:
Thấy A Nguyên nói sang chuyện khác, nha đầu thô sử thở phào một cái, vội hỏi: "Là Tiết phu nhân nhà chúng tôi tự chế hương, nghe nói là cống hương dịu nhẹ, dùng hương lê cùng trầm hương chưng nấu mà thành. Lan Băng tỉ trong phòng Tiết phu nhân rất thân với tôi, cho nên cho tôi một bao, cũng chỉ cam lòng bỏ vào túi thơm mang theo người một chút hương."
A Nguyên nghe thấy, quả nhiên ngoại trừ hương trà, nàng cũng ngửi thấy một khí tức trầm hương nhàn nhạt, nhàn nhã yên tĩnh mà trong veo, nhưng lúc vào trán liền hóa thành nguồn khí nóng kỳ dị, huyết dịch trong người như nóng lên hẳn, bắt đầu như nước sôi cuồn cuộn.
Nàng xem thấy nha đầu thô sử có chút thần sắc tâm thần bất định, lại đi châm nước trà, nàng liền đập mạnh chén trà nhỏ lên bàn, đứng dậy quát hỏi: "Ngươi cho cái gì vào trong nước trà đấy?"
Thô sử nha đầu lập tức hoảng loạn lên, kêu lên: "Cô nương nói thế là thế nào? Tôi........ tôi cũng không có bỏ cái gì cả!"
Nàng ta dù nói như vậy, vẫn không khỏi liếc mắt nhìn bình trà.
A Nguyên chỉ cảm thấy nhiệt lực trong máu đã lộ ra da thịt, thân thể hình như có cái gì phình lên, lại không hiểu vì sao mà cảm thấy hư không, giống như không thể chờ đợi được mà muốn tìm cái gì đó lấp vào trong người, không nói ra được khó chịu chỗ nào.
Mặt nàng trầm xuống, cất bước lớn tiến lên, lấy bình trà ra, cầm lên nhìn kĩ một chút, đã phát hiện trong đó có viên nhỏ trông rất khác thường.
Nha đầu thô sử thấy nàng cầm kiếm, liền kêu lên, nói ra: "Tôi thật sự không cho cái gì vào cả...... Mới vừa rồi là Tiểu vương gia bỗng nhiên bảo tôi đi qua, bảo ta cầm bình trà này cho cô nương pha trà......"
Mà nàng hiển nhiên cũng cảm thấy trà này có chỗ nghi ngờ, vừa rồi bối rối chột dạ như vậy.
A Nguyên đã ngửi được trà này có lá cây lẫn vào vì thuốc cũng không lạ lẫm, đúng là mùi hương lúc trước trong án linh hạc tủy, Linh U ở chỗ Chu Hội Phi luyện Như Ý hoàn trong truyền thuyết có thể làm cho nữ tử cam tâm tình nguyện yêu mến người hạ "Thần dược".
Mộ Bắc Yên bóp nát viên thuốc kia, trộn lẫn vào lá trà......
A Nguyên mặc dù hiểu được chút ít dược tính, nhưng Như ý hoàn không mùi, bị nước trà làm loãng lại càng nhạt đi rất nhiều, huống chi nơi đây là tiệm thuốc, bốn phía đều là mùi thuốc chưa tiêu tán, nàng hoàn toàn chưa từng phòng bị, thì như thế nào phân biệt cho ra nước trà bị người động tay động chân?
"Mộ Bắc Yên, ta chém chết ngươi cái đồ háo sắc khốn khiếp này!"
A Nguyên cầm bình trà hung hăng ném xuống đất, rút Phá Trần kiếm rồi vội xông ra ngoài.
Lúc này đã gần đến chạng vạng tối, nhưng ánh mặt trời còn mang theo cái ấm áp của buổi trưa. A Nguyên vừa ra khỏi ngưỡng cửa, liền bị ánh mặt trời sáng chói đến cơ hồ mở mắt không ra, mà trên người nàng càng nóng đến phiền muộn, hận không thể đem quần áo lập tức giật xuống.
