Đợi đến khi tôi rốt cuộc được Tào Tháo triệu kiến, đã
là lúc hoa đào tàn rồi.
Tôi đã gặp được ông ta ở hành cung Lạc Dương. Ngày hôm
đó trạng thái tinh thần ông xem như không tệ, khi tôi đi vào, ông ta đang ngồi
trên giường. Từ ánh mắt đầu tiên ông đã nhận ra tôi, ông cười lớn nói:
“Ta đã đoán trước là cô, quả nhiên là cô. Một lần ở
Xích Bích kia, cô hại ta thật thê thảm.”
*Thật
ra thì Tào Tháo xưng là Cô, như vậy phải gọi Vân Ảnh là “ngươi” hoặc “cô”,
nhưng đều thấy khó đọc quá, đành đổi lại thành “ta”. Bạn nào có ý kiến khác thì
nói mình nhé ^^~
Tôi có chút ngượng ngùng nhìn ông, ông lại cười không
chút phật lòng. Tôi cũng cười nhẹ. Đã qua nhiều năm như vậy, người tham gia
trận chiến Xích Bích năm đó đa số đều đã mất. Ân oán tình sầu này, sớm đã lùi
về quá khứ.
Chúng tôi dần dần nói đến một ít chuyện thiên hạ, khi
nói tới quan hệ cùng Đông Ngô, ông khoát tay nói:
“Chuyện này không phải là chuyện ta có thể quyết
định.”
“Vì sao không thể quyết định chứ?” Tôi kinh ngạc hỏi
ông.
“Nếu ta đã quyết định, vậy Ngụy vương tương lai làm gì
đây? Việc này, vẫn là lưu lại cho hậu bối lựa chọn đi.”
Tôi cúi đầu, trầm mặc không nói. Tôi vốn muốn tranh
thủ một lời hứa hẹn hòa bình từ ông. Nhưng cho dù không thể thực hiện được,
cũng không có quá tiếc nuối. Ít nhất theo những gì tôi biết, Ngụy vương tương
lai sẽ cho Đông Ngô một cơ hội để phục hồi.
“Ít nhất ta có thể hứa với cô một chuyện: cho dù tương
lai quan hệ với Ngô như thế nào, an toàn của cô ở đất Ngụy có thể bảo đảm. Lúc
nào cô muốn đi, chúng ta sẽ phái người đưa cô về Giang Đông.” Ông nhìn tôi,
thành khẩn nói.
Tôi đứng dậy cúi người cảm ơn. Lúc này cung nhân bưng
tới một chén thuốc muốn ông uống, ông chán ghét nhíu mày.
“Lại là loại thuốc uống vào làm cho người ta mê man.
Các cô vì sao không thể chuẩn bị một chút thuốc giúp ta thanh tỉnh hả?”
“Đây là phương thuốc thái y soạn, nô tỳ chỉ là làm
theo thôi.” Cung nhân kia oan ức nhỏ giọng nói.
Tào Tháo khoát tay áo, để cô ấy lui ra, lại cầm thuốc
kia lên uống. Tôi liền đứng dậy định cáo biệt. Nhưng ông lại ngăn cản tôi.
“Ta còn muốn nói chuyện với cô. Ta đã lâu không nói
chuyện với người ta thoải mái như vậy. Ta chỉ ngủ một hai canh giờ thôi, cô có
thể chờ ta tỉnh lại không?”
Tôi gật gật đầu. Sau đó ra ngoài ngồi đợi.
Tôi ở trong sảnh yên tĩnh chờ đợi. Có lẽ vì biết bản
thân sắp chết, ngược lại thả lỏng đi những cảnh giác cùng đề phòng khi tuổi
trẻ, đến thời gian dùng cơm, những cung nữ này đều đi dùng cơm, cũng không cảm
thấy để một mình tôi ở đây có gì không ổn. Nhưng tôi cũng không cảm thấy có gì
không ổn, chỉ yên tĩnh ngồi nơi đó.
Bên ngoài ánh đèn mới thắp sáng rực rỡ, trong phòng
lại tối tăm. Tôi ở trong bóng tối yên tĩnh chờ đợi. Không khí ấm áp cuối xuân
nhẹ nhàng bao quanh tôi, ánh trăng xuyên qua cửa sổ lay động trên mặt sàn đá
cẩm thạch, tôi yên tĩnh nhìn mọi thứ, bỗng nhiên cảm thấy hết thảy như trong
giấc mộng. Cho dù là khi còn tuổi trẻ, hay là khi ở Giang Đông, làm sao lại
nghĩ tới sẽ có lúc một mình ngồi ở ngoài phòng của Tào Tháo, chờ ông tỉnh lại
để nói chuyện với ông? Nếu tôi còn có thể sống thật lâu đến mấy chục năm sau,
đến một khắc kết thúc sinh mệnh, không biết có còn nhớ lại gương mặt bây giờ
hay không? Lại hoặc là, có thể hay không, khi một mình mở mắt nhìn ánh mặt trời
buổi sớm, lại phát hiện đầu giường có một chén cháo vẫn còn hơi hơi ấm?
Khi còn đang suy nghĩ lung tung như vậy, trong phòng
đã truyền đến tiếng bước chân. Tôi đứng lên, thấy Tào Tháo bước ra. Giấc ngủ
làm mất đi vẻ sắc bén cùng đa mưu túc trí của ông, vẻ mặt tự nhiên, đôi mắt còn
nhập nhèm, chỉ là một ông lão vừa ngủ mới tỉnh dậy mà thôi.
Ông đi ra. Tôi cũng không hành lễ, không nói lời hàn
huyên gì, chỉ là rất tự nhiên nhìn ông. Ông tựa hồ cũng rất hưởng thụ không khí
tự nhiên thân thiết này, nhìn tôi rồi mỉm cười.
Chợt ông hít hít mũi thật sâu, hơi đăm chiêu nói:
“Thơm quá nhỉ.”
Tôi cũng cẩn thận ngửi xem, là hương thơm từ ngoài cửa
sổ theo gió nam vào. Không phải là mùi hương liệu, cũng không là mùi thức ăn,
là mùi thơm tự nhiên của một loại hoa quả.
“Là mùi hương của quả sung*, ” ông giống như một đứa
trẻ nở nụ cười háo hức, nói, “Nhớ rõ trước kia lúc ở lại Lạc Dương, ta liền cảm
thấy quả sung nơi này đặc biệt thơm ngọt. Không nghĩ tới, lúc này lại không
phải mùa sung kết quả.”
*Quả
sung: Vô hoa quả (quả không hoa), hình đây ạ:
“Ngài muốn ăn không? Tôi gọi người hái cho ngài.”
Tôi đang muốn xoay đi gọi người, nhưng ông đã kéo tôi
lại. Ông len lén đến sát cạnh tôi, ở bên tai nhẹ giọng nói:
“Không cần gọi bọn họ. Chúng ta tự đi trộm.”
Tôi kinh ngạc nhìn ông. Ông thế nhưng lại nháy nháy
mắt với tôi làm vẻ mặt khôi hài. Tôi liền nhịn không được cười rộ lên.
Chuyện này rất không hợp với lẽ thường. Nhưng giờ khắc
này ông lại trở nên vô cùng thân thiết.
Ông kéo tay của tôi, lén lút đi qua hành lang dài,
giống như chim sợ cành cong* đi xuống lầu lẻn vào trong viện. Đi đến chỗ cây
sung kia, ông muốn leo lên hái. Nhưng thử vài lần cuối cùng vẫn không thành
công. Cuối cùng ông suy sụp tinh thần ngồi trực tiếp trên đất bùn, thở dài:
*chim
sợ cành cong : chỉ dáng vẻ sợ hãi, lo lắng
“Khi còn niên thiếu ta với Bản Sơ rất giỏi chuyện này,
không nghĩ tới bây giờ đã già đi rồi.”
“Ngài ngồi trông chừng giúp tôi, tôi sẽ leo lên.” Tôi
cười nói. Cũng là bộ dáng rất chật vật. Vừa vụng về leo lên cây, một bên hái
quả có thể ăn ném vào trong lòng ông. Ông giống như là có được kỳ trân mỹ vị,
vội vàng dùng tay áo lau lau, đưa lên miệng cắn.
Đánh giặc cũng không kích thích như vậy, làm trộm cũng
không mạo hiểm như thế. Ngụy vương đại nhân, Ngụy Vũ Đế tương lai, thế nhưng
lại vào ban đêm cùng phu nhân Ngô Đại Đế tương lai trong cung ở Lạc Dương trèo
cây trộm quả sung ăn. Nếu tin này để người khác biết, không chừng sẽ gây chấn
động dư luận. Cho dù là Lục Nghị, nếu nhìn thấy màn này, gương mặt luôn bình
tĩnh ôn hòa chắc cũng sẽ lộ ra vẻ kinh ngạc. Còn nếu để Lã Mông biết, chắc chắn
sẽ ngất xỉu.
Trong lòng tôi trầm xuống, tay đang với lên cành cây
ngừng lại. Rõ ràng tôi đã muốn vứt bỏ ký ức, nhưng vì sao lại nhớ tới lần nữa?
“Nhanh một chút, ta sợ mấy người kia ăn cơm xong lại
trở về tìm ta.” Tào Tháo đứng dưới tàng cây kêu lên.
Tôi vén tay áo dài lên hái thêm vài quả nữa, sau đó
trượt xuống dưới. Tào Tháo đã ăn đến dính vụn khắp mặt, lại vẫn nhanh chóng lấy
mấy trái cây từ trong tay tôi mà ăn.
Tôi cũng cầm một quả lên cắn. Ăn vào trong miệng, lại
là vị chát. Cảm giác chua xót lại chợt dâng lên, tôi không khỏi bắt đầu bi
thương.
“Vì sao lại không vui?”
Tào Tháo đột nhiên hỏi như vậy. Thì ra ông cũng không
phải hoàn toàn đang mải ăn. Nhất cử nhất động của tôi, ông đều rõ ràng.
Tôi cúi đầu, nói nhỏ: “Cũng không có gì.”
Ông bắt đầu kể lại: “Năm đó ta cùng Bản Sơ ở đây leo
tường trộm trái cây ăn, sau này Bản Sơ bởi vì ta mà chết; lại có một năm trái
vừa kết, ta liền bảo người chọn quả tốt nhất tặng cho Văn Nhược, nhưng sau đó
Văn Nhược cũng vì ta mà chết. Cho dù lúc đó ta có thể đoán được chuyện sẽ phát
sinh về sau, nhưng khi đó ta vẫn giữ sự vui vẻ. Đời người ví như sương mai, vốn
nên tận hưởng niềm vui trước mắt.”
Tôi nhìn ông thật sâu, sau đó gật đầu nói: “Đã hiểu.”
Còn một cái cuối cùng, tôi lại lấy ra cho ông. Khi đưa
đến tay ông lại ngây ngẩn cả người: trên cái cuống kia, đang kết hai quả còn
chưa chín. Hai cái trái cây cùng cỡ, sinh ra trên cùng một cuống.
“Nói cho ta biết nên chọn cái nào thì tốt đây?” Ông
nhìn hai trái kia, cười nói.
Trong lòng tôi chợt động, nhịn không được nói với ông:
“Nghe nói những nhà vườn thông minh, đều sẽ ngắt bỏ một quả trước khi quả
trưởng thành. Bởi vì trên một cuống chỉ nên kết một quả.”
Ông nhìn tôi chăm chú, sau đó nói: “Vậy lúc cô ngắt bỏ
nó, làm sao biết được khi trưởng thành quả nào sẽ lớn hơn?”
“Mặc kệ là quả nào, chỉ cần để lại một mình nó nhất
định sẽ lớn lên.”
“Nhà vườn thông minh nhất cũng không vì phán đoán của
mình mà gạt bỏ quả có khả năng lớn hơn kia. Nhà vườn thông minh nhất sẽ để
chúng cùng lớn lên, sau đó luôn luôn có một cái sẽ héo úa trước. Trái cây trải
qua đấu tranh sinh tồn, tự mình phấn đấu mà còn lại mới là lớn nhất.”
Tôi hít sâu một hơi, quay đầu nhìn ông. Trên mặt ông
đã không còn vẻ tự nhiên cùng đôi mắt nhập nhèm khi nãy, thay vào đó là ánh
sáng sắc bén cùng vẻ đa mưu túc trí mà tôi quen thuộc. Tôi nhìn ông thật lâu,
sau đó nhẹ nhàng nói:
“Nhưng sẽ có đổ máu.”
“Luôn luôn sẽ có đổ máu. Nếu sợ phải đổ máu, thì không
phải là con ta.”
Ông đã nói như thế.
Ông chết vào bảy ngày sau. Vào ngày ông chết, thành
Lạc Dương mưa như trút nước. Cùng với khi tin ông chết truyền đi, quân sĩ mang
giáp đã xuất hiện tại ngã tư quảng trường chính ở Lạc Dương. Từ trên lầu dịch
quán bước xuống, qua làn mưa có thể nhìn thấy ánh sáng phát ra từ đao kích
trong tay họ.
Người càng lúc càng nhiều, dựa vào phục trang của họ
là cho thể nhìn ra bọn họ là thuộc về hai phe. Một phe trên cánh tay có buộc
mảnh vải trắng, phe kia thì buộc vải đen. Bọn họ ở ngã tư giằng co. Sau đó bắt
đầu chém giết nhau.
Có lẽ chém giết nhau như vậy không phải là hành động
quang minh chính đại gì, nên bọn họ rất ăn ý nhau không hề phát ra âm thanh,
chỉ là yên lặng trong mưa đâm đao kích vào thân thể kẻ địch. Máu theo dòng nước
mưa chảy lan trên mặt đường, tạo nên những đóa hoa hồng đỏ rực. Trừ tiếng mưa
rơi vô tận, toàn bộ quá trình giống như bộ phim không có tiếng động. Tào Tháo
nói rất đúng, một ngày này rồi sẽ đến. Cho dù ông lựa chọn như thế nào, kết quả
vẫn là như vậy.
Người dân sống dưới chân thiên tử quả nhiên là không
giống như người thường, khi bọn lính đang chém giết nhau, họ cũng không chạy
trốn, chỉ là đứng một bên hứng thú xem, thỉnh thoảng còn châu đầu ghé tai bàn
luận. Khi tôi đến giữa bọn họ, nghe thấy họ nói:
“Lâm Truy Hầu hình như hơi chiếm thế thượng phong.”
Tôi quay đầu nhìn, là quân đội mang vải trắng đang
chiếm ưu thế. Bọn họ vẫn tiến dồn về hướng hành cung Lạc Dương, ép quân đen gần
như sắp bại phải lui dần. Có một khắc tôi sinh ra ảo giác, cảm thấy bọn họ đã
thắng rồi. Nhưng phía sau, từ ngoài thành có thêm một đội quân áo đen chạy đến,
từ phía sau trực tiếp giết quân trắng. Bọn họ giống như cắt lúa mạch, từng mảng
từng mảng lớn giết chết quân đội của Tào Thực. Một khắc khi bọn họ gia nhập chiến
cuộc, kết quả liền đã được quyết định.
Chủ soái nhóm hắc y đúng là Tư Mã Ý, hắn đứng ở trên
xe ngựa mỉm cười nhìn cảnh giết chóc này. Tôi đi đến bên cạnh hắn, nói với hắn:
“Ngày hôm đó, ta đã thật sự xem nhẹ ngài.”
“Phu nhân xem nhẹ tôi cái gì?” Hắn vẫn là cười, giống
như say mê nhìn một mảnh chém giết đẫm máu trước mắt, nói như vậy.
“Ngài không phải sợ là đặt cược sai. Ngài chọn ai cũng
như nhau. Khi đó ngài chậm chạp không ra tay, là do đang suy xét lựa chọn ai
mới có thể có lợi cho dã tâm của chính ngài.”
“Phu nhân có thể hiểu được điều này thì tốt rồi.” Hắn
cười nói.
“Nhưng ta vẫn có một chuyện không rõ.”
“Chuyện gì?”
“Vì sao ngài cuối cùng lại lựa chọn Tào Phi?”
Hắn quay đầu nhìn tôi, đang muốn nói chuyện, phía
trước truyền đến một tiếng ầm vang. Chúng tôi đi qua xem, thấy người cuối cùng
của quân trắng ngã xuống trên đất, mà cửa lớn cung điện đã bị quân đen phá ra.
Hắn liền không nhắc lại nữa, vung tay lên, chỉnh lại quân đội rồi tiến vào
cung.
Lúc tân Ngụy vương lên ngôi, tôi cũng được mời đến tham
dự. Tại lễ chúc mừng, tôi lại một lần nữa gặp Tư Mã Ý. Hắn đứng ở một nơi cũng
không quá nổi bật, không ngừng đùa nghịch trang sức bằng lưu ly trên người
mình.
Tôi đi đến bên cạnh hắn, nói với hắn: “Ngày đó câu hỏi
ta hỏi ngài, ngài còn chưa trả lời ta.”
“Tôi vì sao phải trả lời cho phu nhân?” Hắn cười hì hì
hỏi.
“Ngài nói cho ta biết, ta cũng nói cho ngài một
chuyện.”
“Vậy cũng phải nhìn xem chuyện phu nhân nói có làm cho
tôi hứng thú hay không nữa.”
“Ngài nhất định sẽ thấy hứng thú.” Tôi cười nói.
“Vậy phu nhân nói xem.”
Tôi tới gần hắn, nhẹ giọng nói: “Ngày hôm đó ngài nói
Đông Ngô xong rồi, thật sự không phải như thế.”
“Vì sao?”
“Bởi vì —— trong tay Tôn Quyền, còn có một quân cờ chủ
lực chưa được đưa ra ánh sáng.”
Hắn kinh ngạc nhìn tôi, sau đó vội vàng hỏi: “Đó là
ai?”
“Ngài trước tiên nói cho ta biết việc ta muốn biết
đã.”
Hắn chần chờ một chút, sau đó thở dài, chỉ vào phía
trên nói: “Là vì người đó.”
Tôi nhìn theo phương hướng hắn chỉ, thấy một nữ nhân
bên cạnh Tào Phi. Nữ nhân kia một thân lễ phục, trên gương mặt được che lại lộ
ra ánh mắt u oán. Chỉ là một ánh mắt, nhưng vẫn có thể toát ra vẻ đẹp làm cho
người ta ngừng thở.
“Là vì nàng? Chân Phi?” Tôi khó hiểu hỏi hắn.
“Không phải, không phải, ” hắn cười lắc đầu, “Phu nhân
nhìn rõ một chút, tôi nói là thằng bé bên cạnh nàng kia.”
Tôi lại nhìn qua lần nữa, thấy có một thiếu niên đứng
bên cạnh Chân Phi. Đó hẳn là con trai của nàng, Tào Duệ. Dường như là không
quen với cảnh long trọng mà náo nhiệt như vậy, nó đứng bất an nắm góc áo, đôi
mắt sợ hãi nhìn Chân Phi.
“Là vì nó? Vì sao?” Tôi tò mò hỏi.
Hắn cười rộ lên: “Phu nhân nhìn ánh mắt nó xem.”
Tôi liền nhìn mắt nó, cách nhau thật sự xa, nhưng vẫn
có thể thấy rõ ràng ánh mắt nó vừa đen vừa sáng, bên trong có vẻ ngoan ngoãn mà
lại có chút buồn bã.
“Phu nhân lại nhìn ánh mắt phụ thân nó xem.” Tư Mã Ý
lại nhẹ nhàng nói.
Tôi lại nhìn ánh mắt Tào Phi, ánh mắt Tào Phi rất
giống Tào Tháo, vừa hẹp vừa dài, bên trong chứa đựng ánh sáng sắc bén mà sâu
xa. Một đôi mắt như vậy, tầm mắt hẳn là bao hàm cả thế giới.
“Có phải thật sự không giống nhau không?” Tư Mã Ý ở
bên tai tôi cười nói, “huyết mạch Tào Ngụy, kỳ thực đến đây là bị chặt đứt.”
Tôi kinh ngạc nhìn hắn, nhất thời còn chưa hiểu được ý
tứ trong lời nói của hắn.
Hắn biết tôi khó hiểu, lại khẽ cười nói: “Hậu nhân Tào
gia sẽ không để tôi đùa bỡn đâu. Nhưng nếu thái tử của Ngụy vương kỳ thực là
cốt nhục của Viên thị, thì lại là chuyện khác.”
Tôi đã hiểu ra, kinh ngạc che miệng. Lại quay đầu nhìn
Tào Phi cùng Tào Duệ, quả nhiên là mười phần không giống nhau. Trong lúc hoảng
hốt tôi chợt nhớ tới, Chân Lạc gả cho Tào Phi không bao lâu đã có thai Tào Duệ,
lúc đó cách thời điểm nàng lần cuối thấy mặt chồng nàng, hẳn là cũng không lâu.
Chỉ mấy câu nói ít ỏi, liền để tôi đột nhiên phát hiện
một bí mật ngàn năm qua tới hiện đại chưa từng bị ai phát hiện. Tôi lại nhìn
Chân Phi lần nữa, nàng thủy chung vẫn cúi đầu, chiếc mạng che khuất gương mặt
làm tôi không thể thấy cảm xúc thật sự của nàng. Nhưng tôi từ trong hoang mang
cảm giác được, vẻ xinh đẹp có thể làm cho người ta ngừng thở kia, có bao nhiêu
bi thương là thật sự xuất phát từ đáy lòng của nàng?
“Không thể, không thể rồi.” Tư Mã Ý đắc ý nói.
“Cho dù như vậy thì lại thế nào?” Tôi tò mò hỏi hắn,
“Ngụy vương còn trẻ tuổi như vậy, ngài chưa hẳn đợi được ngày có thể đùa bỡn Ngụy
vương tiếp theo đâu.”
Hắn ghé sát vào tôi, quỷ dị cười, dùng giọng nói như
thôi miên nhẹ nhàng nói:
“Nếu phu nhân là nam nhân, cưới một nữ nhân xinh đẹp
như vậy, chắc cũng không thể sống quá lâu chứ?”
Tôi nhìn hắn hồi lâu, chợt cười rộ lên: “Ta rốt cuộc
hiểu được ngài vì sao phải giả ngây giả dại. Nếu ngài sinh ra ở Giang Đông, ta
sẽ trừ khử ngài.”
Hắn lơ đễnh cười nhẹ, sau đó nói: “Tôi đã nói xong
rồi, phu nhân nên nói cho tôi biết, con cờ chủ lực của Tôn Quyền kia, rốt cuộc
là ai?”
“Ta sẽ không nói cho ngài đâu.”
“Vì sao?” Hắn kinh ngạc nói.
Tôi che miệng ha ha cười rộ lên:
“Nếu ngài muốn ta giúp bảo vệ bí mật quan trọng như
vậy, thỉnh cho phép ta nuốt lời.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...