Khó có thể chịu được đau nhức do vết thương ở hai chân. Ống tay áo của hắn vô lực rủ xuống, hô hấp dồn dập như cắt vào đáy lòng, đầu ngón tay phải dùng sức nắm chặt khung cửa sổ, nhưng vẫn duy trì nụ cười nhạt nhẽo nói, "Cô cô, người quá lo lắng rồi!"
Hạ cô cô đứng ở phía sau, yên lặng nhìn hắn, muốn nói lại thôi, cuối cùng chẳng qua là gục đầu xuống, thở dài nói: "A Từ, ta cũng trông mong......Ta chỉ là lo ngại."
Từ năm đó hắn ngăn cản bà giết cái mầm tai họa kia, bà liền một mực khích lệ chính mình, không cần lo ngại.
Đáng tiếc, cuối cùng hắn vẫn chạy không thoát vận mệnh.
Cả đời thông minh, cả đời kiêu ngạo, lại nuôi hổ gây họa, bị cắn trả thiếu chút nữa hài cốt cũng không còn.
----------------
Đêm này, A Nguyên ngủ không yên.
Chìm vào giấc ngủ, liền có bóng người lay động, mang theo hàn ý bức người, thỉnh thoảng thổi vào mặt nàng.
Vẫn như cũ thấy không rõ bóng dáng người đó, chẳng qua so với lúc trước càng nhiều thêm vài phần hoảng sợ.
Chợt nghe thấy tiếng người vừa ngẩng mặt lên, liền gặp nữ tử nửa bên mặt đeo mặt nạ bạc, một thân áo trắng như tuyết rơi nhiều như muốn nuốt chửng nàng.
Nàng hoảng sợ tránh lui, tuyết lạnh phần phật qua mặt, sau đó là một thanh đoản kiếm xẹt qua cổ nàng....
"Cô cô——"
A Nguyên sợ hãi kêu lên, người đã đột nhiên ngồi dậy, toàn thân mồ hôi lạnh chảy ròng ròng.
Tiểu Lộc giật mình tỉnh dậy, lập tức ý thức được A Nguyên mơ thấy ác mộng, lật đật nhảy xuống giường, chạy đi qua hỏi: "Tiểu thư, lại mơ thấy cái gì vậy?"
A Nguyên sờ lên cổ của mình.
Tuy nhiên cảnh trong mơ chân thật đến đáng sợ, nhưng đầu của nàng vẫn còn, trên cổ cũng không vết sẹo, thật sự chẳng qua là mộng mà thôi.
Nàng nặng nề quay về trên giường, lau mồ hôi trên trán, lẩm bẩm nói: "À...lại là mộng......Lần này, mơ thấy mặt rồi, đáng tiếc chỉ có một bên!"
"A...?"
"Có lẽ lần này không giống? Hạ cô cô kia....thật dễ làm người ta gặp ác mộng."
Chẳng qua là trong mộng vẫn là không giống nhau.
Hạ cô cô một thân thanh y lạnh lẽo, nhưng trong mộng, rõ ràng cô cô còn trẻ, áo trắng như tuyết, tóc đen như nhuộm.
Nàng ôm đầu bình định tâm tình, lại một đạo sấm sét bổ màn đêm, giống như đem bầu trời đen kịt bổ ra một mảng lớn.
Trong đầu của nàng như có tia sáng lóe lên cực nhanh, giống như tách ra, rõ ràng cũng như bị giật ra một cái, vô số hình ảnh quen thuộc, những người quen thuộc hiện lên, chỉ cần một chút nữa sẽ vỡ ra. Nhưng nàng ngừng thở, ý định muốn bắt một tia suy nghĩ, những người kia và sự việc lúc trước lại như khói như hoa bay đi, nhanh chóng chìm nghỉm trong bóng tối vô biên.
Tới mạnh mẽ như vậy, mà đi nhanh như thế.
-------
Ở bên trên sườn núi,, tia chớp cũng phá vỡ đêm mưa, chiếu sáng phần mộ.
Trong mưa gió, trời đất cô tịch.
Có hắc y nhân hất áo tơi lên, đứng yên trong đêm mưa, xem hai gã nam tử che mặt khác đào mộ, lộ ra quan tài mới tinh.
Hắc y nhân vài bước xông lên trước, dùng tay áo lau nước bùn trên quan tài. Bên kia một nam tử che mặt đã bung dù, một người khác bắt đầu cạy mở quan tài.
Tia sét lóe ánh sáng, chiếu sáng bia mộ nghiêng nghiêng, dùng chữ *khải viết trên bia mộ: **"Khương Tham chi mộ".
(*chữ khải: Khải thư (phồn thể: 楷書; giản thể: 楷书; bính âm: kǎishū) hay chữ khải, còn gọi là chân thư (真書), chính khải (正楷), khải thể (楷體) và chính thư (正書), là phong cách viết chữ Hán ra đời muộn nhất (xuất hiện khoảng giữa thời Đông Hán và Tào Ngụy và phát triển thành phong cách riêng vào thế kỷ 7),[1] do đó đặc biệt phổ biến trong việc viết tay và xuất bản hiện đại (chỉ sau các kiểu chữ Minh thể và gothic sử dụng riêng trong in ấn)
(** Khương Tham chi mộ: mộ của Khương Tham)
Quan tài rốt cuộc cũng mở ra, lộ ra nữ tử gầy yếu tái nhợt, dung nhan thanh lệ, mặt mày vẫn như vậy.
Hắc y nhân hô lên một tiếng, tay run rẩy đem hai viên dược hoàn nhét vào trong miệng nàng, duỗi cánh tay đem nàng ôm ra, cẩn thận, vừa nghiêng đầu phân phó: "Lấp đất lên bên trên phần mộ, hết thảy khôi phục nguyên trạng."
"Vâng!"
Hai người kia lĩnh mệnh, tiếp tục làm việc.
Mà Hắc y nhân đã ôm lấy nữ tử, nhanh chóng chạy đến sườn núi bên kia.
Lại một đạo tia chớp hiện lên, trời đất có ánh sáng khác thường, soi sáng ra áo tơi của hắc y nhân nhỏ giọt nước, cũng soi sáng ra tua kiếm (kiếm tuệ) của hắn.
Tua cờ màu đen kết lên kiếm tuệ, ở trong đêm mưa sâu kín lóe sáng, song tước trông rất sống động.
------------
Biệt viện Hạ vương phủ.
Rốt cục nghênh đón một đêm trăng sáng sao thưa.
Nước như thiên thanh, khu rừng trúc được nước mưa rửa sạch mấy ngày trước giờ đây đang đung đưa trong gió, trong phòng có hai vị công tử tuấn tú đang thưởng trà.
Tạ Nham khẽ động tay cầm chén, thanh âm ôn nhuận: "Ngôn Hi vẫn là không tới đây?"
Mộ Bắc Yên lắc đầu, "Có lẽ đi huyện nha. Ngày mai huynh sẽ hồi kinh, hắn nên trở về đưa tiễn, chỉ sợ là trì hoãn."
"Lại vì Cảnh Điển sử?"
"Hẳn vậy. Ngôn Hi rất kiêu ngạo, nhưng cùng với Cảnh Điển sử lại hợp nhau. Cảnh Điển sử vừa tới Thẩm Hà, liền lấy cớ tra án đến đây bái kiến hắn. Ta hỏi Ngôn Hi, hắn nói lúc trước ở bên ngoài quen biết bạn cũ, mặt khác cũng không nói nhiều lời." Mộ Bắc Yên nghiêng đầu nhìn về phía Tạ Nham, "Hắn đương nhiên không chỉ là Điển sử."
"Đương nhiên."
"Vậy hắn là......" Mộ Bắc Yên cũng đặt chén trà xuống, ánh mắt hoa đào rốt cuộc cũng nhiều hơn vài phần thận trọng, "Chính là người kia mà chúng ta đoán?"
"Ta không dám xác định."
Tạ Nham hạ mắt, trà trong tay màu sắc dịu dàng, mỏng như giấy, xanh như lá cây biến ảo kỳ dị.
Mộ Bắc Yên liền bất đắc dĩ, "Kỳ thật huynh vốn nên biết rõ đấy. Nếu như hắn thật là......Đoan hầu, hắn tựa hồ cũng không có ý định gạt huynh, bằng không thì lúc trước cũng sẽ không mời huynh đi Đoan hầu phủ!"
Tạ Nham cười khổ, "À...lúc hắn mời ta, Trường Nhạc công chúa lại phát bệnh, cuốn lấy ta chịu không nổi, đành phải lánh ra ngoài trước, cho nên ta cũng không ở trong phủ. Vừa vặn ta có đường huynh là Tạ Dĩ, huynh biết không, huynh ấy cũng thông minh, nghe nói Đoan hầu có lời mời, lập tức chính mình đi qua gặp, Đoan hầu cũng thấy huynh ấy."
"Chính là vị đường huynh đi thi nổi danh kia?"
Tạ Nham thở dài, "Chính là huynh ấy. Cũng không hiểu được huynh ấy cùng Đoan hầu nói cái gì, hồi phủ sau đó còn đưa vật gì đó cho Đoan hầu. Sau khi ta về hỏi, huynh ấy nói Đoan hầu mới về, đối với việc trong kinh rất hứng thú, huynh ấy liền tặng mấy tấm tranh chữ qua đó. Ta nghe cảm thấy không ổn, lần lượt đưa danh thiếp bái kiến đến Đoan hầu phủ, nhưng đều bị trả lại hết, nói rằng Đoan hầu bệnh nặng, tạm thời không tiếp khách."
Mộ Bắc Yên cười ha ha, "Tạ đại công tử, huynh.....huynh rõ ràng ăn hết canh cửa! Ta còn tưởng rằng chỉ có người khác ăn canh cửa của huynh thôi!"
Đầu ngón tay của Tạ Nham khẽ động, "Cũng chưa chắc là cố tình sập cửa vào mặt ta. Tính toán thời gian, rất có thể là Đoan hầu đã rời kinh? Nếu như thân phận có liên quan, tất nhiên sẽ không muốn gặp ta. Nhưng hắn cũng không phải chưa từng ám chỉ."
Mộ Bắc Yên ngạc nhiên nói, "Ám chỉ cái gì? Chúng ta ở huyện nha, hắn tựa hồ đều một mực đóng cửa dưỡng bệnh......"
Tạ Nham trầm mặc một lát, nói ra: "Hắn nói, hắn lớn lên ở Trấn Châu."
"Trấn Châu......" Mộ Bắc Yên mờ mịt, "Có quan hệ với huynh à?"
"Mẫu thân của ta họ Cảnh, trước khi đến Trấn Châu, ở trên đường bị hại."
"Ta chưa từng nghe huynh nhắc tới sự tình của mẫu thân...." Mộ Bắc Yên xiết chặt cái chén nhỏ, "Nhưng mà, Trấn Châu! Cũng họ Cảnh! Có liên quan gì?"
"À, mẫu thân của ta cùng với dì hai về Trấn Châu thăm viếng. Nghe nói dì hai may mắn có thể đào thoát, nhưng không lâu ở Trấn Châu lập tức liền truyền đến tin tức, Tiết Độ Sứ Vương Dung ở thành Trấn Châu tập trung làm cứ điểm, phong tỏa tin tức giao thông nam bắc. Lúc ấy Hoàng Thượng còn là Lương vương, cũng không cùng Vương Dung so đo, về sau đăng cơ làm hoàng đế, thậm chí còn phong Vương Dung là Triệu vương. Vương Dung mặc dù tiếp nhận phong hào, nhưng âm thầm kết minh với Tấn quốc. Hoàng Thượng mặc dù tức giận, nhưng những năm này thủy chung chưa từng truy cứu, mỗi lần đều phong thưởng rất nhiều."
"Việc này cha ta cũng đã đề cập qua." Đáy mắt Mộ Bắc Yên đã thu liễm sự lười biếng, trầm ngâm nói, "Phụ thân nói, Triệu vương Vương Dung nguyên là Tiết Độ Sứ, mặc dù không quan hệ nhiều với chúng ta, nhưng đối với Tấn quốc, Yến quốc, thì căn cơ rất thâm hậu, lúc Lương - Tấn giao chiến, lại tương trợ Tấn quốc, tình thế bất lợi cho nên vẫn là dùng dụ dỗ lôi kéo làm chủ."
Tạ Nham đem chén trà uống cạn, chậm rãi xoay xoay chén lục, thấp giọng nói: "Còn có một nguyên nhân. Lúc mẫu thân của ta qua đời, ta còn chưa đầy ba tháng. Nghe nói, mẫu thân sở dĩ bỏ ta lại, cùng dì hai về Trấn Châu, là vì dì hai đã mang thai bảy tám tháng."
Mộ Bắc Yên bỗng dưng hiểu tới đây, thất thanh nói: "Nói cách khác, Cảnh Điển sử......khả năng là ám chỉ, hắn là con trai dì hai của huynh, cùng huynh có.....quan hệ huynh đệ!"
Tạ Nham trầm thấp nói: "Đúng, hắn hẳn là biểu đệ của ta, đúng là ta chưa bao giờ thấy qua biểu đệ."
"Vì vậy, Cảnh Điển sử đương nhiên không là một Điển sử nho nhỏ."
"Nếu thật như chúng ta phỏng đoán, hắn đương nhiên không phải Điển sử nho nhỏ."
Tạ gia còn không phải giống Hạ Vương dùng quân công mà lập nghiệp, là chính tông danh môn, địa vị hiển hách. Nhưng Tạ phu nhân lại có thể bỏ tiểu hài tử mới ba tháng, cùng muội muội của mình về quê thăm viếng, tất nhiên muội muội cũng không phải tầm thường.
"Đoan hầu, Cảnh Từ, Cảnh Tri Vãn......" Mộ Bắc Yên nhíu mày, "Hắn bỗng nhiên đến Thẩm Hà, là vì......Thanh Ly?"
Tạ Nham đưa tay rót một chén rượu, ngửi ngửi mùi rượu nhàn nhạt, đáy mắt dần dần mê ly, "Bắc Yên, ta nói rồi, nàng không phải Thanh Ly. Ngày mai ta hồi kinh, huynh cần ở đây để ý động tĩnh của bọn họ, chẳng qua là phải ghi nhớ, không thể đùa với lửa! Nếu như Cảnh Tri Vãn thật sự là Đoan hầu, huynh nên biết được hắn không dễ chọc!"
Mộ Bắc Yên khẽ dựa về phía sau, lười biếng cười như mèo đến mùa xuân, "Yên tâm, ta sẽ nhìn chằm chằm vào A Nguyên cùng Cảnh.....Cảnh Điển sử. Chuyện này......thật sự quá kỳ quặc!"
Tạ Nham liền im lặng uống rượu, khuôn mặt tuấn tú như ngọc dần dần mơ hồ. Hắn khẽ vuốt họa trục trong ngực, thở dài: "Bắc Yên, ta nghĩ tới Thanh Ly!"
Mộ Bắc Yên trầm tư cái gì, chợt nghe thấy tiếng đập bàn, nói: "À, Ta biết rồi!"
- -- đề lời nói với người xa lạ--- ( của tác giả)
Ngày mai gặp!
Edit + Beta: Hàn - Mai
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...