Nàng quay đầu chứng kiến thô sử nha đầu kia đang nơm nớp lo sợ nhìn nàng, xông lên nắm chặt, mũi kiếm sáng loáng chỉ hướng cổ nàng ta, quát: "Giếng nước gần nhất ở nơi nào? Tranh thủ thời gian đưa ta đi! Bằng không thì đừng trách ta lấy máu ngươi để làm mình tỉnh táo!"
Nha đầu kia ôm lấy đầu, như heo sắp bị giết mà gào lên, "Vâng! Vâng! Tôi dẫn cô đi......"
(Truyện chỉ được đăng tại wattpad và wordpress, edit - beta bởi Hàn - Mai, nếu xuất hiện ở truyenfun hoặc những nơi khác đều là ăn cắp. Xin hãy tôn trọng và ủng hộ editor)
-----------
Tuy nói có không ít hạ nhân vây xem, A Nguyên vẫn là múc từ giếng lên ba bốn thùng nước lạnh, đổ lên người mình từ đầu đến chân cho tỉnh táo, lúc này mới cảm thấy dễ chịu chút ít. Chẳng qua là quần áo sau khi xối nước dán vào người, đường cong nhanh chóng lộ ra, lại càng khó coi, nàng tóm nha đầu thô sử kia đến, liền kéo áo ngoài của nàng ta choàng lên người.
Nha đầu kia sững sờ mà nhìn A Nguyên, há hốc mồm không dám lên tiếng.
A Nguyên cười lạnh nói: "Trách ta lấy đi y phục của ngươi? Ta không lấy đi tính mạng của ngươi, ngươi nên cười trộm bỏ đi là vừa!"
Thô sử nha đầu lắc đầu, "Không phải...... tôi chỉ nghĩ là, vì sao cô mặc bộ quần áo xấu xí của tôi, cũng có thể đẹp mắt như vậy?"
Chật vật thành như vậy, vẫn còn đẹp mắt....
A Nguyên thiếu chút nữa tức chết.
Mắt thấy hạ nhân ở ngoài sáng ngầm xem náo nhiệt chạy đến một nhóm, mà Tả Ngôn Hi, Tiêu Tiêu lại không hề thấy bóng dáng, A Nguyên lại càng tức.
Mộ Bắc Yên là tên khốn khiếp không thể nghi ngờ, Tả Ngôn Hi hiển nhiên cũng không phải thứ tốt, cũng giống Cảnh Tri Vãn, đều là bề ngoài như vàng ngọc, còn bên trong thối rữa!
Nàng tràn đầy oán hận, cầm kiếm hướng chính viện Hạ Vương phủ chạy vội vài bước, nàng dừng lại, nắm Phá Trần bình tĩnh lại tinh thần, quay người đi về hướng cửa lớn của y quán.
Nước giếng không có cách nào làm biến mất hoàn toàn dược tính trên người nàng, lại còn truyền xuống dưới, không chừng còn có thể lộ ra đủ loại trò hề, thực có thể làm ra một số chuyện mất mặt xấu hổ, chẳng phải đã thành trò cười ở Thấm Hà sao?
—— Tuy nói nàng đã thành trò cười ở Kinh thành, nhưng ít ra tại Thấm Hà, thanh danh của nàng cũng coi như trong sạch.
Hảo hán không chịu thiệt thòi trước mắt, khoản nợ này của Mộ Bắc Yên, có thể giữ lại về sau chậm rãi tính toán, dù sao cũng không phải một mình hắn có thủ đoạn, nếu thực sự đấu với nhau, hươu chết về tay ai còn chưa biết được.
Nàng đang tốn hơi thừa lời nghĩ đến ngày sau như thế nào trả thù Mộ Bắc Yên, trước mắt bỗng nhiên một bông hoa, một đôi mắt hoa đào xinh đẹp cười xuất hiện trước mặt nàng, "Nguyên bộ khoái, khách quý à, như thế nào vừa tới đã muốn đi?"
A Nguyên nháy mắt vài cái, mới xác định cũng không phải là ảo giác.
Nàng hít vào một hơi, tay trái giơ lên Phá Trần kiếm, tay phải đã rút chuôi kiếm lạnh lùng quát: "Tiểu Hạ Vương gia, ta không so đo hành vi ti tiện của ngươi, cũng xin ngươi đừng có trêu chọc ta nữa! Hôm nay ta đầu óc không rõ lắm, bảo kiếm cũng không sử dụng tốt lắm, không cẩn thận làm bị thương Tiểu Hạ Vương gia, chỉ sợ lệnh tôn cũng không nên ở trước mặt Hoàng Thượng giải oan cho ngươi!"
Mộ Bắc Yên nhún nhún vai, cười rộ lên trông như một con hồ ly giảo hoạt, "Nàng có thể so đo! Tại hạ cam nguyện làm giải dược cho tiểu thư, để chuộc lại lỗi lầm cũ!"
A Nguyên tức giận đến mắt nổi đom đóm, trong nội tâm mắng vô số lần đồ vô sỉ, thực sự bất chấp cùng hắn dây dưa, chỉ là muốn tranh thủ thời gian vượt qua hắn để đi ra.
Mộ Bắc Yên đâu chịu để yên, cười hì hì nói: "Nếu như đã đến, làm sao có thể đi ngay? Nào, có muốn ta làm giải dược không thì nói, tốt xấu gì chúng ta tự ôn lại chuyện cũ lại vừa hay."
A Nguyên cả giận nói: "Không hay!"
Nhìn hắn vươn tay ra, lại bắt được nàng, mạnh mẽ giữ nàng lại, Phá Trần kiếm dĩ nhiên ra khỏi vỏ, hung hãn chém thẳng qua.
Nếu Mộ Bắc Yên không rút tay về nhanh hơn, chỉ sợ một cái cánh tay đã bị nàng chặt bỏ.
Mộ Bắc Yên kinh ngạc, cũng rất nhanh chuyển sang bộ dáng tươi cười tươi đẹp, ôn nhu nói: "Không ôn chuyện cũng không cần nổi giận như vậy! Nhìn nàng một thân quần áo ướt, cũng đừng để mắc phải bệnh, ta trước tiên cùng nàng đi đổi quần áo sạch nhé!"
Thay quần áo......
Là thật tình là giả ý, A Nguyên đã không thể phân biệt, chỉ cảm thấy lời này theo trong miệng hắn nói ra, liền cảm thấy hạ lưu cực kỳ, không cần suy nghĩ liền đổi chiêu ra kiếm.
Nàng toàn thân ướt đẫm, chật vật không chịu nổi, nhưng cầm kiếm cực ổn, từng chiêu từng thức ác liệt tàn nhẫn, Phá Trần kiếm như ngọn gió xẹt qua ngân quang sáng chói lại lạnh thấu xương, lại như như độc xà xẹt qua những chỗ hiểm trên ngực bụng Mộ Bắc Yên mà đâm tới.
Con người ti tiện như thế, dù có là một kiếm đâm chết thì làm sao? Hạ Vương thế tử thì thế nào? Nguyên phủ cũng không phải ngồi không, Nguyên phu nhân cũng sẽ không bao dung cho người làm nhục con gái mình như vậy?
Mộ Bắc Yên ý định muốn trêu đùa nàng một phen, đương nhiên tìm được cơ hội cùng nàng nối tiếp duyên cũ cũng tốt. Về phần những thứ dược vật trợ hứng kia, hắn cũng không phải chưa từng thử qua. Hắn đã đoán được A Nguyên của hôm nay cùng Nguyên Thanh Ly lúc trước không giống nhau, lại không thể tưởng được chọc giận nàng xong sẽ bị nàng hạ sát chiêu, từng chiêu trí mạng.
Mặc dù thân thủ bất phàm, giờ phút này tay không tấc sắt mà đối địch, không khỏi luống cuống tay chân, ba chiêu bị rách quần áo, năm chiêu bị bức phải ngã ngồi xuống đất, chiêu thứ sáu hắn phải lăn như con lật đật mà né qua, mũ quan trên đầu đã bị rơi xuống, tóc đen thả xuống, đã thấy một túm tóc rơi trên mũi kiếm của A Nguyên, đứt đoạn trên mũi kiếm bay xuống, đã nhanh chóng ra chiêu thứ bảy, thanh kiếm nổi trận lôi đình như sét, đâm thẳng sau lưng hắn......
Không phải đùa!
Căn bản không giống lúc trước, mắt thấy nữ tử thanh lệ đã biến thành nữ sát tinh đoạt mệnh, mũi kiếm mang theo hàn khí, phạm vi mấy trượng đã đâm vào da thịt, làm người khác lạnh run, sớm đã sợ tới mức ngây người, căn bản không dám đến đây cứu.
Mộ Bắc Yên cả kinh hồn phi phách tán, kêu lên: "Này, Thanh Ly......Chuyện gì cũng từ từ......"
Bên cạnh bỗng dưng một tay đưa tới, đưa hắn ra sức kéo một phát, lại để miệng hắn gặm đầy bùn, phía sau lưng cũng truyền đến "xoẹt" một tiếng quần áo bị rách ra, nhưng cuối cùng cũng nhặt về cái mạng nhỏ dưới mũi Phá Trần kiếm.
Phá Trần kiếm bên kia không bỏ qua, thuận thế đâm tới, nhưng thấy tua cờ màu đen lóe lên, đã có một thanh bảo kiếm ngăn cản nàng.
Ra sức ra chiêu, cái nóng trên người càng nóng hầm hập, chiêu trước so với chiêu sau càng cứng cỏi độc ác, thấy người dám đến đây ngăn cản, đang định thu nhập người này cùng một lúc, nàng lại liếc thấy kiếm tuệ đeo song tước tua cờ.
Nàng nhìn thiếu niên cầm kiếm, tức giận nơi đáy mắt mới chậm rãi mất đi.
Tiêu Tiêu thu kiếm, tươi cười sáng lạn trong vắt, "Nguyên cô nương, Tiểu Hạ Vương gia chẳng qua là tùy hứng chút ít, kính xin cô nương khoan dung mà độ lượng. Dù sao, đây cũng là Hạ Vương phủ."
Nếu thật lúc này giết Tiểu Hạ Vương gia, kinh động đến Hạ Vương, vị kia cũng không phải ngồi không.
Mộ Bắc Yên kinh hồn chưa ổn định, loạng choạng đứng lên, mặt mũi đầy bụi đất. Hắn phun máu tươi trong miệng lẫn bùn đất, kêu lên: "Nguyên Thanh Ly, con mẹ nó, cô điên rồi!"
Tóc đen của hắn rơi lả tả trông như quỷ, ống tay áo bị nghiền nát lăn đầy bụi đất, vải áo ở sau lưng bị rách thành hai mảnh, so với A Nguyên càng chật vật không chịu nổi.
Do dược vật cùng với lửa giận song song bùng phát, đôi con ngươi của A Nguyên sáng rực kinh tâm động phách.
Nàng đứng thẳng như một cây trường thương, cầm Phá Trần kiếm thẳng tắm chỉ hướng Mộ Bắc Yên, thanh âm cùng mũi kiếm lạnh lẽo, từng chữ từng chữ, mát lạnh giống như băng: "Mộ Bắc Yên, ngươi dám trêu chọc bà cô nhà ngươi, ngươi mới mẹ nó điên rồi! Ta cảnh cáo ngươi, còn dám có tâm suy nghĩ lệch lạc, ta sẽ lột da của ngươi!"
( Truyện chỉ được đăng tại wattpad và wordpress, edit - beta bởi Hàn - Mai, nếu xuất hiện ở truyenfun hoặc những nơi khác đều là ăn cắp. Xin hãy tôn trọng và ủng hộ editor)
- -- đề lời nói với người xa lạ---
Ngày mai gặp!
Edit + Beta: Hàn - Mai
Chương 112:
Mộ Bắc Yên lau bụi đất ở trên mặt, khuôn mặt hắn đã vặn vẹo đến đáng sợ.
Hắn cười lạnh nói: "Suy nghĩ lệch lạc? Những suy nghĩ lệch lạc này, chẳng lẽ không phải Nguyên đại tiểu thư cô dạy? Hiện tại giả bộ trinh nữ cái gì, đến cùng có biết hổ thẹn không? Có xấu hổ hay không?"
Ngực A Nguyên phập phồng, Phá Trần kiếm trong tay nguội lạnh, không thấy nửa phần dao động cùng co rúm lại.
Nàng nói: "Có biết hổ thẹn không, có xấu hổ hay không, đều là việc của ta, dù sao ta không có bắt buộc ngươi suy nghĩ lệch lạc! Ngươi dám bức ta, ta dám thiến ngươi!"
Mặt mũi của nàng ửng hồng, diễm lệ hiếm thấy, nhưng cử chỉ lại bởi vì vậy mà càng tàn nhẫn, cả người đều giống như mũi kiếm trong tay nàng, bén ngọn bức người, làm cho người ta không dám nhìn thẳng.
Mộ Bắc Yên vừa tức vừa giận, định tiến lên lí luận, Tiêu Tiêu đã kéo nhanh hắn, nói: "Tiểu Hạ Vương gia, bên kia có người gọi ngài!"
Mộ Bắc Yên quay đầu nhìn lên, liền thấy một gã người hầu trong phòng phụ thân hắn khẩn trương mà đứng ở phía sau. Thấy Mộ Bắc Yên nhìn mình, hắn vội vàng nói: "Tiểu vương gia, Vương gia truyền ngài lập tức đi gặp!"
"Chuyện gì?"
"Tiểu nhân không biết. Nhưng Vương gia tựa hồ rất không vui, Tiểu vương gia vẫn là mau chóng đi thay xiêm y rồi đến gặp thì hơn."
Hạ Vương xuất thân là võ tướng, mặc dù nuông chiều con trai độc nhất, thế nhưng nếu như tính tình bộc phát thì người bình thường cũng không thể chịu được.
Mộ Bắc Yên âm thầm mắng, chẳng lẽ là ai lắm mồm, đem chuyện phát sinh ở đây nói cho phụ thân? Hắn nhìn hướng Tiêu Tiêu, "Ngươi là người nào?"
Tiêu Tiêu cười cười, "Nơi này là y quán, ta đương nhiên là người bệnh!"
Mộ Bắc Yên nhìn tới nhìn lui, cũng nhìn không ra hắn bộ dáng có bệnh. Ngược lại là A Nguyên hung hãn như hổ, hắn chán nản như con chó, nhìn thấy cũng giống có bệnh.
Nếu như hổ mẹ kia điên rồi lại ra uy, âm mưu của hắn dương nhiên không thực hiện được, tất nhiên sẽ không cùng nàng giằng co, —— chẳng lẽ thật muốn khiến cho sau này hai người trở thành kẻ thù, gặp mặt liền ngươi chết ta sống mà đánh nhau tàn nhẫn?
Hắn lại trừng liếc A Nguyên, nuốt xuống một bụng đầy ác khí, quay người hướng biệt viện mà đi.
A Nguyên vẫn phẫn nộ, cầm kiếm chạy lên, lại bị Tiêu Tiêu ngăn lại.
Nụ cười của hắn vẫn như cũ sạch sẽ ôn hòa, "Nguyên cô nương, cô không phải đang tìm ta sao?"
A Nguyên yên lặng, mới phát giác chính mình thật sự bị tên khốn nạn Mộ Bắc Yên kia làm cho tức giận choáng váng, ngay cả mục đích tới nơi này đều đã quên. Nàng chậm rãi rủ xuống mũi kiếm, nói: "Đúng! Ta mời Tiêu công tử theo ta quay về nha môn một lần, có một số việc cần hướng ngươi thỉnh giáo!"
Tiêu Tiêu nói: "Được! Mời cô nương đi trước dẫn đường!"
A Nguyên chịu nhiều đau khổ mới tìm được hắn, hôm nay chật vật muôn dạng, tưởng rằng muốn dẫn hắn trở về tránh không được lại xảy ra một trận ác chiến, ai ngờ hắn lại đồng ý dễ dàng như vậy, không khỏi cực kỳ kinh ngạc, liếc hắn kĩ càng, quần áo ướt sũng, đi nhanh hướng ra ngoài y quán.
Nàng vừa mới đem thiếu chủ nhân của Hạ Vương phủ đánh cho suýt nữa răng rơi đầy đất, hôm nay những hạ nhân trong y quán nhìn thấy nàng hận không thể đi vòng qua, không dám ngăn cản, cùng Tiêu Tiêu khí thế mà bước ra.
Người dân đi ngoài đường, thấy A Nguyên từ đầu đến chân đều choàng áo của thị nữ đã ướt sũng nước, liền nhìn chăm chú. Nàng xấu hổ, trong lòng mắng Mộ Bắc Yên chết tiệt một ngàn lần.
Tiêu Tiêu do dự một chút, đem áo ngoài của chính mình cởi xuống, đưa cho A Nguyên, "Có lạnh hay không? Choàng thêm áo ngoài của ta đi."
Toàn thân A Nguyên máu nóng đang sôi trào, đang dày vò nàng khó chịu, lạnh ở đâu? Nàng nhìn cũng không nhìn, đã cầm hắn áo hắn quăng đi ra ngoài, cả giận nói: "*Xú nam nhân đã mặc qua? Ta sẽ không mặc!"
(* xú nam nhân: nam nhân đáng ghét)
Tiêu Tiêu nhặt áo lên, nhìn nữ tử chật vật trước mắt cùng với nữ tử xinh đẹp tuyệt trần lúc trước, đã nhịn không được có chút hoang mang.
Đây là nữ tử lúc trước từng giả vờ say rượu mà ngã lên người hắn, lúc này lại ghét bỏ y phục của nam nhân từng mặc qua?
Hắn rốt cục nhanh đi vài bước, vượt qua trước hỏi: "Nguyên cô nương, cô biết ta họ Tiêu, cô có lẽ......biết ta?"
A Nguyên nóng sốt lại càng khó chịu, y phục ẩm ướt đều giống như bị bốc hơi nóng, hận không thể cầm quần áo ném đi. Ánh mắt của nàng phiếm hồng, hung hăng trừng mắt nhìn Tiêu Tiêu, "À, nghe nói trước kia ta có chút mụ mẫm, vừa ý hơi nhiều nam nhân......Ngươi là một người trong số đó nhỉ? Thị nữ của ta còn nhớ rõ ngươi, đáng tiếc......ta một người cũng không nhớ rõ!"
Tiêu Tiêu cũng không kinh ngạc, chỉ khẽ cười nói: "Không nhớ rõ cũng tốt."
Hắn lặng yên không một tiếng động mà đi đến bên cạnh nàng, nhìn trên đường thưa thớt người đi đường, tận lực thay nàng làm vật che chắn chút ít, làm cho nàng thoạt nhìn chẳng đến nỗi quái dị.
A Nguyên đã nhìn ra hắn dường như không có ác ý, nhưng hắn cách nàng càng gần, khi tức của nam tử xa lạ càng gần nàng, nguy hiểm lại tràn ngập hấp dẫn, lại làm cho nàng từng đợt mà thở không nổi, trái tim hận không thể duỗi ra một tay đến, đưa hắn lôi đến trước mặt, ăn sống nuốt tươi.
Lúc trước Nguyên Thanh Ly làm Tiêu Tiêu sợ tới mức chạy trối chết, ước chừng chính là nàng áp dụng theo chính trái tim?
Nàng cũng muốn làm ra chuyện như vậy ư?
A Nguyên chợt loạng choạng vài bước, vọt tới cạnh góc tường nôn mửa.
Tiêu Tiêu vội vàng đi lên trước, đỡ lấy vai của nàng hỏi: "Cô sao rồi? Nếu không, ta đỡ cô quay về Tâm Y quán, mời Tả đại phu giúp cô trị liệu?"
Bởi vì thân thể hai người chạm nhau mà dược tính phát ra càng khó chịu. Mồ hôi A Nguyên nhỏ từng giọt, đẩy mạnh Tiêu Tiêu ra, "Không cần! Ngươi.....cách xa ta một chút!"
Tiêu Tiêu có chút không lường trước được, nhưng hành tẩu giang hồ nhiều năm, cũng là đoán ra A Nguyên gặp chuyện gì. Hắn ngẩng đầu nhìn, con mắt liền sáng lên, "Bên kia có một khách điếm, ta mang cô vào đó nghỉ, lại đi tìm đại phu đến cho cô được không?"
A Nguyên cắn răng nói: "Không cần đại phu! Ngươi đến nha môn tìm thị nữ của ta tới đây là được."
Tiêu Tiêu gật đầu, mang A Nguyên vào khách điếm, dàn xếp nàng ở lại, thay nàng chuẩn bị một thùng nước lạnh, xem vẻ mặt nóng bừng của nàng trong nước, do dự một chút, rốt cuộc hỏi: "Trừ thị nữ của cô ra, còn muốn tìm người nào khác không? Gần đây cô có quen nam tử bằng hữu nào không?"
Bên người Nguyên đại tiểu thư không thiếu nam nhân, lại không biết sau khi mất trí nhớ còn như vậy không. Da mặt hắn mỏng, không có ý tứ hỏi gần đây nàng có thân mật với nam nhân nào hay không, nhưng đã đem ý tứ truyền đạt rõ ràng.
A Nguyên ôm cái bồn nước lạnh, toàn thân lạnh nóng đan xen, chỉ ngồi dưới đất tựa như phát run, nghe được Tiêu Tiêu muốn hỏi, đáy mắt liền có nhiều thân ảnh như đèn kéo quân chạy qua, liền há miệng run rẩy đáp: "Có."
"Ai......"
Nhưng có một thân ảnh, thân ảnh đó càng ngày càng gần, càng ngày càng rõ ràng.
Bờ môi A Nguyên mấp máy, nói khẽ: "Cảnh Tri Vãn."
--------------
Mộ Bắc Yên sợ phụ thân, cũng không dám để người bẩn thỉu đi qua, để cho người hầu mang quần áo sạch sẽ tới, nhẹ nhàng khoan khoái, sau đó đi về hướng chỗ ở của phụ thân.
Đi đến bên cạnh rừng trúc, chợt thấy Tả Ngôn Hi đứng ở ven đường, đang hái vài cây thảo dược, nhưng nhìn kĩ lại thấy rõ ràng hắn như đang đợi, đang chờ cái gì.
Bên cạnh Tả Ngôn Hi, ngoại trừ thị nữ thường ngày đi theo hắn là *tiểu Màn Thầu, còn có người hầu vừa nãy đi gọi hắn. Người hầu có chút co quắp xoa xoa tay, không dám nhìn ánh mắt của hắn.
(*tiểu Màn Thầu: còn gọi là Bánh bao nhỏ)
Mộ Bắc Yên bỗng nhiên hiểu được, đáy mắt liền có chút ít hờn dỗi, "Ngôn Hi, là huynh đang giở trò?"
Tả Ngôn Hi cười cười, "Bằng không thì làm sao bây giờ? Nhìn đệ với người trong lòng của đệ trở mặt thành thù, đánh nhau thì có tàn nhẫn không?"
Mộ Bắc Yên phất tay áo, cả giận nói: "Ai bảo huynh quản chuyện của ta?"
Tả Ngôn Hi nói: "Ta cũng không muốn quản. Nhưng nếu như đệ làm bị thương Nguyên đại tiểu thư, Nguyên phu nhân há có thể để yên? Nghĩa phụ muốn bảo vệ đệ, nhất định sẽ khó xử. Còn nếu như Nguyên đại tiểu thư làm đệ bị thương, nghĩa phụ cũng sẽ đau lòng."
Mộ Bắc Yên thở dài: "Ngôn Hi, huynh sao lại nhanh nhẹn hiếu thuận như thế, người ta không biết, đều nên nghĩ huynh mới là cha ruột của ta đấy!"
Tả Ngôn Hi khẽ khom người, "Không dám! Thế tử chẳng qua là tôn quý đã quen, không quá nguyện ý đặt mình vào hoàn cảnh người khác, vì người khác mà suy nghĩ. Nếu có một ngày thành gia lập nghiệp, chính mình làm phụ thân, ước chừng sẽ hiểu được nỗi khổ tâm của nghĩa phụ mỗi lần quản thúc đệ!"
Mộ Bắc Yên bưng tai, "Họ Tả huynh đủ rồi! Mới đi ra ngoài mấy tháng, mà cả ngày giống như lão thái bà, nói đâu đâu cũng không biết mệt mỏi! Nếu bàn về lấy vợ sinh con, huynh còn không có gấp gáp, ta gấp cái gì?"
Hắn một bên nói xong, một bên đã quay đầu chạy đi.
Tả Ngôn Hi lắc đầu thở dài, hướng người hầu bên cạnh nói ra: "Sự tình hôm nay, không được phép nhắc với vương gia. Gần đây nghĩa phụ tựa hồ tâm tình không được tốt, không cần quấy nhiễu."
Người hầu gật đầu cúi người lui ra, Tả Ngôn Hi đã cầm thảo dược trong tay nói: "Năm trước gieo một chút hạt giống thảo dược trong rừng, không biết đã lớn chút nào chưa. Ta đang cần cỏ này làm thuốc dẫn, đi với ta đi tìm, nhổ chút ít mang về y quán bào chế!"
Tiểu Màn Thầu gật đầu, vội đi cùng hắn tìm dược thảo.
Một lát, nàng tự hào khoe với hắn vật mới nhặt được trong bụi cỏ, cười nói: "Công tử, ta nhặt được một viên châu bằng vàng!"
Tả Ngôn Hi đi qua nhìn, cười nói: "Không phải vàng, hẳn là khối lưu kim chạm rỗng ngân châu. Có lẽ là một phần của hoa tai, trước mang về, nếu không ai đến tìm, ngươi giữ lại mà chơi!"
Tiểu Màn Thầu vuốt vuốt ngân châu nhỏ, nói: "Phía trên có một đôi chim nhìn rất đẹp. Vừa vặn ta có một cây trâm trân châu bị gãy mất, vậy mang về gắn lại vậy!"
Tả Ngôn Hi lắc đầu mỉm cười, "Nha đầu ngốc, đây là chim là uyên ương......"
Tiểu Màn Thầu tinh nghịch, lè lưỡi, "Ta ngốc, cho nên nhìn không ra. Nếu là Tiểu Ngọc tỷ tỷ, chỉ sợ việc gì tỷ ấy cũng biết!"
Chủ tớ hai người cười nói, mang theo thảo dược đã hái đủ, ra khỏi cánh rừng nhỏ.
Bọn họ chưa từng chú ý tới, chỗ gốc hoa hòe bọn họ vừa đi qua, có vỏ cây bị cào xước ra, còn dính màu đỏ hồng hồng, phiêu tán mùi máu tanh nhàn nhạt...
( Truyện chỉ được đăng tại wattpad và wordpress, edit - beta bởi Hàn - Mai, nếu xuất hiện ở truyenfun hoặc những nơi khác đều là ăn cắp. Xin hãy tôn trọng và ủng hộ editor)
Edit + Beta: Hàn - Mai
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...