Lượng Thân Định Chế

"Ai đấy?" Tiêu Tiêu tò mò hỏi một câu.

"Anh trai anh". Triển Lệnh Quân quay lại nhìn anh trai mình, dừng lại một chút, nói: "Ngày mai em đến mua họ anh một hộp thạch, vị đào vàng".

"Vâng". Tiêu Tiêu nhận lời không hề do dự, cúp điện thoại rồi mới nhớ ra vừa rồi rõ ràng mình đang định từ chối một chút, không hiểu thế nào lại nhận lời mang thạch đến.

Hôm sau là thứ bảy, Tiêu Tiêu không đi làm, sáng sớm đã tỉnh dậy, đứng trước tủ quần áo chọn lựa.

Đây chính là lần đầu tiên đến nhà người ta, mặc dù mẹ không có nhà nhưng còn có một người anh trai. Nhớ tới tiếng gọi Quân Quân trong trẻo đó, Tiêu Tiêu rất muốn nhanh chóng đến gặp ca ca.

Lúc trước Triển Lệnh Quân nói ca ca không thể tự lo cho cuộc sống của mình, cô còn tưởng là người thực vật gì đó không ngờ lại có thể nói, hơn nữa nghe có vẻ rất đáng yêu.

Vốn muốn mặc một chiếc váy đẹp, nhưng nghĩ đến đó phải chăm sóc cả hai anh em, Tiêu Tiêu chọn một bộ đồ mặc hàng ngày tiện cho vạn động, trang điểm thoạt nhìn lương thiện thanh thuần, sau đó đi thẳng đến siêu thị.

Mua mấy hộp thạch, lại mua đồ ăn vặt và trái cây, Tiêu Tiêu tâm tình sung sướng đi trong siêu thị, cái gì cũng muốn mua một chút, thoáng cái đi tới trước một kệ hàng không tiện nói tên.

Kích thích cảm giác, siêu mỏng!

Có gân, có hạt!

Nhạy cảm, kéo dài thời gian!

Tiêu Tiêu nhìn chằm chằm những hộp nhỏ sặc sỡ này vài giây mới phản ứng lại đây là cái gì, đầu ngón tay vừa chạm vào kệ hàng vội rụt về như bị bỏng. Trời ạ, mình đã dễ dãi đến mức này hay sao?

Khinh bỉ chính mình đến tột độ, Tiêu Tiêu đẩy xe hàng nhanh chóng chạy đi. Ra khỏi cửa siêu thị chuẩn bị bắt xe, bỗng nhiên nhớ ra mình còn không biết nhà Triển Lệnh Quân ở đâu.

Cúi đầu nhắn WeChat cho Triển Lệnh Quân, phát hiện anh ta đã chấp nhận yêu cầu kết bạn của mình. Mấy hôm nay quá bận, không có thời gian xem WeChat.


Tài khoản cá nhân này tên là Triển Lệnh Quân, bây giờ nhìn lại thì Triển Lệnh Quân S rõ ràng là tài khoản phụ.

Tiểu Tiểu Bố: Nhà anh ở đâu?

Triển Lệnh Quân nhanh chóng trả lời, gửi một địa chỉ, ngoài ra còn chia sẻ một vị trí.

Tiêu Tiêu nhìn địa chỉ đó, dần dần trợn mắt: Lan Chỉ Giang Đinh!

Lan Chỉ Giang Đinh đẳng cấp tương tự như Lam Phong Thu Đình mà Lam Mạc Như ở, đều là khu nhà cao cấp nhất ở thủ đô. Nói là nợ ngân hàng hai mươi triệu cơ mà? Một căn nhà ở đây đâu chỉ có giá hai mươi triệu?

Tiêu Tiêu ngơ ngác bắt xe đến đó, từ xa xa nhìn thấy cổng khu nhà thấp thoáng giữa cây xanh hoa đỏ, hai chữ Lan Chỉ khắc trên gỗ thô hết sức khiếm tốn, bên kia đài phun nước mới có hai chữ Giang Đinh, rất thú vị.

Taxi chỉ có thể đến cổng, bảo vệ hỏi biển nhà, cô gọi điện thoại cho Triển Lệnh Quân, sau khi trả lời liền có "quản gia" lái xe điện ra đón.

Người "quản gia" này là mấy nhà dùng chung một người, tương đương với nhân viên quản lí. Tiêu Tiêu ngồi trên xe điện, tò mò nhìn phải nhìn trái.

Sân của Lam Phong Thu Đình làm thành hình dãy núi nhấp nhô, ý đồ xây dựng là hình ảnh một khu nhà trong núi. Còn Lan Chỉ Giang Đinh thì lấy "nước" làm chủ đề, phía trước phía sau mỗi ngôi nhà đều có dòng nước uốn lượn chảy qua, phong cách tương đối hiện đại. Trước nhà không có sân, một chiếc cầu kính nối thẳng đến cửa.

Quản gia mặc âu phục màu đen cổ thắt nơ dừng xe trước một tòa nhà, mỉm cười mời Tiêu Tiêu xuống xe, còn giúp cô xách túi đồ mua ở siêu thị xuống, bàn tay đeo bao tay trắng bấm chuông cửa, trên điện thoại có hình hiện ra khuôn mặt Triển Lệnh Quân: "Vào đi!"

Cửa tự động mở ra, Tiêu Tiêu cảm ơn quản gia, cho anh ta mấy đồng tiền boa, mở cửa đi vào.

Phòng khách trần cao thoạt nhìn rất rộng rãi thoáng đãng, ánh nắng chiếu vào qua vách kính rất rộng hắt xuống tấm thảm hình tròn ở chính giữa phòng. Triển Lệnh Quân đang ngồi trên sofa, mặc một chiếc áo ngủ có hình cậu bé bọt biển rất hoạt kê, một tay cầm thìa bón cho một mỹ nam ngồi trên xe lăn.

Người đàn ông ngồi trên xe lăn mặc một bộ đồ ngủ in đầy những ngôi sao lớn, nước da sạch sẽ trắng trẻo tỏ ra vô cùng mịn màng dưới ánh mặt trời. Nghe thấy động tĩnh, người đàn ông quay lại nhìn, khuôn mặt tuấn tú trẻ trung thoạt nhìn chỉ có hai mươi tuổi, ngơ ngác mà đơn thuần.

Tiêu Tiêu nhìn thấy khuôn mặt này, túi đồ trong tay rơi thẳng xuống đất, sợ hãi kêu lên một tiếng: "Leo!"


Không sai, khuôn mặt tuấn tú phi phàm này chính là khuôn mặt người sáng lập LY hôm qua cô vừa nhìn thấy trên màn hình lớn trong phòng họp, khuôn mặt của nhà thiết kế thiên tài nổi danh thế giới.

Triển Lệnh Quân đặt chiếc thìa xuống, đứng dậy đi tới xách túi đồ giúp cô.

"Ôi, anh đừng xách". Sợ anh ta xách vật nặng động đến vết thương, Tiêu Tiêu vội thay dép rồi đoạt lấy chiếc túi. Sau khi xếp đồ lên trên bàn, Tiêu Tiêu lại không nhịn được nhìn người trên xe lăn.

"Anh trai anh, Triển Lệnh Nghệ!" Triển Lệnh Quân thấp giọng giới thiệu anh trai mình, trên mặt không có nét cười gì.

"Anh ấy..." Tiêu Tiêu muốn hỏi anh ta có phải người sáng lập LY hay không, nhưng nghe thấy cái tên Triển Lệnh Nghệ này, hết thảy đều đã rõ ràng, không cần phải hỏi thêm nữa.

Vì sao Triển Lệnh Quân lại biết Chu Thái Nhiên? Vì sao khi đó Chu Thái Nhiên nhìn thấy chiếc xe đua màu đỏ của ca ca lại kích động như vậy... Lệnh nghệ, LY.

LY là tên đặt theo tên viết tắt của người sáng lập.

"Mười năm trước, ở Nhà hát Bạc, trúng đạn bị thương thần kinh não, trí lực thoái hóa". Triển Lệnh Quân lấy ra một hộp thạch từ trong túi mua đồ, nói giọng khàn khàn: "Mức độ trí lực chỉ có ba tuổi".

Nhà hát Bạc...

Lượng thông tin tiếp nhận quá lớn, Tiêu Tiêu phải tiêu hóa một hồi.

"Quân Quân, thạch dừa!" Nhìn thấy hộp thạch trong tay em trai, Triển Lệnh Nghệ lập tức vui vẻ, đưa tay ra đòi.

Cánh tay trái Triển Lệnh Quân chưa hoạt động mạnh được, liền nhét hộp thạch vào trong tay ca ca: "Tự mở".

Triển Lệnh Nghệ nhìn hộp thạch trong tay, chậm rãi sờ đến mép rồi mở ra, giơ cho em trai xem như kể công.


"Ăn từ từ thôi". Triển Lệnh Quân đưa chiếc thìa cho anh ta để anh ta tự ăn.

Tiêu Tiêu ngồi xuống bên cạnh Triển Lệnh Quân, nhìn ca ca ngoan ngoãn ăn thạch dừa. Rõ ràng đã hơn ba mươi tuổi mà thoạt nhìn còn trẻ tuổi hơn em trai. Bàn tay trắng muốt thon dài, móng tay gọn gàng dễ coi, mái tóc sạch sẽ thậm chí còn chải keo.

"Vốn nên thay bộ quần áo khác để gặp em, nhưng anh không mặc cái này là anh ấy lại kêu". Triển Lệnh Quân chỉ chiếc áo ngủ cậu bé bọt biển trên người, hơi xấu hổ.

Tiêu Tiêu mím môi cười: "Không sao, chiếc áo này rất đáng yêu".

"Anh thết kế đới!" Triển Lệnh Nghệ mồm ngậm thạch phát âm không rõ, đột nhiên thạch dừa tuột vào cổ họng: "Khụ khụ khụ..."

Triển Lệnh Quân lập tức đứng lên, một tay luôn qua bụng ca ca nhấc cả người ca ca lên, dùng cánh tay bị thương nhanh chóng vỗ lưng cho ca ca. Vết thương đau đớn làm anh ta toát mồ hôi lạnh, Tiêu Tiêu vội đi tới hỗ trợ, dùng sức vỗ lưng ca ca. Sau khi vỗ mười mấy cái nghe thấy một tiếng ho mạnh, cuối cùng cũng nôn ra được miếng thạch đó.

Triển Lệnh Nghệ bị em trai thả xuống ngồi dưới thảm, bởi vì ho kịch liệt nên mũi và vành mắt đều đỏ lên, thoạt nhìn hơi đáng thương.

"Anh ngòi di, để em". Tiêu Tiêu đẩy Triển Lệnh Quân đầu đầy mồ hôi lạnh ra, đi vào nhà vệ sinh lấy khăn mặt ra lau miệng cho ca ca, lại dọn dẹp thạch nhổ ra dưới đất.

"Em không cần làm việc này". Triển Lệnh Quân nhíu mày. Anh ta gọi Tiêu Tiêu đến nhà không phải để cô đến làm việc.

"Em tới chăm sóc anh, người bị thương phải ngoan. Anh xem Leo ngoan không, anh phải học anh ấy chứ". Tiêu Tiêu giơ một ngón tay chạm chạm vào ũi Triển Lệnh Quân.

Triển Lệnh Quân cảm thấy chỗ bị chạm vào ngứa ngáy, cảm giác giữa ngáy từ từ lan rộng, ngứa đến tận trong lòng, không nhịn được cong khóe miệng lên.

"Quân Quân không ngoan". Triển Lệnh Nghệ nghe cô nói như thế liền bật cười, cầm thạch lên định ăn tiếp.

"Chờ một chút". Tiêu Tiêu cầm lấy hộp thạch, dùng thìa cắt thành những miếng nhỏ, vừa cắt vừa trách Triển Lệnh Quân: "Trẻ con ăn thạch dừa rất nguy hiểm, tại sao anh lại để anh ấy tự ăn chứ?"

Triển Lệnh Quân không nói gì, lẳng lặng nghe cô lầu bầu. Nhìn cô ngồi dưới đất cầm thìa bón thạch cho anh trai mình ăn, trên mặt là nụ cười không hề miễn cưỡng, anh ta bỗng nhiên thấy thoải mái lên.

Hôm nay gọi Tiêu Tiêu đến là để lật vết thương của mình ra cho cô xem. Ca ca là trách nhiệm cả đời của anh ta, nếu Tiêu Tiêu không thể chấp nhận một người anh chồng như vậy, tình yêu của bọn họ cũng chỉ có thể chấm dứt. Thừa dịp hai bên còn chưa hoàn toàn đắm chìm...


"Reng reng..." Điện thoại di động của Tiêu Tiêu đột nhiên đổ chuông, cô đặt họp thạch lên chỗ Triển Lệnh Nghệ với không tới rồi đi nghe máy.

"Tiêu Tiêu, tôi là Lâm Tử ở bộ phận quan hệ xã hội. Hôm nay Adeline về nước, có một số tin tức không tốt lắm. Thông báo cho các nhân viên giữ bình tĩnh, không được nhận phỏng vấn của bất cứ hãng truyền thông nào, cũng không đăng bất cứ tin tức liên quan nào lên mạng xã hội". Bộ phận quan hệ xã hội bị ép phải tăng ca, lần lượt thông báo cho các nhân viên đang nghỉ cuối tuần.

"Được, không có vấn đề gì". Tiêu Tiêu vội vã hứa hẹn. Thông thường những chuyện thế này chỉ cần gửi thư điện tử là xong, hôm nay gọi điện thoại thông báo nói rõ tình thế đã tương đối nghiêm trọng. Nghe điện thoại xong, cô vào trang tin tức xem, lập tức kinh ngạc.

"Mất mặt ở diễn đàn thời trang, nhiếp ảnh gia bị bắt cóc thiệt mạng, LY hãm sâu trong vũng bùn, nhà thiết kế đứng đầu Adeline có thể nhận trách nhiệm từ chức".

Tiêu đề rất nổi bật, tất cả mọi chuyện đều được đẩy lên người Adeline.

"Đó là cái gì?" Triển Lệnh Nghệ ghé vào, tò mò nhìn màn hình điện thoại của Tiêu Tiêu.

"LY, chính là công ty anh sáng lập, bây giờ đang gặp phải phiền phức". Tiêu Tiêu thuận miệng đáp, cũng không hi vọng anh ta có thể nghe hiểu.

"Vậy làm thế nào?" Triển Lệnh Nghệ nhíu mày, dường như hơi sốt ruột.

"Tiêu Tiêu!" Triển Lệnh Quân vội ngăn cản Tiêu Tiêu nói tiếp. Trí lực của ca ca hạ thấp, rất nhiều thứ đã không nhớ nữa. Nói với ca ca những chuyện này là ca ca sẽ sốt ruột, thậm chí khóc lóc, rất khó dỗ dành.

##########

Dỗ dành em bé như vậy là không đúng

Ca ca: Anh sẽ không khóc!

Quân Quân: Thật không? Hôm nay không có xương sườn để ăn.

Ca ca: Hu hu hu hu... QAQ

Quân Quân: Thấy chưa, còn nói sẽ không khóc!

Tiêu Tiêu: Hình như em biết vì sao ca ca khó dỗ dành rồi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui