Lưỡng Thế Hoan


Mộ Bắc Yên cũng thở dài: "Nếu như nàng suy đoán chính xác, Chu Thực chịu đựng chuyện cũ mệt mỏi, cả đời trắng tay, đương nhiên không muốn Dĩnh Vương kế vị.

Lực ảnh hưởng của ông ta so với cha ta không hơn, nhưng thành sự lại khó, bại sự dễ dàng, thân hữu xúi giục vài câu, Dĩnh Vương muốn làm Thái tử, lực cản càng lớn.

Như vậy......Chu Thực bị ngộ hại, khả năng cũng cùng Dĩnh Vương có liên quan?"
A Nguyên nghĩ đến dáng người nhạt như mây của Khương Tham, cười khổ nói: "Bởi vì lực ảnh hưởng của Chu Thực ở hoàng gia mà quyết định giết ông ta, tựa hồ có chút chuyện bé xé ra to.

Có lẽ chẳng qua là Khương Tham muốn báo thù, Dĩnh vương thuận nước đẩy thuyền? Bắc Yên, người huynh trưởng của huynh thích, đến tột cùng là nữ tử thế nào?"
"Kẻ gây tai hoạ! Tiêu chuẩn hồng nhan họa thủy! Hơn nữa, hắn biết rõ chỗ ở của nàng ta, nhất định biết được lai lịch của nàng ta, như vậy, như vậy....."
Mộ Bắc Yên oán hận nói, lại càng nghĩ càng kinh hãi, đứng trước gió đêm mùa hè, lại cảm giác cơn gió kia như giá lạnh căm căm đâm thủng ngực hắn.

Hắn rùng mình một cái, cổ họng cũng đều khàn khàn , "Nếu như Khương Tham nhận lệnh tham dự mưu hại cha ta, hắn còn dám cùng nàng ta kết giao? Vậy hắn......!Hắn đã thành người như thế nào?"
Phong cách hành sự của hắn cùng với Tả Ngôn Hi như trống đánh xuôi, kèn thổi ngược, tính cách khác lạ, nhưng thuở nhỏ tựa như thân huynh đệ ở chung, hiểu rõ lẫn nhau quá sâu.

Sau khi Hạ Vương bị ngộ hại, mặc dù có người tận lực châm ngòi giá họa, hai người đều không chút do dự lựa chọn tin tưởng cũng như bảo vệ đối phương.

Nhưng giờ khắc này, Mộ Bắc Yên đã nhịn không được bàng hoàng đứng lên.

-------------
Ước chừng sau nửa canh giờ, trời đã hoàn toàn tối đen, Tả Ngôn Hi mới từ Đinh gia đi ra.
Ẩn nấp từ một nơi bí mật gần đó, Mộ Bắc Yên thoáng nhẹ nhàng thở ra, thầm nói: "Có bản lĩnh huynh ngủ lại tại Đinh gia, ta liền phục huynh!"
Hắn hướng A Nguyên nói: "Đã có đầu mối, không sợ nghĩ không ra chân tướng.

Ta hiện tại đi tìm Ngôn Hi nói chuyện, nàng về trước đi, để hai người hầu ở lại đây bên cạnh giám thị động tĩnh ở Đinh gia là được.


Đi đường cẩn thận, đừng để mệt mỏi!"
A Nguyên vỗ vai của hắn, "Yên tâm đi, ta không phải là tiểu thư trói gà không chặt, có bảo kiếm nơi tay, lại có Tiểu Hoài cùng, sợ cái gì? Huynh còn đang bận việc, làm sao ta về."
Mộ Bắc Yên ngẩng đầu thấy Tiểu Hoài nghỉ tại một chỗ mái hiên, thân hình màu nâu hầu như cùng màn đêm đen hòa làm một thể, cũng không làm cho người ta chú ý, A Nguyên ăn mặc cũng đơn giản, ban đêm trông cũng không nổi bật, hắn cũng yên tâm, quay người đuổi phía bên Tả Ngôn Hi.

Dùng tính tình Mộ Bắc Yên, lần đi này tất nhiên nảy sinh tranh chấp.

Nhưng A Nguyên trải qua án Hạ Vương án, biết rõ hai người tình huynh đệ rất sâu, nghĩ đến còn không đến mức cãi nhau mà trở mặt, cũng không lo lắng.

Mộ Bắc Yên có thể từ trong miệng Tả Ngôn Hi hỏi ra nhiều ít chân tướng hay không, sẽ rất khó nói.

A Nguyên trầm ngâm, nhìn sắc trời không còn sớm, liền phân phó hai gã tùy tùng tiếp tục giám thị, đang muốn mang Tiểu Hoài về phủ trước, lại nghe tiếng vang bên kia "Két..", đúng là cửa lớn Đinh gia mở ra.

Có người đốt đèn lồng, dẫn kiệu nhỏ vải xanh ra ngoài, đúng là kiệu của Khương Tham.

A Nguyên hít và một hơi, lập tức thay đổi chủ ý, hướng người hầu vẫy tay một cái, theo sát cái kia kiệu nhỏ kia mà đi.

Tiểu Hoài đã được A Nguyên dạy, rõ ràng cũng cơ cảnh mà không chịu bại lộ bộ dạng, sau khi A Nguyên đi ra một đoạn đường thật dài, mới vỗ cánh đi theo.

----------
Mộ Bắc Yên đi theo Tả Ngôn Hi vòng qua góc ngõ, nhìn xem người đi đường rất thưa thớt, đang định đuổi theo lên trước, đã thấy Tả Ngôn Hi quay người lại đi vào tiệm bán thuốc bên cạnh.
Mộ Bắc Yên đoán hắn không phải đi vào bốc thuốc, nên ở cửa ra vào chờ giây lát, lại không thấy hắn đi ra, giẫm chận tại chỗ đi vào xem, nào đâu còn bóng dáng Tả Ngôn Hi.

Hắn tóm vạt áo của tiểu nhị, hỏi: "Vừa rồi công tử trẻ tuổi mới vào đâu?"
Tiểu nhị chấn kinh không nhẹ, ha ha nói: "Tả....Tả công tử ư?"
Mộ Bắc Yên giật mình, "Ngươi biết hắn?"
Tiểu nhị về phía sau một ngón tay, "Hắn là nghĩa tử của lão Hạ Vương, người bên người hoàng thượng, hôm nay đang cùng Đoan Hầu được Hoàng Thượng hết mực sủng ái ở y quán, cùng lão gia tử nhà ta cùng nhau chữa bệnh cho Đoan Hầu!"

Hắn cố ý đem lai lịch cùng ý đồ của Tả Ngôn Hi nói rõ ràng, có ý làm người trẻ tuổi không biết xấu hổ này chạy mất.

Mộ Bắc Yên thật sự kinh sợ, không khỏi buông lỏng tiểu nhị kia ra.

Cảnh Từ cũng ở chỗ này?
Hắn thối lui một bước, cẩn thận nhìn Dược đường lại một chút, mới phát hiện Dược đường này rất sáng sủa, nhưng tủ thuốc các loại đều đã có dấu vết năm tháng, gỗ cũng bị vết mồ hôi thấm ra trở nên bóng loáng tỏa sáng.

Hiển nhiên là tiệm thuốc trong kinh nhiều năm, lão đại phu nổi danh khám bệnh nhiều năm.

Mộ Bắc Yên không khỏi hỏi tiểu nhị: "Đoan Hầu là uống nhầm thuốc hư mất đầu óc, hay là bệnh sắp chết? Hoàng cung êm đẹp và Đoan Hầu phủ không ở, chạy nơi đây tới làm cái gì?"
Chính là bệnh sắp chết, cũng nên mời đại phu đến thăm khám và chữa bệnh mới phải, nào có đạo lí chạy đến y quán? Lương đế ngay cả đại phu cũng không mời xem bệnh ư?
Nghĩ đến khả năng Cảnh Từ vẫn là uống nhầm thuốc hư mất đầu óc càng lớn.

Tả Ngôn Hi nếu như không phải là bị nữ quỷ mê tâm hồn, hơn phân nửa là bị Cảnh Từ lây bệnh điên......!
Động tĩnh của bọn hắn, sớm có tiểu nhị chạy vội đi vào bẩm báo.

Mộ Bắc Yên thấy thiếu niên thanh tú đi ra xem xét, rốt cục tin tưởng Cảnh Từ hoàn toàn chính xác ở chỗ này, "Tiêu Tiêu?"
Tiêu Tiêu cũng có chút kinh ngạc, buông kiếm ra, tiến lên thi lễ một cái, "Hạ vương gia!"
-------------
Bầu trời tối đen như mực, trăng lưỡi liềm như móc câu.

A Nguyên theo sát lấy kiệu nhỏ của Khương Tham, vòng qua hai ngõ nhỏ, liền thấy kiệu nhỏ dừng lại trước phủ đệ khí thế bất phàm.

Người ở trong kiệu đi ra, quả nhiên chính là Khương Tham.


Trước cửa phủ có người đang chờ, vừa thấy nàng liền cực kỳ nhanh đón vào.

A Nguyên đi đến gần, đưa mắt nhìn về phía cạnh cửa bên trên có nước vàng sơn chữ to, "Kiều phủ?"
Nàng đối với quan lớn trong triều không hiểu, nhưng họ Kiều lại biết một vị, đang cùng án cung nhân rơi xuống nước có quan hệ.

Nhà mẹ đẻ Kiều Quý Tần, Đại Lý Tự khanh Kiều Lập.

Sau khi Cần cô đi vào nguyên phủ, từng đặc biệt nói cho A Nguyên, Tiểu Ấn Tử có thể bị diệt khẩu.

Bà càng từng đề cập qua, Tiểu Ấn Tử đã nói với bà, Kiều Lập là dựa vào Dĩnh Vương trợ giúp mới lên làm quan ở kinh thành, sau đó càng bởi vì Kiều Quý Tần mà được làm Đại Lý Tự khanh cấp quan cao như vậy.

Kiều Quý Tần cùng Dĩnh Vương lui tới rất mật thiết, tựa hồ rất không bình thường.

Bởi vì Hàn Kình là tâm phúc của Lương đế, đang xác định Hàn Kình chính là kẻ giết Tiểu Ấn Tử, A Nguyên liền hầu như có thể xác định, Tiểu Ấn Tử và Sắt Sắt hẳn là biết cái gì không nên biết, mới bị Lương đế mật lệnh diệt khẩu.

Tâm phúc trong cung của hai vị phi tần đều bị diệt khẩu, có thể thấy được bọn họ biết rõ những bí mật thật sự không nên cho người ngoài biết, cho nên ngay cả Nguyên phu nhân cũng không cùng Lương đế chứng thực.

Giờ phút này, cùng Dĩnh Vương, Hàn Kình đều có liên hệ mà Khương Tham lại xuất hiện ở Kiều phủ......!
A Nguyên trầm ngâm , Tiểu Hoài đã bay vào Kiều phủ, trên trời xoay quanh một lát, chợt nghe thấy tiếng nó kêu lên một tiếng, nhanh chóng đảo cánh quay về, một mạch lao xuống nghỉ trên vai A Nguyên, đôi cánh run rẩy không thôi, một đôi mắt đen dường như hoảng sợ cực kỳ.

A Nguyên vội vàng dẫn theo Tiểu Hoài cùng hai gã người hầu chạy rời đi, chỉ e Tiểu Hoài đột nhiên thất thố làm kinh động thủ vệ của Kiều phủ.

Tiểu Hoài mặc dù phục tùng không lâu, đi theo A Nguyên cũng trải qua chút ít mưa gió, chưa bao giờ lùi bước sợ hãi như vậy.
Nó cả đời này rất mạo hiểm, Tiết Chiếu Ý bị giết đêm đó, vì tương trợ chủ nhân suýt nữa bị Hắc y nhân đâm ngực mở bụng.

Về sau nó cửu tử nhất sinh tìm về huyện nha, thật cũng không thấy nó sợ hãi, còn ngoài mạnh trong yếu mà công kích Tiêu Tiêu.

Ngược lại mấy ngày trước trưởng công chúa bị ngộ hại, nó một mình truy bắt hung thủ, tuy chỉ là mất đi mấy sợi lông vũ, lúc trở lại bên người A Nguyên giống như rất kinh hãi.
Trước mắt tình hình này, cùng bộ dáng ngày đó bị mất lông vũ không sai biệt lắm......!
A Nguyên trầm ngâm hồi lâu, hướng một tên người hầu Hạ Vương phủ nói: "Tiểu Hạ Vương gia tất nhiên sẽ quay về Đinh gia xem, ngươi đi chờ, đợi hắn trở về liền nói cho hắn biết, ta muốn vào Kiều phủ dò xét tìm tòi."

Người hầu hoảng sợ, "Nguyên đại tiểu thư muốn dò xét Kiều phủ?"
A Nguyên ngắm hướng đêm tối bao phủ xuống nhà cao cửa rộng, chậm rãi nói: "Nếu như ta không đoán sai, hung thủ sát hại Thăng Ninh trưởng công chúa, cùng hắc y nhân ngày đó xuất hiện trong phòng người thuyết thư, hẳn là cùng là một người.

Hắn là đồng lõa của Tiết Chiếu Ý.

Chủ nhân sau lưng bọn họ, chính là kẻ chủ mưu sát hại lão Hạ Vương.

Hôm nay người áo đen kia có lẽ đang ở ngay tại Kiều phủ.

Cơ hội khó có được, ta nhất định phải vào xem bộ mặt thật của người đó!"
Đây là lời giải thích duy nhất cho việc Tiểu Hoài gan lớn như hổ bỗng nhiên trở nên nhát như chuột.

A Nguyên cùng hắc y nhân kia đã giao thủ chính diện, đã bị thua thiệt.

Mà lúc cảnh đêm thâm trầm, Hắc y nhân che mặt cầm kiếm, ngoại trừ võ nghệ cực cao, A Nguyên cũng không lưu lại ấn tượng gì.

Nhưng Tiểu Hoài thị giác nhạy cảm, cũng không cần dựa vào ngũ quan của con người để phân biệt.

Nó nhất định nhận ra Hắc y nhân làm nó bị thương nặng, hơn nữa khắc sâu ấn tượng.

Lúc Thăng Ninh trưởng công chúa bị hại, nó đúng là bởi vì phát hiện cừu nhân, mới bất chấp thông tri chủ nhân, anh dũng đuổi theo hung thủ.
Đáng tiếc thực lực của Tiểu Hoài cùng Hắc y nhân thật sự chênh lệch quá xa.

Đoán chừng nó bị cắt mất một đoạn lông vũ trên cánh, mới sau đó biết hoảng sợ, ý thức được đối phương đao kiếm lăng lệ ác liệt, muốn lấy mạng nhỏ của nó dễ như trở bàn tay, vì vậy hoảng hốt chạy bừa bay cao né ra, từ nay về sau đối với người này thập phần khiếp sợ, thậm chí vừa mới nhìn thấy người nọ, đã lập tức sợ tới mức thu cánh lại, lại bất chấp không dám báo thù rửa hận.

Báo thù dù quan trọng hơn, nhưng mạng nhỏ lại hết sức đáng giá.

Ngay cả động vật cũng đều ước lượng ra sức nặng nhẹ của hai việc này


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui