Tiêu Tiêu và Triển Lệnh Quân liếc nhau. Cô hiểu ý anh ta, cười nói với ca ca: "Không có việc gì, LY còn có em thì sẽ không thể sụp đổ được".
"Thế thì tốt quá, em thật lợi hại!" Triển Lệnh Nghệ nhìn cô, hai mắt long lanh.
Tiêu Tiêu đắc ý lắc lư: "Chứ còn sao nữa, em là quán quân toàn quốc đấy".
Triển Lệnh Quân chán nản nhìn hai bạn nhỏ ngồi đó nói chuyện huyên thuyên, dở khóc dở cười. Lúc trước anh ta còn lo lắng Tiêu Tiêu và ca ca không hợp nhau, bây giờ xem ra lo lắng hoàn toàn là thừa. Cô nàng Tiêu Tiêu này bình thường nhã nhặn khôn khéo đều là giả bộ, thực ra nội tâm cũng chỉ có ba tuổi.
Sự thật chứng minh ý nghĩ này của Triển Lệnh Quân là đúng. Tiêu Tiêu và Triển Lệnh Nghệ tâm trí chỉ có ba tuổi nhanh chóng trở thành bạn tốt, hai người chơi vui hết cỡ, không thèm để ý đến anh ta luôn.
Đến trưa, người giúp việc nấu cơm xách một làn thức ăn đi vào, ngại ngùng chào hỏi Tiêu Tiêu, hỏi hai anh em muốn ăn gì rồi đi vào trong bếp.
Tiêu Tiêu vốn cũng đã mua thực phẩm định nấu cơm cho hai anh em, lại quên mất người có tiền thường thuê người nấu cơm.
"Bác ấy chỉ nấu cơm thôi, làm xong sẽ đi, không cần để ý". Triển Lệnh Quân đứng dậy, bế ca ca đang ngồi dưới đất lên sofa, không cho ca ca ngồi lâu dưới nền nhà.
Triển Lệnh Nghệ ngồi trên sofa, thoải mái đung đưa chân. Chân anh ta rất trắng, có thể nhìn thấy mạch máu màu xanh dưới da. Đoạn bắp chân lộ ra hơi gầy nhưng không hề đến mức bị teo đi mà chỉ nhỏ hơn một chút so với bình thường.
"Chân của anh ấy có thể cử động được à?" Tiêu Tiêu kinh ngạc. Lúc trước thấy ca ca ngồi xe lăn, cô còn tưởng nửa thân dưới không thể cử động chứ.
"Ờ". Triển Lệnh Quân mím môi: "Có cảm giác, nhưng không bước đi được".
Tiêu Tiêu nhìn Triển Lệnh Quân cầm khăn ướt tỉ mỉ lau chùi lòng bàn chân cho ca ca, đột nhiên cảm thấy hơi xót xa. Nhà thiết kế mười sáu tuổi đã nổi tiếng thế giới, báu vật của xã hội loài người, bây giờ lại biến thành một đứa bé ba tuổi. Còn Triển Lệnh Quân cả đời đều sẽ sống trong ác mộng Nhà hát Bạc đó.
Một gia đình như vậy, một người đàn ông như vậy đích xác có chút không bình thường, nếu là một cô gái khác thì có thể sẽ bỏ cuộc, nhưng Tiêu Tiêu thì không. Dù sao đó cũng chính là Leo, thần tượng của tất cả những nhà thiết kế trẻ đương đại! A a a a a!
Bà giúp việc cho nhà họ Triển có đặc biệt nấu ăn rất tốt, bởi vì Triển Lệnh Quân đã dặn hôm nay có khách đến nên lại cố ý nấu một bữa thịnh soạn hơn một chút.
Cánh gà nướng tỏi, cá sốt chua ngọt, tôm chiên, mỗi một món đều rất ngon.
"Đừng ăn nhiều quá, mặt em sắp khôi phục rồi". Triển Lệnh Quân lấy mất đĩa thịt trước mặt Tiêu Tiêu, chỉ cho phép cô ăn cá và tôm.
Triển Lệnh Nghệ gắp một chiếc cánh gà cho vào bát Tiêu Tiêu: "Quân Quân, không được hẹp hòi như vậy, đàn ông keo kiệt không lấy được vợ đâu".
Tiêu Tiêu cười trộm, vội cắn một miếng cánh gà trước khi bị Triển Lệnh Quân cướp mất. Đây chính là cánh gà của bậc thầy thiết kế gắp cho mình, dù thế nào cũng không thể bị cướp đi.
***
Trái ngược với ảnh tượng vui vẻ đầm ấm ở nhà họ Triển, Adeline lại đang chìm trong nước sôi lửa bỏng. Vừa xuống máy bay đã bị truyền thông tràn tới chặn đường.
"Adeline, bà có giải thích gì về sai lầm ở diễn đàn thời trang không?"
"Nghe nói lần này đến Nada Sawyer là quyết định bà nhất quyết không chịu thay đổi, đối với bà thì nghệ thuật thật sự quan trọng hơn tính mạng hay sao?"
"Adeline, xin hỏi tin đồn bà có triẹu chứng của bệnh Alzheimer có đúng không?"
Những chiếc micro cán dài của các hàng truyền thông chọc tới làm lệch chiếc kính đen của Adeline, điều này làm cho bà ta cực kì tức giận: "Được rồi thưa các vị, nếu là vấn đề của tôi, tôi sẽ một mình gánh chịu trách nhiệm, bây giờ mời các vị tránh được cho tôi được chứ?"
"Một mình gánh chịu tức là gành chịu thế nào? Bà sẽ nhận lỗi từ chức sao?" Một âm thanh chói tai từ trong đám người vang lên, Adeline dừng chân nhìn về phía phát ra âm thanh nhưng lại không phát hiện là người nào nói.
"Nếu là cá nhân tôi tạo thành tổn thất cho LY, tôi sẽ từ chức". Adeline khẽ nâng cằm, duy trì sự ngạo mạn quen thuộc của một nhà thiết kế lớn, đi thẳng không quay đầu lại.
Thế là tin tức Adeline sẽ nhận lỗi từ chức lập tức chiếm hết mục kinh tế và thời trang của các tờ báo lớn.
"Adeline, hôm qua tôi có nói với bà là không cần trả lời hay không?" Chu Thái Nhiên hơi đau đầu nhìn bà già bướng bỉnh này.
"Tôi chỉ nói những đièu tôi phải nói. Là nhà thiết kế đứng đầu LY, tôi sẽ gánh vác trách nhiệm tôi nên gánh vác". Adeline kiên quyết không nhượng bộ, bà có nguyên tắc làm việc của mình: "Có điều trước đó tôi phải sa thải Kim".
Kim chính là trợ lí Adeline mang đến diễn đàn thời trang lần này, tên là Kim Tiếp Vũ, một nhà thiết kế cao cấp của LY. Trước kia Adeline rất thích cô ta, những năm trước đi dự diễn đàn thời trang đều mang cô ta theo. Năm nay vốn định đổi thành Tiêu Tiêu, đáng tiếc Tiêu Tiêu phải đến châu Phi vào đúng thời gian đó nên lại tiếp tục dùng Tiểu Kim.
"Bà cho rằng việc đó là cô ta cố ý sao?" Chu Thái Nhiên nhíu mày.
"Tôi không cần biết cô ta có cố ý hay không, đây vốn chính là chức trách của cô ta, làm hỏng việc thì phải chịu trả giá". Nếp nhăn hai bên khóe miệng Adeline càng sâu hơn. Đã lăn lộn trong giới thời trang nhiều năm như vậy, bà rất dễ dàng nhìn thấu một số thủ đoạn. Chắc chắn Kim đã bị người khác mua chuộc. Người mua chuộc Kim có thể là công ty đối thủ của LY, cũng có thể là người trong nội bộ LY...
Chu Thái Nhiên gật đầu đồng ý, đợi Adeline đi rồi mới chậm rãi thở dài, lẳng lặng nhìn biểu tượng LY trên bàn, trong lòng buồn rầu, cầm lấy điện thoại di động gọi một dãy số đã thuộc nằm lòng.
Ăn cơm trưa xong uống thuốc, Triển Lệnh Quân hơi mệt mỏi liền nằm xuống sofa ngủ. Tiêu Tiêu và Triển Lệnh Nghệ chơi trên một chiếc sofa khác, cầm bút vẽ tranh trên giấy.
"Reng reng!" Chiếc điện thoại trên góc bàn đổ chuông. Chiếc điện thoại kiểu cổ vẫn còn có vòng quay số, tráng men màu sắc tươi tắn, thoạt nhìn tượng điện thoại cổ thời kì dân quốc.
Triển Lệnh Nghệ sợ đánh thức em trai, lập tức đưa tay cầm lên: "A lô!"
"Lệnh Nghệ, là tôi đây". Giọng Chu Thái Nhiên vang lên bên kia điện thoại, dường như đột nhiên vui vẻ vì người nghe điện thoại là Triển Lệnh Nghệ.
"Teddy! Dạo này mãi không thấy anh đến đây chơi". Triển Lệnh Nghệ cũng có chút vui vẻ.
Chu Thái Nhiên hơi chán nản, dừng lại một chút rồi trả lời như thở dài: "LY không có việc gì, tôi nhất định sẽ giúp anh chăm sóc nó thật tốt".
"Đương nhiên không có việc gì rồi, có Tiêu Tiêu ở đó mà". Triển Lệnh Nghệ cười nói.
"Tiêu Tiêu?" Chu Thái Nhiên hơi ngẩn ra.
"Ờ, cô ấy là quán quân toàn quốc, cực kì lợi hại!" Triển Lệnh Nghệ nói rất tự tin.
Ôi, không phải... Tiêu Tiêu liều mạng nháy mắt ra hiệu với ca ca, tuy nhiên bạn nhỏ Triển Lệnh Nghệ ba tuổi hoàn toàn không hiểu ý cô, còn tiếp tục khoác lác theo những gì cô nói lúc nãy làm Chu Thái Nhiên bên kia nghe mà khóe miệng co giật không ngừng.
Gác điện thoại, Triển Lệnh Nghệ bắt gặp khuôn mặt ai oán của Tiêu Tiêu. Triển Lệnh Quân hé mắt nhìn hai người bọn họ một cái, khẽ cười một tiếng rồi tiếp tục ngủ.
Ca ca hoàn toàn không biết sự đau khổ trong lòng Tiêu Tiêu lúc này, cúi đầu tiếp tục vẽ tranh: "Anh thiết kế cho em một cái váy nhé. Em đẹp như vậy nên mặc váy công chúa".
Vừa nói vừa vạch mấy nét trên giấy tạo thành dáng dấp của một chiếc váy dài xòe rộng. Kiểu váy nhiều lớp cực kì sang trọng, nếu Triển Lệnh Nghệ không vẽ hình cậu bé bọt biển lên đó thì đây sẽ là một bộ lễ phục dạ hội rất tuyệt.
Tiêu Tiêu hơi mê mẩn nhìn Triển Lệnh Nghệ vẽ tranh, gương mặt chăm chú, thủ pháp thành thạo, hoàn toàn không giống như là một người mất trí nhớ. Bỗng dưng cô cảm thấy mình đang nhìn thấy Triển Lệnh Nghệ của mười năm trước, không nhịn được hỏi: "Vạt váy này phải xử lí thế nào? Những phương pháp cắt may bình thường hình như khó mà làm được tới trình độ này".
"Việc này thì có gì là khó". Triển Lệnh Nghệ nhìn cô bằng ánh mắt nhìn một con ngốc: "Tầng thứ nhất xa tuyến, tầng thứ hai gấp nếp, sau đó đường may này..."
Nói được một nửa, Triển Lệnh Nghệ đột nhiên ôm trán kêu đau: "Đau quá... Anh không nhớ đường may này làm thế nào nữa. Hu hu hu..." Nói đến đây liền bắt đầu khóc lên.
Triển Lệnh Quân lập tức bừng tỉnh, chạy đến bên cạnh ca ca dỗ dành, cúi đầu nhìn thấy bản thiết kế rơi xuống đất, không nhịn được nhíu mày.
Bầu không khí trong phòng hơi lạnh, Tiêu Tiêu có thể cảm nhận được anh ta tức giận, lập tức có chút bất an.
"Đừng để anh ấy xem những thứ này, sẽ đau đầu". Giọng của Triển Lệnh Quân vẫn nhẹ nhàng và kiềm chế như cũ, dường như không có ý trách cứ cô.
"Không được hung ác với phụ nữ". Triển Lệnh Nghệ tóm tai em trai.
"Vâng". Triển Lệnh Quân gật đầu.
Tiêu Tiêu nhìn hai anh em này, đột nhiên nhớ đến cái gọi là gia giáo mà Triển Lệnh Quân nói rất lâu trước. Để phụ nữ đi phía trong khi đi bộ trên đường, ăn cơm kéo ghế cho phụ nữ, trời muộn phải đưa phụ nữ về nhà, lái xe đua phải thay đổi kiểu tóc...
Đại khái cô đã biết được sự gia giáo này là từ đâu ra.
#########
Ca ca: Cô ấy là quán quân toàn quốc, bậc thầy thiết kế, trang phục làm ra ngay cả đại minh tinh cũng vô cùng tán thưởng, chuẩn bị trở thành nhà thiết kế số một của LY rồi.
Teddy: Thật không?
Tiêu Tiêu run rẩy: Không không không, không phải.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...