Lượng Thân Định Chế

Triển Lệnh Quân nhìn cô, những giọt mưa phản chiếu ánh sáng lướt qua trong đôi mắt đen như mực, như muôn vàn suy nghĩ hóa thành dòng dữ liệu, khiến anh ta thoạt nhìn hơi lạnh lùng máy móc: "Cùng ca ca đi nghe nhạc hội".

"Thế à..." Tiêu Tiêu nhất thời hơi cạn lời. Tha hương gặp bạn cố tri, còn trong tình cảnh này không tránh khỏi làm người ta nghĩ nhiều, nhưng gã này đúng là không thay đổi chút nào, không cho cô một chút không gian tưởng tượng, nhìn thấy bong bóng màu hồng liền lập tức chọc vỡ.

Dừng lại một lát, đối phương không nói, Tiêu Tiêu đành phải tiếp tục lên tiếng: "Leo dạo này thế nào rồi? Nghe Dao Dao nói anh ấy đã khôi phục tâm trí".

"Tuần trước em vừa mới gọi điện video với anh ấy còn gì". Triển Lệnh Quân chấm dứt đoạn hàn huyên nhạt nhẽo không hề có dưỡng chất này.

Tiêu Tiêu: "..."

Đúng là không nói chuyện được nữa.

Triển Lệnh Quân lấy trong túi áo gió ra một chiếc vé vào cửa đưa cho Tiêu Tiêu: "Mộ Giang Thiên nhờ anh đưa cho em".

Tiêu Tiêu cầm lấy, trên chiếc vé in huy hiệu cổ xưa, không ngờ lại là nhạc hội ở Nhà hát Bạc. Cô nghi hoặc nhìn Triển Lệnh Quân. Nhà hát Bạc không ở Pháp, nói đi cùng ca ca đến nghe nhạc hội tình cờ gặp cô thì quá mức gượng ép.

"Khụ khụ!" Triển Lệnh Quân ho khan một tiếng, đưa mắt nhìn tháp đồng hồ cổ kính cách đó không xa, tai lại hơi đỏ lên: "Mưa rồi, thời tiết này thích hợp nhất là một tách cà phê nóng".

Đây là lời thoại của gã trai đẹp người nước ngoài vừa rồi mà? Khóe miệng Tiêu Tiêu giật giật: "Em không uống cà phê với bạn trai cũ".

Triển Lệnh Quân quay lại nhìn cô kì quái: "Anh nói là anh muốn đi uống cà phê, không hề có ý định mời em".

"..."

Tiêu Tiêu cảm thấy mình còn ở lại đây sẽ bị hắn làm tức chết, xoay người định đi lại bị Triển Lệnh Quân nhịn cười giữ tay lại.

"Mưa to quá, để anh đưa em về". Triển Lệnh Quân dịch chiếc ô về phía cô, khẽ cười.

Tiêu Tiêu về đến nhà, đứng bên cửa sổ Gothic nhìn chiếc ô đen chậm rãi rời đi, những lời Triển Lệnh Quân vừa nói vẫn quanh quẩn trong đầu không vứt đi được.

"Chuyện của ca ca, em đích xác có trách nhiệm, nếu em thật sự cho rằng nên để ca ca gặp Mộ Giang Thiên thì nên thẳng thắn nói với anh chứ không phải tự tiện quyết định. Dù sao thì anh mới là người giám hộ của ca ca. Ca ca bịnh phục chỉ có thể nói là chó ngáp phải ruồi, nhờ họa được phúc, đừng trông chờ anh sẽ cảm kích em vì chuyện đó. Anh cũng có lỗi, anh nên nói rõ với em lợi hại thế nào. Em vốn không có nghĩa vụ giúp anh chăm sóc ca ca, là anh quá khắt khe với em, xin lỗi!"

Đầu tiên người này trách cô một trận, sau đó lại xin lỗi cô, thị phi ân oán rất rõ ràng dứt khoát. Tiêu Tiêu dở khóc dở cười, đồng thời lại cảm thấy thoải mái chưa từng có. Nói rõ mọi việc, ai sai người đó xin lỗi, không cần phải tự trách quá nhiều, cũng không phải áy náy mà vĩnh viễn không gặp nhau.

Hít sâu một hơi, không khí ướt át mang mùi bùn đất thoang thoảng thấm vào sâu trong buồng phổi, tảng đá lớn đè trên gnwcj cuối cùng đã rơi xuống.

Tiêu Tiêu lấy điện thoại ra, mở file ghi ấm báo thức của Triển Lệnh Quân, muốn nghe giọng nói trầm thấp dễ nghe đó.


"Dậy thôi, dậy đi nào, ngủ sớm dậy sớm tốt cho sức khỏe! Dậy thôi, dậy đi nào, ngủ sớm dậy sớm tốt cho sức khỏe!"

Lặp đi lặp lại rất nhiều lần, nghe có chút buồn cười, Tiêu Tiêu hai tay chống cằm dựa vào bệ cửa sổ nghe.

"Dậy thôi, dậy đi nào, ngủ sớm dậy sớm tốt cho sức khỏe! Hướng dương là loài hoa ánh sáng, luôn hướng về phía mặt trời. Cô ấy là hi vọng, là sức mạnh không ngừng sinh sôi..."

"Cái gì thế?" Tiêu Tiêu kinh ngạc cầm lấy điện thoại. Cô vẫn cho rằng lời báo thức tuần hoàn lặp đi lặp lại, không ngờ sau bảy lần nhắc lại còn có thứ khác.

"Không biết em đã từng nghe bài thơ này chưa. Anh từng cho rằng em chính là hướng dương, anh muốn ở bên em, muốn trở thành mặt trời của em. Đáng tiếc anh không làm được, chính mình còn chìm trong tối tăm thì sao có thể mang đến ánh sáng cho em? Sau đó anh hiểu ra, em không phải hướng dương, bản thân em chính là mặt trời, còn anh mới là đóa hướng dương học trong chỗ âm u. Cho nên anh từ chối em, lại không nhịn được tới gần em. Bây giờ anh một lần nữa đẩy em ra. Xin lỗi. Còn nữa, anh yêu em!"

Tiếng chuông này là Lương Tĩnh Dao ghi âm nửa năm trước, lừa Triển Lệnh Quân là dự án khởi nghiệp.

Tiêu Tiêu không biết Triển Lệnh Quân làm sao phát hiện, cô đã không có tâm tình suy nghĩ nữa. Đoạn ghi âm chạy đến giây cuối cùng, nước mắt đã chảy xuống cằm, rỏ xuống bệ cửa sổ. Xỏ dép lê chạy xuống lầu, bóng người che ô đã biến mất trong biển người không tìm được nữa.

Mấy ngày sau, Nhà hát Bạc.

Khán giả ăn mặc lịch thiệp lần lượt ngồi vào vị trí dưới ánh đèn như sao sáng. Tiêu Tiêu đi tìm theo số ghế trên vé mời, không ngờ lại ở ngay hàng thứ ba, người hai bên trái phải còn chưa tới. Cô ngồi xuống, nhìn các nhạc công lần lượt đi ra sân khấu.

Đây là một buổi diễn tấu giao hưởng, người biểu diễn là dàn nhạc hoàng gia của đất nước này. Ở đây bất kể là người cầm xen lô, kéo violin, thổi sáo, thậm chí người gõ nhịp ở phía sau cùng, đi ra ngoài đều là những nhạc công danh tiếng.

Ánh đèn dần dần tối đi, nhạc trưởng mặc áo đuôi tôm, khí độ hiên ngang đi vào, cúi chào mọi người rồi xoay người lập tức mở màn.

Bản nhạc trầm hùng tráng lệ mang đậm phong tình Bắc Âu vang vọng cả Nhà hát Bạc. Cung điện âm nhạc đã có lịch sử trăm năm này từng trải qua mấy cuộc chiến tranh, mười năm trước còn xảy ra tấn công khủng bố, nhưng hình dạng vẫn không thay đổi. Trên mái vòm vẽ bầu trời sao, vô số huy hiệu màu bạc điểm xuyết trong đó, hòa làm một với sao trời.

Bản thân những nhà âm nhạc vĩ đại đó chính là những vì sao không tắt.

Sau ba bản nhạc kinh điển, nhạc trưởng ra hiệu cho mọi người dừng lại, quay xuống nhìn khán giả.

"Tiếp teo là bản nahcj mới, lần đầu tiên trình diễn trên toàn cầu, chính thức ra mắt thế nhân, hi vọng quý vị sẽ thích!"

Người dẫn chương trình đứng dưới sân khấu giải thích.

Nhạc trưởng đi xuống bục, khẽ đưa tay tỏ ý tôn trọng người nhạc công dương cầm sắp lên sân khấu.

"Ôi chúa ơi, đó là Mộ Giang Thiên?" Khu khán giả có một chút rối loạn, sau khi thanh niên mặc áo đuôi tôm màu đen đi lên sân khấu, sự rối loạn biến thành tiếng vỗ tay rung trời. Mộ Giang Thiên mặc áo đuôi tôm viền vàng hoa lệ giống như hoàng tử thời Trung cổ, đeo bao tay màu trắng, trong tay cầm một cây gậy kim loại khắc hoa, không cần bất kì ai dìu, từng bước một vững vàng đi lên sân khấu. Toàn thân không có một điểm nào không tinh tế, ngay cả miếng che mắt cũng mang phong cách cung đình hoa lệ.

Tiêu Tiêu chưa bao giờ thấy một miếng che mắt dễ coi như vậy, quả thực có thể coi như trang sức thịnh hành, rõ ràng được thiết kế tỉ mỉ.


"Đẹp không? Anh thiết kế đấy!" Giọng nói trong trẻo dễ nghe vang lên bên phải, Tiêu Tiêu quay sang nhìn khán giả không biết đã ngồi vào ghế bên phải cô từ khi nào.

"Ca ca!" Tiêu Tiêu giật mình kinh ngạc.

"Suỵt!" Triển Lệnh Nghệ giơ một ngón tay thon dài lên môi, ra hiệu cho cô yên lặng.

Không ngờ ca ca lại ở đây, thế...

Tiêu Tiêu có dự cảm chẳng lành, quay lại nhìn bên trái, quả nhiên Triển Lệnh Quân đang chỉnh lại khăn quàng nhìn cô đầy vô tội.

"Bản giao hưởng ánh sáng, soạn nhạc Mộ Giang Thiên, đệm dương cầm Mộ Giang Thiên..."

Người dẫn chương trình giới thiệu, Mộ Giang Thiên khẽ cúi người chào khán giả, ngồi ngồi vào ghế dương cầm, chậm rãi cởi bao tay.

Hai tay đặt trên phím đàn, Mộ Giang Thiên khẽ gật đầu với nhạc trưởng.

Nhạc trưởng giơ hai tay lên, tiếng sáo bắt đầu vang lên trước.

Nghe thấy là Mộ Giang Thiên soạn, khán giả ngoài mặt không nói gì, trong lòng lại có chút lo lắng. Là người yêu thích âm nhạc, mọi người đều biết Mộ Giang Thiên. Một nhà diễn tấu chuyển sang soạn nhạc giống như là nhà ẩm thực đổi nghề làm đầu bếp, về lí luận thì khả thi, trên thực tế lại khó như lên trời.

Tuy nhiên khi tiếng đàn kì ảo vang lên, mọi người đều không nói nên lời.

Diễn tấu dương cầm trong bản giao hưởng cũng không khó, với tình hình của Mộ Giang Thiên bây giờ hoàn toàn có thể thực hiện được. So với nửa năm trước, trình độ diễn tấu của anh ta lại tiến bộ không ít.

Thời gian như nước chảy, tiếng nước róc rách là dấu chân của thời gian trôi qua, trên mặt đất hoang vu lạnh lẽo, ánh mặt trời xuyên qua tầng mây xua tan sương mù, mang đến ấm áp và quang minh cho sinh linh trên mặt đất. Cây cối bị gió bẻ gãy, thảm cỏ bị mưa rào tàn phá, khi ánh nắng xé rách tâng fmaay đều ngẩng đầu lên, dù gian nan nhưng sẽ không từ bỏ hi vọng.

Bản giao hưởng ánh sáng, cũng là bản giao hưởng của hi vọng.

Sau bản nhạc này chính là bản thứ hai của Mộ Giang Thiên, tiêu tiêu mộ vũ sái giang thiên!

Mưa rả rích trên mặt sông, bị sóng nước vô tận nuốt hết. Không có sóng nước dâng trào, cũng không có tiếng gió rít gào, như một người lữ hành mệt mỏi vượt qua trăm núi ngàn sông, chậm rãi kể lại những gì mình đã gặp trong lữ trình.

Bị những tình cảm trong bản nhạc làm rung động, mũi Tiêu Tiêu hơi cay cay, xung quanh thậm chí có tiếng khóc kìm nén.


Hai bản nhạc kết thúc, Mộ Giang Thiên chậm rãi thu tay vè.

Sau một lúc lâu im lặng là tiếng vỗ tay rung trời, khán giả tới tấp đứng dậy, kính chào nhà nghệ thuật vĩ đại đã mất đôi mắt và đôi tay của thần này.

Hai bản nhạc này đã vượt qua đại đa số những bản nhạc mới cùng thời đại, trải qua mấy lần chỉnh sửa nữa nhất định sẽ trở thành những bản nhạc kinh điển bất hủ. Mộ Giang Thiên cuối cùng đã bước ra một bước dài trên con đường trở thành Tiêu Bang. (người dịch: chết thật, vì chủ quan nên đã mắc một lỗi nghiêm trọng. Cứ tưởng Tiêu Bang là một nhà soạn nhạc nào đó của Trung Quốc, dịch xong xem lại mới phát hiện Tiêu Bang chính là... Fryderyk Franciszek Chopin (1810-1849), nhà soạn nhạc vĩ đại người Ba Lan. Thật sự xin lỗi. Cúi đầu! Giơ tay đỡ gạch đá bay vù vù!)

Buổi biểu diễn đã kết thúc, Tiêu Tiêu vẫn còn chìm trong chấn động không thể tự thoát ra được.

Mùa đông ở Bắc Âu luôn tới sớm, đi ra khỏi Nhà hát Bạc, một cơn gió lạnh tạt vào mặt mà đến, làm đỏ cả chóp mũi Tiêu Tiêu.

"Chương trình học của em bao giờ kết thúc?" Triển Lệnh Nghệ đã phục hồi sức khỏe nửa năm, hai chân đã có thể bước đi bình thường, chỉ có điều còn chưa thật tự nhiên, tay cầm một cây gậy giống hệt của Mộ Giang Thiên, có điều hoa lệ hơn một chút, trên đỉnh còn có một viên sapphire nhân tạo to bằng nắm đấm, thoạt nhìn như gậy phép của phù thủy.

"Sau tuần thời trang sẽ về nước". Tiêu Tiêu cười nói.

"Quân Quân, em đi đâu đấy?" Triển Lệnh Nghệ gọi giật lại Triển Lệnh Quân đang lặng lẽ chuồn đi.

"Em đi mua đồ uống". Triển Lệnh Quân chỉ quán trà sữa cách đó không xa. Vẫn là quán trà mười năm trước, ông chủ châu Á da vàng mái tóc đã hoa râm vẫn đang vui vẻ pha trà sữa.

Triển Lệnh Quân mua ba cốc trà sữa nóng chia cho hai người kia, chính mình vẫn uống một cốc trà sữa dừa.

"Em không nên uống trà sữa nữa, lớn như vậy rồi, uống nhiều sẽ bị tiểu đường". Triển Lệnh Nghệ vừa nói vừa chọc cốc trà sữa của mình rồi bắt đầu hút, như thể em trai là một ông già còn mình vẫn còn trẻ lắm.

Triển Lệnh Quân cười cười: "Đây là cốc cuối cùng".

Tất cả bắt đầu từ nơi này thì cũng kết thúc ở nơi này. Uống một ngụm trà sữa, Triển Lệnh Quân không nhịn được nhíu mày. Dù đã uống mười năm, anh ta vẫn không thích vị ngọt ngấy này.

Triển Lệnh Quân tặc lưỡi, ném cốc trà sữa gần đầy vào thùng rác.

"Chẳng phải anh thích uống loại này nhất sao?" Tiêu Tiêu không hiểu.

"Trước giờ anh chưa bao giờ thích uống trà sữa, chỉ là trước kia trà sữa uống có vị đắng". Triển Lệnh Quân lẳng lặng nhìn cô: "Bây giờ anh có thể cảm thấy vị ngọt rồi".

"Anh muốn nói gì?" Trong lòng Tiêu Tiêu khẽ động.

"Anh có thể theo đuổi em một lần nữa được không?" Triển Lệnh Quân nói nhỏ.

Mộ Giang Thiên chống gậy, được trợ lí dẫn ra, đặt tay lên vai Triển Lệnh Nghệ. Trước cửa Nhà hát Bạc người đến người đi, bầu không khí dường như có một giây lát đông cứng, những âm thanh xung quanh rút đi như như thủy triều, chỉ còn lại giọng nói của Triển Lệnh Quân vang vọng bên tai.

Nước mưa mang bông tuyết rơi xuống, bám trên lông mi Tiêu Tiêu, khẽ rung động, sau đó rơi xuống cùng với sự xuất hiện của một nụ cười rực rỡ: "Xem anh biểu hiện thế nào, em là người không dễ theo đuổi!"

***

Cùng với sự trở về của người sáng lập, quý này LY rất được chú ý. Lâm Tư Viễn không muốn tiếp tục làm chỉ đạo nghệ thuật, bất kể Triển Lệnh Nghệ hay là Chu Thái Nhiên đều không giữ lại.


Vị trí chỉ đạo nghệ thuật bị bỏ trống nửa năm, Triển Lệnh Nghệ dường như không hề vội vã.

"Nghe nói chỉ đạo nghệ thuật mới hôm nay sẽ đến".

"Thật không?"

Từ khi bị lộ danh tính, phòng chat nặc danh của công ty yên ổn rất lâu, dạo này mới lại một lần nữa nhộn nhịp. Trước kia bọn họ nói xấu nhiều nhất là Tiêu Tiêu, dù thế nào Tiêu Tiêu cũng chỉ là một nhà thiết kế, không có thực quyền, không thể làm gì được họ, chỉ là lúc gặp mặt hơi khó xử một chút thôi.

Mọi người đều suy đoán xem vị chỉ đạo nghệ thuật mới này có lai lịch ra sao.

Cửa phòng họp bị mở ra, Tiêu Tiêu mặc lễ phục màu đen theo Triển Lệnh Nghệ đi vào, tất cả mọi người đều hít sâu một hơi.

"Sau này tiểu sư muội Tiêu Tiêu của tôi chính là chỉ đạo nghệ thuật của LY". Triển Lệnh Nghệ cầm bàn tay đeo nhẫn hoa sơn trà của cô giới thiệu với mọi người.

"Mọi người đều không xa lạ nên không cần giới thiệu thêm nữa". Tiêu Tiêu mỉm cười, tự tin đứng trên sân khấu, bình tĩnh đón nhận những ánh mắt hoặc kinh ngạc hoặc sợ hãi.

Các thành viên tích cực của phòng chat nặc danh liếc nhau như nhà có tang.

Chuyển đồ đạc vào văn phòng chỉ đạo nghệ thuật, Tiêu Tiêu đứng bên cửa sổ nhìn thấy một chiếc xe màu bạc đỗ dưới lầu.

"Anh tới đón em à?" Tiêu Tiêu nhìn Triển Lệnh Quân mặc âu phục đẹp trai ép người, hơi nhướng mày.

"Ờ". Triển Lệnh Quân lấy trong túi ra một chiếc hộp nhỏ đưa cho cô: "Trước kia anh chưa tặng quà gì cho em, không biết em có thích không".

Tiêu Tiêu mím môi cười, mở chiếc hộp nhỏ trong tay, sau khi thấy rõ thứ trong hộp lập tức che miệng lại.

Trong chiếc hộp nhỏ bằng nhung tơ màu đen là một chiếc nhẫn kim cương tạo hình tinh xảo.

"Anh muốn dùng chiếc nhẫn định chế này đổi lấy một bộ váy cưới định chế của em, không biết có được không?" Triển Lệnh Quân lấy chiếc nhẫn ra, quỳ một gối xuống đất, ánh mắt thành khẩn.

Những người đi qua tới tấp dừng lại xem, hết sức hâm mộ, tiếng hoan hô vang lên không ngừng.

Tiêu Tiêu nhìn đám người xung quanh, lập tức đỏ mặt lên, nói năng lộn xộn: "Làm gì có ai như anh chứ, đã nói là một lần nữa theo đuổi em mà lập tức cầu hôn là thế nào? Còn nữa, bây giờ em rất cao giá, một cái nhẫn đổi một bộ váy cưới là em lỗ to đấy".

Triển Lệnh Quân nắm bàn tay cô: "Thế em có đổi không?"

"Có chứ!" Tiêu Tiêu cắn răng nói dứt khoát.

Ngón áp út đeo chiếc nhẫn cầu hôn lượng thân định chế, đối lấy một bộ váy cưới lượng thân định chế, lấy một người đàn ông lượng thân định chế cho cô, cảm giác này... hình như cũng không tồi.

end-


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui