Lượng Thân Định Chế

"Lệnh Quân, anh trai cậu tỉnh rồi!" Chu Thái Nhiên vội lay Triển Lệnh Quân dậy.

Triển Lệnh Quân vừa mới ngủ, dường như bị kéo về từ một hoang mạc xa xôi, vẫn còn chưa hết ngơ ngác. Anh ta quá mệt, cơ thể cần nghỉ ngơi, nhưng tinh thần lại đã quay về: "Ca ca, đầu có đau không? Có chỗ nào không thoải mái không?"

Triển Lệnh Nghệ lẳng lặng nhìn anh ta, chậm rãi lắc đầu, chống tay định ngồi dậy. Chu Thái Nhiên vội hỗ trợ, bị Triển Lệnh Quân gạt ra, sai anh ta xuống cuối giường bấm chuông. Giường bệnh được gấp lại, Triển Lệnh Nghệ ngồi dậy, bác sĩ trực nhanh chóng chạy tới, kiểm tra một lát nói không có vấn đề gì lại đi.

Ba ngày không ăn uống gì, sợ anh trai đói, Triển Lệnh Quân múc một bát cháo từ trong cặp lồng giữ nhiệt, dùng thìa nhỏ xúc, thổi nguội rồi đưa tới bên miệng ca ca: "Nào, há mồm ra!"

Triển Lệnh Nghệ nhìn em trai dỗ dành mình như dỗ dành em bé, há mồm ăn hết thìa cháo. Cháo hoa không có vị gì, lại để quá lâu, gạo đã nát nhừ, vị không ngon chút nào. Ăn mấy miếng, Triển Lệnh Nghệ không nhịn được nhíu mày: "Anh không muốn ăn cái này".

"Thế ăn một chút đồ ăn vặt vậy". Triển Lệnh Quân không hề sốt ruột, xoay người lấy gói khoai tây chiên Chu Thái Nhiên mang đến xé ra, nhét vào tay ca ca, tiện tay lau khóe miệng giúp anh trai.

Triển Lệnh Nghệ không hề vui vẻ vì có đồ ăn vặt, cúi đầu nhìn bàn tay trắng muốt của mình, lại nhìn gương mặt hốc hác của em trai: "Quân Quân..."

Triển Lệnh Quân đặt bát cháo lên bàn, thuận miệng đáp: "Gì thế?"

"Mấy năm nay em vất vả quá!" Không còn là giọng nói dính dính nữa, lúc này ca ca nói rất rõ ràng, hoàn toàn là giọng nói của người trưởng thành.


Động tác của Triển Lệnh Quân khựng lại, anh ta quay lên nhìn ca ca, khuôn mặt trắng muốt đã không còn vẻ ngỡ ngàng vô tội như thường ngày, ánh mắt bình thản, khóe miệng còn mang nụ cười đùa cợt.

"Ca ca, anh..."

Triển Lệnh Nghệ đưa tay sờ sờ cái cằm toàn là chân râu của em trai, kéo em trai vào trong lòng, xoa rối mái tóc đen của em trai: "Quân Quân ngoan, ca ca thương!"

"Anh nhớ lại hết rồi?" Triển Lệnh Quân hỏi.

"Ờ, để em phải lo lắng lâu như vậy, anh rất xin lỗi". Triển Lệnh Nghệ cảm thấy ngực ươn ướt, chậm rãi ôm chặt em trai.

Lúc mở mắt ra, những chuyện cũ trước kia như một dòng sông chảy ngược tràn vào trong đầu, đầu óc lập tức khôi phục tỉnh táo. Anh ta đã nhớ ra, đã nhớ ra tất cả, đầu óc mơ hồ mười năm cuối cùng lại quay về trạng thái của người trưởng thành.

Chu Thái Nhiên trợn mắt há mồm: "Lệnh Nghệ, cậu..."

Triển Lệnh Nghệ khịt mũi, ngẩng đầu nháy mắt với Chu Thái Nhiên: "Sao? Không nhận ra tôi nữa à?"

"Nhận ra, nhận ra!" Chu Thái Nhiên khẽ run, nói chuyện cũng hơi lắp bắp. Người trước mặt không phải đứa bé ba tuổi chỉ biết đòi đồ ăn vặt mà là gã trai yêu nghiệt lái xe đua màu đỏ huýt sáo với mình, là nhà thiết kế lưng lẫy toàn cầu từ thuở thiếu niên.

Với sự chăm sóc chu đáo mười năm như một ngày của Triển Lệnh Quân, đầu óc Triển Lệnh Nghệ vẫn đang chậm rãi khôi phục, chỉ là gần đây gặp phải chướng ngại. Như là cách một lớp mạng mông lung, đâm thế nào cũng không rách được. Xuất phát từ bản năng, anh ta muốn tìm lại kí ức bị mất, muốn nhìn thấy người của quá khứ, tìm hiểu chuyện của quá khứ.

Còn sự xuất hiện của Mộ Giang Thiên - ngọn nguồn của tất cả ác mộng - chính là bước ngoặt để phá tan lớp mạng đó.

Mặt trời nhô lên từ đường chân trời, nhuộm màu sắc rực rỡ lên thành phố u ám. Bà Triển ủ rũ đến đưa cơm sáng, lại được biết con lớn không những đã tỉnh mà còn khôi phục ý thức, chợt có ảo giác như mình còn chưa tỉnh ngủ.

"Con nhớ ra hết rồi?" Bà Triển che miệng lại không dám tin, từng giọt nước mắt từ trong viền mắt tràn ra: "Nếu bố con biết chắc chắn sẽ rất vui vẻ".

Ông Triển trước kia làm kinh doanh, công việc mệt nhọc, thân thể vốn đã không tốt lắm. Sau khi Triển Lệnh Nghệ gặp chuyện, bởi vì cả ngày lo nghĩ, tình hình sức khỏe ngày càng xấu đi. Năm Triển Lệnh Quân tốt nghiệp đại học, cuối cùng ông không chống đỡ được nữa và qua đời. Nếu ông kiên trì thêm mấy năm là có thể nhìn thấy con trưởng bình phục, biết đâu lại có thể sống lâu trăm tuổi.

Người nhà họ Triển đắm chìm trong niềm vui như vừa tái sinh, Tiêu Tiêu nhận được một tin nhắn.

Triển Lệnh Quân: Ca ca tỉnh rồi.


Tiêu Tiêu thở phào một hơi, vừa muốn khóc vừa muốn cười. Người này lại còn nhớ chuyện đã đáp ứng lúc trước, nói ca ca tỉnh sẽ nhắn tin cho cô, bây giờ nhắn tin báo thật.

Tiểu Tiểu Bố: Tốt quá, xin lỗi ca ca giúp em, còn nữa, tạm biệt!

Triển Lệnh Quân hơi nhíu mày, lại nhắn một tin nữa.

Triển Lệnh Quân: Ca ca đã nhớ lại hết rồi.

Bấm nút gửi lại thấy thông báo "Bạn và người này còn không phải bạn của nhau, hãy kết bạn để gửi tin nhắn!"

Không ngờ Tiêu Tiêu đã hủy kết bạn với anh ta.

Không liên lạc với bạn trai cũ, đó là nguyên tắc sống của em!

Nghĩ lại lời của Tiêu Tiêu lần trước, Triển Lệnh Quân hơi hoảng hốt, chợt nhớ ra mình đã là bạn trai cũ, được hưởng đãi ngộ chặn hết các kênh giao tiếp.

"Làm gì mà ngẩn ra đấy?" Triển Lệnh Nghệ đưa tay véo má em trai: "Đúng rồi, Tiêu Tiêu đâu?"

"Bọn em chia tay rồi". Triển Lệnh Quân khóa điện thoại, nói điềm nhiên như không.

"Chia cái gì mà chia? Không phải là cô ấy gọi Mộ Giang Thiên tới gặp anh nên em chia tay cô ấy đấy chứ?" Triển Lệnh Nghệ nheo mắt lại, đầu óc đã hoàn toàn khôi phục lập tức phân tích ra logic này, giơ tay đập một cái vào đầu em trai: "Đó là anh xin cô ấy, anh không cho cô ấy nói với em. Hơn nữa em cũng không nói không cho anh gặp Mộ Giang Thiên đúng không?"


#########

Ca ca: Anh không biết, chú di tìm em dâu về đây cho anh!

Quân Quân: Em không đi.

Ca ca: Nếu chú không di anh sẽ khóc cho chú xem. Hu hu hu, mẹ ơi Quân Quân bắt nạt con!

Mẹ: Anh trai con vừa mới bình phục, con không thể nhường anh con một chút à?

Quân Quân: Con mới là em trai, con mới cần được nhường nhịn!

Mẹ: Ai đáng yêu người ấy có lí.

Ca ca: (⊙v⊙)

Quân Quân:...


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui