùng huyện nha cách nhau không xa, không có đạo lý gì mà một đám người trong nha môn đã đến, Mộ Bắc Yên còn chưa có về.

Đang nói, bên ngoài chợt có người kêu to nói: "Tả Ngôn Hi, huynh cút ra đây cho ta! Vì dỗ dành ta trở về, ngay cả việc cha ta chết cũng bịa đặt ra! Quả nhiên là con có hiếu! Con thật có hiếu!"

Sắc mặt Cảnh Từ đã trầm xuống, đi ra ngoài.

Ngoài cửa liền truyền đến một cái tát thanh thúy, sau đó Cảnh Từ lạnh lùng nói: "Đi vào nhìn lại nói tiếp!"

Mộ Bắc Yên tỉnh mộng, sau đó chạy vội tiến đến, nhìn cảnh kinh sợ trong phòng.

Hắn cẩn thận đi qua, quỳ xuống đất đẩy đẩy phụ thân hắn, thấp giọng kêu: "Cha! Cha!"

Hắn sờ lên bàn tay của Hạ Vương hôm qua còn đánh hắn, tay run rẩy sờ vào lồng ngực đã khô cạn vết máu, chợt tiến lên nắm vạt áo Tả Ngôn Hi, thanh âm gấp gáp phần nộ: "Chuyện gì xảy ra? Chuyện gì xảy ra? Ai làm? Ai?"

Tả Ngôn Hi bị hắn lay không thở nổi, cố hết sức nâng mắt lên, khổ sở nói: "Ta cũng muốn biết."

Mộ Bắc Yên hầu như muốn giơ nắm đấm lên đấm Tả Ngôn Hi một quyền, kêu lên: "Huynh không phải ở trong phủ ư? Sao huynh lại không biết?"

A Nguyên nhịn không được tiến lên, kêu lên: "Hắn ở đây trong phủ thì chuyện gì cũng biết sao? Vậy ngươi là thế tử của Hạ Vương, chẳng phải càng nên hầu hạ dưới gối, mọi chuyện đều phải hiểu rõ trong tâm?"

Mộ Bắc Yên lại chưa từng cãi lại, quay đầu lại nhìn phụ thân, nước mắt đã lăn xuống. Hắn buông Tả Ngôn Hi, khàn giọng hỏi: "Rốt cuộc......là ai làm?"

Tả Ngôn Hi lắc đầu, "Ta......không rõ ràng lắm. Nghe được tin tức chạy đến, nghĩa phụ đã bị ngộ hại."

Mộ Bắc Yên không thể tin, "Nói cách khác, phụ thân ở trong chính phòng ngủ của mình gặp chuyện, các ngươi nhiều người như vậy lại cũng không phát hiện! Thị vệ canh giữ ở ngoài nguyên một đám cũng đều là người chết, động tĩnh gì cũng không nghe thấy?"

A Nguyên đã cẩn thận hỏi cơ thiếp cùng thị nữ hầu hạ, nghe vậy nhân tiện nói: "Cái này phải hỏi hôm qua thế tử làm gì, lệnh của Hạ Vương lớn như sấm sét? Nghe nói người hầu của Hạ Vương đi tìm ngươi, ngươi không chịu hồi phủ, người hầu không dám gánh tội, muốn nói thật, bị Tả công tử ngăn cản, cũng tự về bẩm báo Hạ Vương, nói là muốn cho cha con hai người bớt giân, tự chủ trương phân phó cho người hầu không đi tìm, kết quả bị Hạ Vương đạp một cước vào ngực, một mực phạt ở ngoài cửa quỳ. Về sau Cận Đại Đức đi vào bẩm báo Hạ Vương chút việc, Tiết phu nhân tới đây trải giường cho Hạ Vương, không sai biệt lắm là đầu giờ hợi, hai người cáo lui đi ra ngoài, Tả công tử mới hết bị chịu phạt, rời đi cùng họ."

Mộ Bắc Yên nói: "Vì vậy, đêm qua ở trong phòng chỉ có cha ta?"

Hắn vừa nhìn về phía người hầu ngoài cửa, phẫn nộ quát: "Các ngươi lúc ấy đều ở đâu?"


Người hầu vội vàng dập đầu nói: "Vương gia lúc ấy đang tức giận, nói với Tả Ngôn Hi công tử là cút ra ngoài, lại nói với tiểu nhân là đều cút ra ngoài! Cũng không có ích gì, không có một ai để cho ngài bớt lo.....Vì vậy tiểu nhân chỉ đành rời đi, nhưng chỗ xa xa hành lang, cửa nách, đều có người tuần tra, cũng không phát hiện có gì dị thường, không biết hung thủ trà trộn vào từ khi nào......"

Tính cách Hạ Vương dữ dằn kiên cường, bị thế tử nghỗ nghịch làm tức giận, ngay cả nghĩa tử xưa nay ôn hòa cũng bị đánh, bị phạt, những người khác tự nhiên lại không dám tới gần, bị mắng chửi rời đi quả thực là cầu còn không được.

Huống chi buổi đêm biệt viện phòng thủ nghiêm mật, Hạ Vương lại là mãnh tướng đương triều, võ nghệ siêu quần, ai có thể nghĩ đến ông ta có thể bị giết trong chính phòng ngủ của mình?

Cảnh Từ xem qua cửa sổ trong ngoài, lại đi đến trước thư án, nhìn ấm trà chung trà, đem nước trà ngửi ngửi.

Tả Ngôn Hi đã nói: "Ta đã đã kiểm tra, trong trà không độc, hơn nữa nước trà vẫn đầy, nghĩa phụ có lẽ chưa từng uống."

Hạ Vương thân là võ tướng, bị người một đao trí mạng, không cách nào tin được, khó tránh khỏi hoài nghi có phải có người động tay động chân vào trong thức ăn hay không. Tả Ngôn Hi tinh thông y lý, lý thuyết y học, nếu như đồ ăn bị động tay động chân, thành thật không thể gạt được hắn.

Cảnh Từ trầm ngâm, "Trước khi Hạ Vương ngủ, có thói quen uống trà hay không?"

Tả Ngôn Hi nói: "Có. Nhưng mà một hai năm nay bệnh tình, ta nhắc nhở ông ấy mấy lần, uống trà quá nhiều sẽ ngủ không yên, khuyên ông ấy uống ít hoặc không uống nữa."

Cảnh Từ nói: "Vậy tại sao trước khi đi ngủ lại chuẩn bị một ấm trà đầy?"

Mộ Bắc Yên lau nước mắt, quay đầu quát hỏi: "Cận Đại Đức, là ai chuẩn bị trà?"

Cận Đại Đức một mực dựa tường ngoài cửa thút thít nỉ non, nghe vậy bề bộn đứng lên, đứng ở cửa ra vào trả lời: "Thế tử, tiểu nhân không biết! Tiểu nhân tối hôm qua bị Vương gia gọi đến nói chuyện, Vương gia một mực tức giận, ngược lại uống không ít trà."

Ngoài phòng chợt có một người con gái nói khẽ: "Là thiếp chuẩn bị trà cho Vương gia."

Mộ Bắc Yên quay đầu nhìn sang, "Tiết di!"

Người phụ nữ kia bước vào cánh cửa, hướng Lý Phỉ cùng mọi người hành lễ một cái, đôi mắt sáng ngời như cây hải đường.

Đúng là một thiếu phụ trẻ tuổi, lông mày dài tú mục, mặc dù một bộ áo tơ trắng, không trang sức trâm cài, nhưng tươi đẹp, ôn hòa.

Cận Đại Đức vô cùng có ánh mắt, thấy Lý Phỉ nhìn không ra, đã nói ra: "Đây là Tiết phu nhân nhà chúng ta. Thức ăn của Hạ Vương cùng sinh hoạt hằng ngày, từ trước đến nay đều là Tiết phu nhân lo toan."

Vốn là Hạ Vương phi mất sớm, Hạ Vương lại bận việc binh, cũng chưa từng tái giá, chỉ nạp mấy cơ thiếp.

Trong đám cơ thiếp, Tiết phu nhân thông tuệ, hiểu chuyện nhất, rất được Hạ Vương sủng ái, cho nên việc trong nội viện, phần nhiều do Tiết phu nhân xử lí.

A Nguyên nhìn Tiết phu nhân có vài phần quen mắt, cẩn thận tưởng tượng, mới nhớ lại mỹ nhân ngày đó lúc gặp Tiểu Ngọc đào Phụng Tiên, cơ thiếp nói chuyện cùng Tiểu Ngọc, lại là Tiết phu nhân.

Thiếp ở Hạ Vương phủ, kỳ thật cũng chỉ là thiếp mà thôi, "Phu nhân" là cái tôn xưng, cùng với cáo mệnh vương phi không thể so sánh. Nhưng Tiết Chiếu Ý này lại không thể nghi ngờ là rất được lòng người trong phủ, Cận Đại Đức cũng rất kính trọng, lúc trước, Ngâm Nhi cùng Tiểu Màn Thầu khi nhắc tới Tiết Chiếu Ý, đều rất kính phục.

Tiết Chiếu Ý thần sắc bi thương, nhưng hiển nhiên đã chứng kiến nhiều chuyện, cái chết đột ngột còn có thể thong dong tiến lên đáp: "Tối hôm qua Vương gia quá nóng nảy, ước chừng nói rất nhiều, cho nên cũng uống rất nhiều trà, ta đã thấy một bình cạn đáy, sợ sau đó Vương gia khát nước lúc không có nước uống, cho nên vội vàng cho người đi hầu phòng khác lấy một bình đến.Trà này có vấn đề sao?"

Cảnh Từ hỏi: "Ấm trà trước đó đâu?"

Tiết Chiếu Ý nói: "Tất nhiên là giao cho tuỳ tùng đem trả lại hầu phòng. Trước kia ta luôn muốn chính mình pha trà cho Vương gia, nhưng Vương gia nói ta nấu trà quá nóng, không bằng ở bên hầu phòng nấu xong mang qua. Cho nên về sau đều là bên hầu phòng trực tiếp đưa sang, các nơi đều giống nhau."

Ghét bỏ trà nóng......

A Nguyên bỗng dưng nhớ tới Ngâm Nhi từng khen Tiết phu nhân có thể tự chế hương thơm rồi phát cho mọi người, nghĩ đến cũng đúng là cái tâm tao nhã, có lẽ cũng tinh thông pha trà. Gặp được vị Vương gia còn bình luận trà nóng, ước chừng cũng rất bất lực.

Cảnh Từ hỏi: "Có thể tìm ra được ấm trà trước đó không?"

Tiết Chiếu Ý nói: "Cho dù tìm ra, cũng đã sớm rửa sạch. Đại nhân hoài nghi trà có vấn đề à? Nhưng bởi vì Vương gia không nghiên cứu những thứ này, mỗi lần muốn uống trà đều là trà trong lò nấu lấy rót một bình, không chỉ có ngài uống, Cận tổng quản cùng bọn tỷ muội khác cũng uống, tất cả đều giống nhau. Huống chi tối hôm qua mọi người biết rõ Tả Ngôn Hi công tử ở bên cạnh, ai dám trước mặt công tử hạ độc Vương gia?"

- -- đề lời nói với người xa lạ---

Ngày mai gặp!

(Truyện chỉ được đăng tại wattpad và wordpres, edit - beta bởi Hàn - Mai, nếu xuất hiện ở truyenfun hoặc những nơi khác đều là ăn cắp. Xin hãy tôn trọng và ủng hộ editor)

Edit + Beta: Hàn - Mai


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui