Lưỡng Thế Hoan

"Cho nên, là Thanh Ly muốn tránh chúng ta?"

Tạ Nham mỉm cười, mặt mày thanh tú văn nhã xẹt qua như hồ ly giảo hoạt, "Ngươi cảm thấy, nàng tránh được không?"

Mộ Bắc Yên cũng cười đứng lên, "Tránh không được chúng ta, ước chừng cũng tránh không được Đoan hầu chứ? Nhắc tới cũng kỳ quái, Nguyên phu nhân lúc trước cùng Thanh Ly như nước với lửa, hoàn toàn không quản được Thanh Ly. Còn bên phía Đoan hầu vì sao cũng không hề có động tĩnh gì? Chẳng lẽ tin tức của chúng ta sai lầm, Đoan hầu cũng không phải bởi vì Thanh Ly mới trở lại Lương quốc?"

Tạ Nham nhìn về phía đám người huyện nha đang chạy đến, ung dung cười, "Ngươi làm sao biết Đoan hầu không hề có động tĩnh gì? Đừng quên, chúng ta đều chưa từng gặp qua hắn, nếu hắn có đứng ở trước mặt, chúng ta cũng đều không nhận ra hắn."

Mộ Bắc Yên như một con mèo lười biếng duỗi tay chân, "Không có việc gì, Thanh Ly cũng không nhận ra hắn. Mọi người...... lần này lại làm quen với nhau một lần nữa nào!"

A Nguyên lặng lẽ từ cửa hông quay về huyện nha, cho Tiểu Hoài ăn no, tắm rửa thay quần áo xong, liền gọi Tiểu Lộc đến phía trước nghe ngóng động tĩnh.

Phòng ngủ của nàng tại huyện nha tuy nhỏ, nhưng cũng cảm thấy nhẹ nhàng thoải mái. Ngoài cửa sổ còn có một bụi hoa *sơn chi, đã có mấy nụ hoa trắng noãn chưa nở, phảng phất hương thơm ngọt ngào.

(*Sơn chi - Hoa Dành Dành, còn gọi là chi tử, thuỷ hoàng chi, danh pháp khoa học Gardenia jasminoides Ellis, có hoa to và màu trắng;)

A Nguyên ngồi gần cửa sổ, vừa khoan thai thử trà, vừa ngửi hương trà cùng hương hoa, trầm ngâm tự nói: "Sơn chi vị đắng, tính hàn và không độc, khi đóa hoa nở, lấy những cánh hoa tốt nhất đem chưng lên có thể làm phấn má hồng, thoa lên da có thể toả ra mùi hương, ở từ xa có thể ngửi được hương thơm......"


Nàng cúi đầu nhìn chính mình mặc một thân nam trang gọn gàng, lại cảm thấy mình đã nghĩ quá mức sâu xa.

Mấy thứ như son phấn, có trời mới biết bao lâu mới cần dùng đến, mà lúc trước Nguyên Thanh Ly nhất định rất yêu quý dung mạo của mình, nàng vừa rồi nhớ rõ những thứ này ư?

Không chỉ nhớ rõ làm sao để chắt lọc hương hoa sơn chi, nàng còn nhớ rõ sơn chi có thể thanh phổi khỏi ho, mát huyết cầm máu......Có lẽ bệnh tật điển Sử đại nhân cần dùng đến.

Đang suy nghĩ, mũi nàng chợt cảm thấy hơi đau xót, liền lập tức hắt hơi hai cái.

Có lẽ nàng đêm qua sau khi gặp mưa liền bị thương cảm lạnh, có lẽ nàng không nên nguyền rủa Cảnh Tri Vãn. Tuy nói hắn tổn hại nàng không nhẹ, nhưng rốt cuộc không để ý bệnh tật của mình chạy đến cứu nàng......

Lúc nàng xoa mũi tiếp tục uống trà, Tiểu Lộc đã thở hồng hộc đẩy cửa tiến đến, nói ra: "Tiểu thư, sứ thần......Chính là Tạ công tử đang cùng tri huyện đại nhân đang ở đại đường thẩm tra nghi phạm! Em đi nhìn rồi, chúng ta có thể vây quanh sau tường lặng lẽ nghe kể chuyện. Chẳng qua là chỗ ngồi của đại nhân có sắp đặt bình phong, tuy có khung cửa sổ, cũng không quá dễ dàng thấy rõ tình hình bên trong."

A Nguyên bỏ qua trà chén nhỏ, cười nói: "Vốn là thầm muốn nghe thử tiền căn hậu quả của vụ án này, ai muốn xem bọn họ làm gì? Mặc dù mỗi người dung mạo đều sánh với Phan An, làm sao có thể so được với bổn tiểu thư điên đảo chúng sinh chứ?"

Nàng lấy ngón trỏ nâng má, đôi mắt trong trẻo ung dung lưu chuyển, tưởng tượng ra tình hình những năm qua điên đảo chúng sinh thế nào, liền cố gắng làm một tư thế khuynh quốc khuynh thành.

Tiểu Lộc quay phía nàng giơ ngón tay, cười đến nghiêng ngã, "Đương nhiên không so được!"


Lúc bước ra cửa, Tiểu Lộc lại hỏi: "Tiểu thư có cảm thấy nóng lỗ tai lên hay không?"

"Không có."

"Có hắt hơi không?"

"......" A Nguyên quay người nhìn nàng, "Làm sao vậy?"

"Tiểu Hạ Vương gia một mực nhắc đến người trước mặt Tạ công tử."

"Tiểu Hạ Vương gia......" Một màn trong nhà xí ở Hạ vương phủ kia lại xuất hiện, A Nguyên rốt cuộc tiêu sái không đứng dậy, quả nhiên lỗ tai nóng lên, "Mộ Bắc Yên......vì sao cũng tới?"

( Edit + Beta: Hàn - Mai)

------------

Chương 92:


"Bọn hắn vốn là bạn tốt mà...! Bởi vì tiểu thư, bọn họ thường ngày đêm ở cùng nhau, quả thực là một đôi bích nhân tốt càng thêm tốt! Tạ công tử đã đến, Tiểu Hạ Vương gia tự nhiên liền muốn tới đây gặp nhau."

Khuôn mặt đều A Nguyên đã nóng bỏng như một ngọn lửa, cũng bất chấp danh xưng "Bích nhân" kia, hình dung hai nam nhân có bao nhiêu không được tự nhiên, vội hỏi: "Bọn họ không phải đang phá án ư? Như thế nào nghị luận về ta?"

Tiểu Lộc nói: "Ai lại không biết Tiểu Hạ Vương gia vừa tôn quý, vừa tùy hứng? Khi đang có mặt nhiều người như vậy, lại hỏi đại nhân của chúng ta, "vị Nguyên bộ khoái rất thú vị của các ngươi đâu rồi?" Tạ công tử cũng tham gia náo nhiệt, nói Nguyên bộ khoái có trong hồ sơ, rất có công trạng, nên mời đến cùng nhau thẩm án."

"Lý đại nhân......tự nhiên sẽ ở phe ta, nói ta có thương tích trên người."

"Đó là đương nhiên. Tiểu Hạ Vương gia nghe xong sau nửa ngày mới nói, vậy thì nên tĩnh dưỡng cho tốt, nhưng Tạ công tử lại nói, nếu như bị bệnh, sau khi thẩm hết bản án, chắc sẽ đi qua hỏi thăm......"

Sắc trời vẫn như cũ nửa âm u nửa nắng, ánh mặt trời cũng không thiêu đốt quá gắt. Cũng không biết vì sao, A Nguyên vừa bước ra khỏi cửa, vừa gặp phải ánh nắng, lập tức lại không phong độ chút nào ngửa mặt hắt hơi một cái thật mạnh.

A Nguyên quen thuộc, rất nhanh mang Tiểu Lộc vây quanh phía sau đại đường, từ một bên cửa sổ cẩn thận hướng vào phía trong nhìn xem sự tình thế nào.

Đại đường huyện nha nho nhỏ tự nhiên chật chội, không có cách nào so sánh với cùng nha môn ở kinh thành. Hôm nay sứ thần giá lâm, bộ khoái, nha dịch các loại đều ở trong hành lang bên ngoài chờ đợi sai sử. Lại tăng thêm mấy tên nghi phạm, lập tức chen lấn tràn đầy một nhà. Chủ tọa sau bình phong có chút chật vật, Tri huyện đại lão gia vai rộng hông to lộ ra non nửa bên cạnh, lại khiến tầm mắt của hai người A Nguyên bị ngăn trở không ít.

Nhìn ra tình hình này, chủ tọa bên trên phải là sứ thần từ kinh thành đến, tình nhân cũ của A Nguyên là Tạ Nham.

Xem Lý Phỉ bị chen đến mức này, hơn phân nửa là một tình nhân cũ khác của nàng là Mộ Bắc Yên đã ở bên cạnh. Lấy thân phận tôn quý của hai vị kia, có thể cho Lý Phỉ lưu lại nửa bờ mông trên chỗ ngồi cũng đã không tệ rồi.


Cảnh Tri Vãn tựa hồ không ở trong đó. Hắn vất vả một đêm, ước chừng chỉ có thể cà nhắc lấy chân làm lý do xin nghỉ ngơi.

Chu Kế Phi, Khương Tham cũng bị giam tại phòng riêng, Chu Hội Phi bị ủy khuất giam giữ vài ngày, vì bị kinh hãi không ít nên cũng gầy một hai chục cân, khiến Lý Phỉ cực kỳ áy náy, huống chi đường huynh của Tạ Nham đúng là cùng Chu Hội Phi có quan hệ xã giao, là người đã tặng bức tranh kia, lúc này liền được thả ra, còn cho hắn một cái ghế dựa để ngồi nghe phán xử.

Hôm nay thẩm án, đúng là Chu phu nhân.

Xác thực mà nói, căn bản không ai tại thẩm án, chẳng qua là Chu phu nhân giọng khàn khàn đang lên án Chu Thực hoang đường ngoan độc với trượng phu và nữ nhi của bà thê thảm đáng thương thế nào.

Bà nói: "Chu Thực súc sinh kia, hại trượng phu của ta chưa nói, ngay cả con gái ta cũng muốn hại, chẳng lẽ còn muốn ta nhớ đến tình cảnh vợ chồng gì đó sao? Huống chi hắn làm sao có thể xem là trượng phu của ta? Rõ ràng là kẻ thù đã giết trượng phu của ta!"

Bà oán hận trong ngực, ngôn ngữ âm vang hiếm thấy, bên kia đã có người cất tiếng cười nói, rất khoan thai hỏi thăm: "Vì vậy, cách biệt hơn mười năm, bà bỗng nhiên trinh liệt đứng lên, giết trượng phu hiện tại vì báo thù cho trượng phu lúc trước?"

Phân biệt theo vị trí kia, có lẽ đúng là chủ tọa Tạ Nham.

Thanh âm của hắn không hẳn là thanh tịnh, êm tai.

Cảnh Tri Vãn có thanh âm trầm thấp, lại luôn vòng qua vòng lại có từ tính làm lòng người kinh hãi, kỳ thật cũng vô cùng dễ nghe, thường làm A Nguyên hơi thất thần. Chẳng qua là hắn luôn nói lời tổn hại trào phúng A Nguyên, A Nguyên như thế nào cũng không dám sinh lòng thưởng thức.

( Edit + Beta: Hàn - Mai)


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui