Lưỡng Thế Hoa

Sau khi Tôn Như rời đi, cuộc sống của tôi bắt đầu
trống trải. Bên ngoài cũng không có chuyện gì quan trọng cấp thiết, mà trong
nhà lại vì Như đi rồi mà trở nên vô cùng yên tĩnh. Một toà nhà to như thế nhưng
lại không tìm thấy người có thể trò chuyện.

Càng đáng sợ là vị Từ phu nhân phía sau tường viện kia
không thể bình yên sống chung cùng tôi nữa. Vào phủ đã được hai năm, nàng dùng
hết cách cũng không thể sinh một nửa con nối dòng cho Tôn Quyền, vì thế tính
tình trở nên hết sức chua ngoa táo bạo. Lại bởi vì vị Tạ phu nhân kia hai năm
trước đã chết vì bệnh, tâm tư nàng đều dồn vào tôi, ngày qua ngày có chút
chuyện lông gà vỏ tỏi gì đều đến làm khó dễ tôi. Tuy việc này cũng không đáng
nhắc đến, nhưng cũng thật quá tiêu hao tinh lực người ta.

Tôi chỉ có thể tận lực giảm bớt cơ hội cùng nàng tiếp
xúc. Mỗi ngày cho dù không có chuyện, tôi cũng sẽ đi đi lại lại trong thành,
đến tối khuya mới chậm rãi trở về nhà. Ngay cả như thế, trong một tháng cũng sẽ
có vài ngày phải đối mặt với nàng không có lý lẽ làm khó dễ.

Chạng vạng một ngày, tôi đang trên đường về nhà đột
nhiên cảm giác có người vẫn đi theo phía sau tôi. Tôi quay đầu, nhìn thấy một
nữ nhân nắm tay một đứa bé.

Nữ nhân kia còn khá trẻ, bất quá chỉ mười tám mười chín, gương mặt sạch sẽ
thanh tú làm cho người ta nghĩ đến bông hoa nhài nở trên mặt nước. Nàng dắt
theo một đứa bé chừng 4,5 tuổi, nhìn qua đều biết là con của nàng, cũng gương
mặt thanh tú sạch sẽ như thế, biểu tình như con nai đang hoảng sợ.

Thấy tôi quay đầu, bọn họ cũng ngừng lại, đứng ở nơi đó nhìn tôi. Tôi nhịn
không được bước qua, cố ôn hoà hỏi :’’Có chuyện gì sao?”

Nàng nhìn tôi thật lâu, sau đó do dự hỏi: “Ảnh phu
nhân, chúng tôi đã mấy ngày không ăn gì, có thể cho tôi chút tiền không?”

Tôi liền đem hết tiền có trên người lấy ra đưa cho
nàng, nói: “Trên người ta không có nhiều tiền lắm, nếu không đủ, ta lại về nhà
lấy cho cô.”

Nàng nhàn nhạt nói: “Đủ. Chỉ cần không đói chết là
được.”

Tôi lại tò mò hỏi: “Phụ thân đứa bé đâu ? Sao hắn lại
để các người chịu đói ?’’

Nàng nhìn tôi thật sâu, sau đó nói :’’Đứa bé con kỹ nữ thì không biết phụ thân
nó là ai đâu phu nhân’’

Trong lòng tôi rùng mình, hỏi nàng: “Cô tên gì?”

“Tố Hinh.” Nàng nói xong liền nắm tay đứa nhỏ đi.

Sau đó cứ vài ngày tôi đều ở bên ngoài Tôn phủ trên
đường gặp bọn họ. Mỗi lần tôi đều cho nàng một ít tiền. Mà nàng cũng không có
vẻ mặt hèn mọn của kẻ ăn xin tôi thường gặp mà luôn thản nhiên nhận lấy.

Dần dần đứa bé kia khi thấy tôi cũng không kinh hoảng
như trước, có lúc còn thử lại kéo tay tôi. Nhưng mỗi khi tôi muốn ôm nó, nó
liền sợ hãi chạy đi. Lúc này Tố Hinh giống như có lỗi nói với tôi : “Đứa nhỏ
này từ nhỏ đã lớn lên trong ghẻ lạnh, cho nên rất sợ người lạ, phu nhân.”

Tôi có thể hiểu được. Ở cái thế giới chỉ mong kiếm lợi
như kỹ viện, có thể tưởng tượng được gian khổ của một nữ nhân cùng con của nàng
để sinh tồn. Tin rằng họ cũng vì không thể sinh tồn ở nơi đó nên mới phải lưu
lạc đầu đường.

Rốt cục có một ngày, đứa bé kia chịu để tôi ôm ấp. Tôi

chơi với nó một hồi lâu, Tố Hinh yên tĩnh ở bên cạnh nhìn thật lâu, sau đột
nhiên nói :’’Ảnh phu nhân không có con cái sao ?’’

Tôi lắc đầu. Có lẽ bởi vì xuyên qua thời không làm cho
cơ năng thân thể tôi xảy ra thay đổi, nhiều năm như vậy tôi vẫn chưa từng có
dấu hiệu mang thai. Nhưng đây cũng không phải chuyện không tốt, bởi vì tôi thật
sự không biết làm thế nào đối mặt với đứa con của tôi và Tôn Quyền sinh ra.

“Trong phủ còn có một vị phu nhân khác cũng không có
con cái phải không ?” Nàng lại hỏi.

“Cô chẳng phải đã biết rõ rồi sao ?” Tôi cười nhìn
nàng.

“Như vậy, ” nàng đột nhiên nói, “Nếu đem đứa nhỏ này
tặng cho các người, các người nhất định sẽ đối xử tốt với nó như con ruột của
mình đúng không ?”

“Cô đang nói cái gì a?” Tôi hoảng sợ.

“Phu nhân không phải rất thích đứa bé này sao ? Nếu
như thích, tôi liền đem nó tặng cho phu nhân.”

“Không, không, ” tôi bối rối xua tay, “Điều này sao có
thể– “

“Vì sao không được?” Nàng nhìn thẳng vào mắt tôi, gằn
từng tiếng nói, ”Đứa bé này, vốn là con cháu Tôn gia các người’’

Tôi kinh ngạc nhìn nàng, nhất thời vẫn chưa kịp phản
ứng.

“Tên của nó là Tôn Đăng, nó họ Tôn.” Nàng lại nói như
vậy.

Tôi rốt cuộc hiểu được.

Tôi cẩn thận nhìn kĩ đứa nhỏ kia, cho dù dung mạo cùng
khí chất phần lớn đều di truyền từ mẫu thân, nhưng sâu trong ánh mắt như nai
con kia, lại ẩn tàng chút cao ngạo quật cường mơ hồ.

“Là chuyện khi nào ?” Ở một trà lâu vắng vẻ, tôi hỏi
nàng.

“Sáu năm trước, thưa phu nhân.”

“Sáu năm trước cô bao nhiêu tuổi?” Tôi hít sâu một
hơi, có chút đau lòng hỏi nàng.

“Mười ba tuổi.”

“Mười ba tuổi đã phải tiếp khách?” Tôi khó tin hỏi
nàng.

“Vốn không cần, ” nàng lắc đầu nói, “Nhưng ngày đó tôi
mới bị bán đến ‘Phượng hoàng lâu’, liền có khách quý đến. Tú bà vì lấy lòng
khách quý liền bắt buộc tôi đi.”

“Khách quý kia chính là… Tôn Quyền?”

“Phải, ” nàng thảm đạm cười, “Hơn nữa sau đó hắn không
đến nữa, tâm huyết tú bà phải uổng phí.”

“Vậy cô làm sao xác định đứa bé này là con hắn ? » Cho

dù thất lễ, tôi vẫn không nhịn được hỏi như vậy.

“Sau ngày đó tôi vẫn chảy máu, không thể lại tiếp
khách được. Bọn họ cho rằng tôi sẽ không khoẻ lên được liền đem tôi đuổi ra
ngoài. Mà tôi vẫn còn sống, sau lại phát hiện có Đăng nhi.” nàng liếc nhìn tôi
thật sâu, cố gắng mịt mờ nói, “–đêm đó hắn say rượu, rất thô bạo.”

Tôi sững sờ, thương tiếc nhìn gương mặt bình tĩnh của
nàng. Cuối cùng tôi nhịn không được hỏi : “Nếu đã có đứa bé sao không đến tìm
chúng ta sớm một chút ?”

“Phu nhân, ” nàng vẫn cười thảm đạm, “Nếu người hận
một người, cho dù hắn có thể cho người nhiều thứ cũng không thể quay đầu tìm
hắn chứ?”

“Nhưng cô rốt cuộc vẫn đến.”

“Bởi vì tôi không thể làm chậm trễ tiền đồ của nó. Vài
năm này, tôi đã cho rằng tôi có thể nuôi nó sống được, nhưng hiện tại tôi chịu
thua rồi.” “Cô bỏ được Đăng nhi sao?”

Nàng nhìn Tôn Đăng đang nằm trên gối nàng, nhẹ nhàng
nói: “Đó cũng là chuyện không còn cách nào khác.”

“Ở lại đi, ” tôi lớn tiếng nói với nàng, “Ở lại trong
phủ, ta sẽ chiếu cố cô, ta sẽ cho các người cuộc sống thật tốt.”

“Tôi tin tưởng người, phu nhân,” nàng vẫn cười, “Từ
lần đầu tiên thấy người tôi liền biết người có thể tin tưởng được. Nhưng Đăng
nhi không cần một kỹ nữ ti tiện làm mẹ đẻ–cho dù tôi không cho rằng bản thân
mình ti tiện.”

“Thì sao? Ta cũng từng là kỹ nữ, ta cũng coi như sinh
ra ti tiện.” Tôi thế nhưng lại nói như vậy.

“Không giống nhau đâu phu nhân. Tôn Quyền sủng ái
người là chuyện cả Giang Đông đều biết, cho nên bẩn gì cũng có thể xem nhẹ đi.
Mà tôi,” nàng nhẹ lắc đầu nói, “Cũng không muốn nghĩ xa như thế. Cho dù có, tôi
cũng không muốn truy cầu.”

Ở đâu đó trong tôi chợt giật mình, nhất thời không nói
được gì.

“Huống chi,” nàng còn nói thêm, “Phu nhân cũng không
phải nữ tử bình thường, tôi cũng từng nghe tỷ muội từ Lư Giang đến nói về phu nhân.”
Tôi thật sâu nhìn nàng, trong mắt nàng tràn đầy kiên định cùng quyết tuyệt, tôi
chỉ có thể hỏi nàng: “Vậy cô có muốn gì không?”

“Tôi cái gì cũng không cần. Thỉnh phu nhân mang Đăng
Nhi trở về, lại cho tôi chút tiền lộ phí là tốt rồi.”

“Cô muốn đi đâu?”

“Vân thành, ” nàng chậm rãi nói, “Nhà của tôi ở Vân
thành Giang Bắc. Phu nhân, gia thế tôi cũng có chút quá khứ. Chỉ là ở trong
chiến loạn mơ hồ bị lừa bán đến nơi đây. Nhiều năm như vậy, bọn họ nhất định
rất nhớ tôi.”

Tôi hoàn toàn giải thích được khí chất tự tôn thanh
khiết trên người nàng mặc dù đang trong khốn khó. Vì vậy tôi nói với nàng :
“Vậy cô sớm trở về đi, cô còn trẻ, còn có thể bắt đầu lại cuộc đời. Khi người

khác hỏi, ta sẽ không nói đến tên cô.” Tôn Quyền ở đánh trận ở Nhu Tu chưa về,
trước khi hắn trở về tôi cũng chưa muốn công khai chuyện này, vì thế tôi để Tôn
Đăng ở lại trong phòng tôi. Nó ở trong phòng tôi suốt ba ngày, không khóc không
nháo, chỉ là lẳng lặng ngồi ở cửa. Hỏi nó cái gì nó cũng không nói, tôi lấy đồ
ăn cho nó, nó cũng không ăn ; lấy nước cho nó cũng không uống. Điều này làm cho
tôi thực lo lắng không biết làm sao.

Ba ngày sau Tôn Quyền trở lại, vừa mở cửa ra hắn liền
giật mình, chỉ vào Tôn Đăng nói: “Ai vậy?”

“Đứa nhỏ này đẹp không?” Tôi hỏi hắn.

Hắn đi qua, ôm đứa nhỏ nhìn nhìn, sau đó cười rộ lên:
“So với ta trước kia còn đẹp hơn.”

“Thấy giống ngài không?”

“Giống ta?” Hắn nghi hoặc xoay người lại nhìn tôi, “Vì
sao giống ta?”

“Vốn chính là con của ngài mà.” Tôi bình tĩnh nói.

Hắn buông đứa nhỏ, lui lại về sau mấy bước. Không thể
tin nhìn nó lại nhìn xem tôi, đột nhiên vẻ mặt gần như muốn điên lên, lớn tiếng
hỏi :’’Nàng có ý gì ?’’

“Là đứa con bên ngoài của ngài, nhưng ta chỉ mới biết
gần đây thôi’’ Tôi ôn hoà nói.

Hắn đi đến cửa sổ, đưa lưng về phía tôi, im lặng, cứ
như vậy trầm mặc thật lâu. Rốt cuộc tôi nhịn không được hỏi:

“Ngài chẳng lẽ không hỏi về mẫu thân nó sao?”

“Ta không quan tâm, ” hắn lạnh lùng nói, “Bao gồm cả
đứa nhỏ này.”

“Nhưng nó quả thật là con của ngài.”

“Ta cũng không nghi ngờ.”

Tôi kinh ngạc nhìn hắn thật lâu, sau đó thở dài nói:
“Ta còn nghĩ ngài sẽ rất vui mừng”

“Ta vì sao phải vui mừng?” Hắn xoay người lại, lớn
tiếng hỏi tôi, “Ta vẫn cho rằng đứa con đầu tiên của ta sẽ là nàng sinh ra’’

“Là ai sinh có gì khác sao?”

“Đúng, nàng là không cần, ” hắn nghiến răng nghiến lợi
nói, “Nàng thậm chí một chút cũng không tức giận.”

“Ta không thấy tức giận.” Tôi nhàn nhạt nói.

Hắn xoay người, lập tức hất mọi thứ trên bàn xuống
đất, chỉ tay vào tôi nói: “Trong lòng nàng rốt cuộc đang nghĩ cái gì?”

Tôi đang muốn nói, lúc này Tôn Đăng đột nhiên đứng
lên, mở cửa chạy ra ngoài như một trận gió.

Tôi ngạc nhiên nhìn hắn, sự điên cuồng của hắn cũng
giảm đi, cũng ngạc nhiên nhìn tôi.

“Đi ra ngoài tìm đi, ” tôi kéo hắn, “Đi tìm nó trở về,
trên người nó thủy chung chảy dòng máu của ngài.”

Hắn do dự thật lâu, vẫn là gật đầu theo tôi đi ra
ngoài.

Người giữ cửa cũng nói không thấy đứa bé nào chạy ra,
cho nên chúng tôi tìm trong nhà. Tìm mấy lần ở hoa viên cùng phòng bếp và cả
phòng của tôi tớ nhưng vẫn không thấy bóng dáng Tôn Đăng.

Tôn Quyền cũng có chút lo âu. Hắn thậm chí có chút
không yên lòng nhìn miệng giếng kia, phán đoán này cũng làm tôi rất lo lắng.


Cuối cùng tôi đột nhiên nhớ tới có một chỗ còn chưa đi
tìm. Là phòng Từ phu nhân.

Chúng tôi đi đến cửa phòng, cửa phòng khép hờ. Tôi do
dự đẩy cửa ra.

Trong phòng thực ấm áp. Từ phu nhân ngồi ở trên sạp,
mà Tôn Đăng ngồi ở trên đùi nàng. Nó thế nhưng lại từng ngụm nuốt vào đồ ăn Từ
phu nhân đút cho nó, nét mặt thật an tường.

Bao gồm cả Từ phu nhân, tôi cũng chưa bao giờ gặp qua
bộ dáng nàng như bây giờ. Nàng thực cẩn thận đút Tôn Đăng ăn, vẻ mặt thậm chí
có chút say mê. Một bên đút, tay kia còn nhẹ nhàng vuốt tóc nó.

“Ở trong này.” Tôn Quyền nhẹ nhõm thở dài một hơi như
trút được gánh nặng nói.

Tiếng nói đó cũng không làm kinh động hai người đang
dựa sát vào nhau kia. Hai người chậm rãi một bên ăn, một bên đút, dường như
chuyện bên ngoài đều không ảnh hưởng đến họ.

Tôi cùng Tôn Quyền liền đứng nhẫn nại ở đó nhìn họ.
Mãi cho đến khi Tôn Đăng xoa xoa miệng, tỏ vẻ no rồi, Từ phu nhân mới ngừng
tay, lại vuốt tóc nó, tinh tế chải lại tóc cho nó.

“Từ phu nhân rất thích đứa bé này a.” Tôi cười nói.

Nàng cũng không nhìn tôi, toàn bộ ánh mắt đều bị đứa
nhỏ trong lòng hấp dẫn. Nhưng nàng vẫn trả lời tôi, dùng thanh âm ôn hoà mà
nhiều năm như vậy tôi chưa từng nghe thấy:’’Ta hôm nay đang cầu nguyện, cầu
nguyện thần linh cho ta một đứa bé, đứa bé này liền đến’’

“Đây là duyên phận a.” Vốn tôi biết Tôn Đăng trước,
nhưng hiện tại nó dường như thích Từ phu nhân hơn, trong lòng tôi không khỏi
cũng có chút chua.

“Nghe nói đứa bé này là con nhà chúng ta?” Nàng lại
nhẹ nhàng hỏi.

Tôi nói đúng vậy.

“Như vậy, ” nàng nhìn chúng tôi, mang theo vẻ cầu xin,
“Có thể để ta nuôi dưỡng đứa bé này không?’’

“Vậy nàng phải hỏi Vân Ảnh trước, dù sao đứa nhỏ cũng
là nàng ấy mang về” Tôn Quyền bất mãn nói.

Nàng lại nhìn tôi cả Tôn Đăng trong lòng nàng cũng
quay đầu, cũng dùng ánh mắt cầu xin nhìn tôi. Tôi chỉ có thể cười nhẹ, nói:

“Cô chắc sẽ đối với nó rất tốt.”

“Ta đương nhiên sẽ thế.” Nàng ôn tồn nói.

Vì thế tôi liền gật đầu. Như vậy kỳ thực là kết cục
tốt nhất. Lòng tôi cũng không ở tại tường viện này, tôi không phải là một mẫu
thân tốt. Mà đem Như nuôi lớn dường như đã rút đi toàn bộ tinh lực của tôi.

Tôn Quyền không cao hứng lắm, nhưng cũng không nói gì
thêm.

“Đăng Nhi, ” tôi gọi đứa nhỏ, “Đây là phụ thân con,
con lại đây gọi hắn một tiếng.”

Nó quay đầu, nhìn Từ phu nhân với vẻ ỷ lại mà nghi
hoặc. Từ phu nhân liền dịu dàng sờ tóc nó, nói:”Đi đi, đó là phụ thân con’’

Nó do dự bước đến trước mặt Tôn Quyền, sau đó rốt cuộc
mở miệng nhỏ giọng gọi một tiếng: “Phụ…thân…”

Tôn Quyền giãn mày ra, hắn vốn trước giờ lạnh lùng,
giờ đây trong ánh mắt có chút nhu hoà chưa từng có. Hắn dang tay, nhẹ nhàng ôm
đứa bé kia vào lòng.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận