Tháng mười một, Bắc Âu đã rất lạnh. Những kiến trúc kiểu
Baroque bằng đá và đường phố trải nhựa đường bị gió lạnh nhuộm thành màu sắt lạnh lẽo.
”Cho chú này!” Triển Lệnh Nghệ quấn khăn len như một con báo săn giấu
mũi trong chiếc đuôi lông mịn, chớp chớp đôi mắt có đuôi mắt vểnh lên,
lười nhác nhét một cốc trà sữa nóng vào trong tay em trai.
”Trà sữa?” Triển Lệnh Quân mười bảy tuổi bị ép đeo một chiếc khăn len
giống hệt anh trai, nhíu mày nhìn cốc trà sữa trong tay: “Đây là thứ bọn con gái mới uống“.
”Ai quy định chỉ có con gái mới được uống? Làm gì có hormone nữ tính
đâu“. Triển Lệnh Nghệ hút một ngụm trà sữa nóng, thỏa mãn nheo mắt lại.
”Em không uống“. Triển Lệnh Quân chán ghét nhìn cốc trà sữa rẻ tiền trong tay.
”Đây chính là anh trai mua cho chú, cốc trà chứa chan tình yêu thương,
vậy mà chú nhẫn tâm ném đi hay sao?” Triển Lệnh Nghệ làm bộ rất tổn
thương.
“...”
Mùi vị ngọt ngấy thật sự không ngon gì, lúc đi qua cửa kiểm tra an ninh vào đại sảnh âm nhạc, Triển Lệnh Quân có lí do hợp lí để vứt cốc trà
sữa đó đi.
Nhà hát Bạc đèn đuốc huy hoàng, nhạc công dương cầm trẻ tuổi ngồi trước
chiếc đàn piano nằm, chơi bản “Giao hưởng vận mệnh” có độ khó cực cao,
những nốt nhạc ân vang mạnh mẽ vang vọng mỗi một góc đại sảnh.
”Quân Quân, chú thấy anh Giang Thiên đẹp trai hơn hay anh trai chú đẹp
trai hơn?” Triển Lệnh Nghệ dùng khuỷu tay khẽ huých dứa em trai sắp ngủ
gật, nhỏ giọng hỏi.
”Công chúa Bạch Tuyết là người đẹp nhất trên thế gian này“. Triển Lệnh
Quân mặt không biểu cảm nói ra lời thoại đã nhắc đi nhắc lại vô số lần
từ nhỏ tới giờ.
“... Thật không đáng yêu“. Triển Lệnh Nghệ nhếch miệng.
Tiếng đàn lên đến âm cao nhất, tiếp theo là đoạn biến tấu chuyển tiếp
đột ngột. Ầm! Một tiếng nổ phá vỡ thời khắc tốt đẹp này, ngay sau đó là
tiếng súng đinh tai nhức óc.
”A...” Trong đại sảnh toàn là tiếng gào thét và la hét. Ánh lửa bùng
lên, thân thể ấm áp của ca ca đột nhiên đè lên người, máu tươi mang theo nhiệt độ nóng bỏng chảy xuống cổ.
”Lệnh Quân, đừng động!”
”Ca... Ca ca!”
Triển Lệnh Quân đột nhiên mở mắt ra, màu đỏ đầy trời dần dần rút đi,
biến thành mái vòm màu trắng và chai nước truyền dịch chậm rãi rỏ nước.
”A...” Ý thức quay về, giác quan cũng tự khôi phục, từ bả vai truyền đến một cơn đau nhắc khiến anh ta phải rên rỉ thành tiếng.
Tiêu Tiêu ngủ trên chiếc giường nhỏ bên cạnh nghe thấy tiếng động liền
mơ mơ màng màng mở mắt ra, phát hiện Triển Lệnh Quân đã tỉnh, lập tức
nhảy xuống chạy đến bên giường: “Lệnh Quân, vết thương đau lắm à?”
Nhìn thấy trán Triển Lệnh Quân đổ mồ hôi, biết anh ta vô cùng đau đớn, cô vội rung chuông gọi bác sĩ.
”Đây là đâu?” Triển Lệnh Quân hô hấp chậm lại để giảm bớt cảm giác đau, nghe thấy ngoài cửa sổ vọng vào tiếng sóng biển.
”Chúng ta đang ở trên tàu chiến, anh đã hôn mê rất lâu rồi“. Tiêu Tiêu
nói đến chuyện này lại không khỏi đỏ mắt. Khi đó ở Camila, Triển Lệnh
Quân chắn đạn cho cô, đạn bắn vào rất sâu khiến anh ta lập tức hôn mê.
Khẩn cấp mổ lấy đạn tại nước láng giềng, nhưng điều kiện y tế ở đó thật
sự quá kém, sau khi phẫu thuật Triển Lệnh Quân liền bắt đầu sốt cao. May mà chẳng bao lâu sau tàu chiến đã đến, Triển Lệnh Quân mới không về
chầu ông bà ông vải. Trên tàu chiến có bác sĩ quân y tay nghề rất cao xử lí lại vết thương cho Triển Lệnh Quân, bệnh tình mới ổn định trở lại.
Đang nói thì bác sĩ mặc quân phục đi vào hỏi tình hình.
Bởi vì Triển Lệnh Quân cũng là bác sĩ nên miêu tả triệu chứng cực kì
chuẩn xác, bác sĩ quân y rất hài lòng, thông báo cho bệnh nhân tình hình hiện nay: “Không bị thương nội tạng, nhưng xương bả vai gãy rồi“.
Gãy xương không có biện pháp nhanh chóng trị liệu gì, bác sĩ cho anh ta
thêm thuốc giảm đau, thấy nhiệt độ cơ thể không có gì bất ổn liền đi.
Sau khi bác sĩ đi, hai người đều rơi vào yên lặng. Triển Lệnh Quân còn
đang đợi thuốc giảm đau có tác dụng, Tiêu Tiêu thì nắm chặt nắm đấm
không biết nói gì.
Mấy ngày nay, những hình ảnh khi đó vẫn không ngừng tái hiện trong đầu,
cô thường xuyên đang ngủ thì bừng tỉnh dậy, sợ Triển Lệnh Quân cứ thế
thăng luôn. Tình huống chỉ xuất hiện trong tiểu thuyết lại xảy ra trong
hiện thực, mang đến cho người ta không phải là sự cảm động trước tình
yêu mà chỉ có toàn là kinh ngạc và hoang mang.
Sợ hãi là vì phản xạ có điều kiện đi ngược lại lẽ thường này của anh ta. Trong tình hình này, người bình thường sẽ vô thức trốn tránh, vậy mà
người này còn lao tới chắn đạn cho cô, ngay cả người của quân đội cũng
nói khó tin. Hoang mang là có thể sẽ mất tính mạng trẻ trung này, người
đàn ông làm cô thích đến mức không thể tự giải thoát nếu thật sự vì cô
mà chết, có thể cả đời cô cũng không đi ra khỏi bóng tối này được.
”Tại sao anh có thể làm một việc ngu ngốc như vậy? Anh muốn làm em bị
lương tâm cắn rứt cả đời sao?” Thấy sắc mặt Triển Lệnh Quân đã đỡ hơn,
có lẽ là thuốc giảm đau đã có tác dụng, Tiêu Tiêu không nhịn được bắt
đầu trách móc.
Triển Lệnh Quân nhìn cô, lộ ra một nụ cười nhạt: “Đột nhiên biến mất
chính là một dạng vĩnh hằng. Nếu anh chết sẽ biến thành ánh trăng bạc
trong lòng em, vĩnh viễn không thể thay thế“.
”Hừ, nằm mơ à?” Tiêu Tiêu nhếch miệng: “Nếu anh chết, em sẽ lập tức lấy người khác, rất nhanh sẽ quên béng anh luôn“.
”Anh bỗng dưng cảm thấy mình ăn một viên đạn này rất không đáng giá“. Triển Lệnh Quân lắc đầu thở dài như thật.
Tiêu Tiêu nhìn anh ta, cười cười lại rơi nước mắt xuống: “Em sợ gần
chết, khi đó toàn thân anh là máu, bác sĩ nói rất có thể sẽ thương tổn
đến phổi, không đảm bảo có thể cứu sống được...”
Triển Lệnh Quân nhìn cô, gian nan vươn tay ra lau giúp cô một giọt nước mắt: “Anh làm như vậy không phải để thấy em khóc“.
Lời này nói ra, Triển Lệnh Quân đột nhiên ngẩn ra một chút.
Người chắn đạn làm như vậy không phải để cho người còn sống phải đau
khổ, anh ta chỉ làm việc khi đó anh ta cho là chính xác nhất.
Phiêu bạt trên biển vài ngày, cuối cùng cũng về đến tổ quốc. Không ít
người tuyên bố sẽ không ra nước ngoài du lịch nữa, thế giới này quá nguy hiểm.
Hai giám đốc dự án và chuyên gia đạo cụ đã được giải cứu thành công,
nhưng nhiếp ảnh gia lại bất ngờ mất mạng. Tiêu Tiêu vưa lên bờ đã nhận
được tin tức này, cảm thấy trước mắt tối sầm. Lần này xuất ngoại xem như cô dẫn đội, bảy người đi, năm người rưỡi trở về, cả cô và LY đều sẽ gặp phiền phức lớn.
Thương thế của Triển Lệnh Quân còn phải nằm viện quan sát mấy ngày. Tiêu Tiêu thu xếp cho Triển Lệnh Quân xog xuôi rồi mới đến công ty, vừa tới
cửa đã thấy cổng LY bị một đám người vây chật như nêm cối.
”Công ty độc ác, đền mạng cho người ta!”
”Đang yên đang lành làm sao phải đi đến nơi hỗn loạn đó?”
”Người ta mất mạg rồi, các ngươi phải chịu trách nhiệm!”
Một đám trẻ trung khỏe mạnh cả trai lẫn gái giơ biểu ngữ màu trắng ồn ào ầm ĩ trước cửa LY. Tiêu Tiêu dừng chân, nhìn cái tên trên tấm vải
trắng, thở dài không tiếng động. Những người này là người nhà của nhiếp
ảnh gia, tin dữ đã truyềnv ề nước ngay trong ngày đám Tiêu Tiêu lên tàu
chiến, không biết những người này đã biểu tình bao lâu.
Chu Thái Nhiên đứng trước vách kính văn phòng ở tầng trên cùng, cùng Tiêu Tiêu bên dưới nhìn nhau một cái.
Những người này cũng chỉ vì tiền, Chu Thái Nhiên cũng chưa nói không
trả, nhưng phải đi theo đúng quy trình. LY dựa theo thông lệ Âu Mỹ, hàng năm đều mua nhiều loại bảo hiểm, cũng không sợ người ta bắt đền, nhưng
phải có phán quyết của tòa án thì công ty bảo hiểm mới có thể trả tiền
bồi thường. Bảo bọn họ đi kiện bọn họ lại không chịu, cứ đến chặn trước
cửa khóc lóc.
Tiêu Tiêu nhìn những người này, không nhịn được nhíu mày.
Những họ hàng không biết xa bao nhiêu đời này đều chỉ gào khóc còn mắt
vẫn ráo hoảnh, trong khi người thật sự đau lòng thì lại bị lãng quên ở
một góc.
”Con ơi, con của mẹ ơi!” Một bà già tóc bạc trắng ngồi trên bãi cỏ, nhỏ giọng gọi con, khóc như đứt từng khúc ruột.
###########
ND: Các bạn có biết tại sao chương này lại có tiêu đề như vậy không?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...