Lượng Thân Định Chế

Tiêu Tiêu hoàn toàn không nghe rõ Lương Tĩnh Dao nói gì, cô vẫn còn đắm chìm trong nỗi khiếp sợ vừa rồi.

Triển Lệnh Quân đưa cho em họ một đôi đũa, tặng kèm một ánh mắt sắc lẹm.

Để không bị anh họ giết chết, Lương Tĩnh Dao khôn ngoan lựa chọn im lặng, cầm lấy đũa cố gắng tọng đồ ăn vào miệng.

”Anh, à không, tôi...” Tiêu Tiêu cầm lại điện thoại, lắp bắp một hồi lâu không biết nói gì cho phải. Chiêu này của Triển Lệnh Quân quá tàn nhẫn, nghe nói cô lên giường với người đàn ông khác, loại trẻ ranh chưa rành
thế sự như Hàn Đông Vũ chắc chắn sẽ không liên lạc với cô nữa.

Ngoài ra, vừa rồi Triển Lệnh Quân nói những lời đó thật là quá mức tự nhiên, dường như cô thật sự là bạn gái của anh ta vậy.

Thấy cô nhìn mình chằm chằm, Triển Lệnh Quân đột nhiên đưa tay đến trước mặt Tiêu Tiêu, tựa như muốn sờ tóc cô.

Tiêu Tiêu lập tức giống như trúng phép định thân của Tôn Ngộ Không, giơ
điện thoại di động không dám nhúc nhích. Lúc trước Hàn Đông Vũ định gạt
tóc cô, cô vừa tức giận vừa sợ hãi, bây giờ người này làm động tác giống hệt nhưng lại chỉ làm tim cô đập tăng tốc. Dù sao mặt to hơn nữa Triển
tiên sinh cũng đã thấy rồi, cô có gì phải sợ chứ?

”Cơm dính vào tóc rồi!” Triển Lệnh Quân nhặt một hạt cơm dính trên lọn tóc quăn bên má Tiêu Tiêu xuống.

Tiêu Tiêu: “...”

Đúng là không có mất mặt nhất, chỉ có mất mặt hơn, thảo nào thợ làm tóc
bình thường đều không muốn uốn tóc ở chỗ này, đại khái là vì dễ biến
thành chổi quét cơm ấy mà.

Triển Lệnh Quân nhìn vẻ mặt đặc sắc của Tiêu Tiêu, cúi đầu tiếp tục ăn, khóe miệng không khỏi cong lên trên.

Tiêu Tiêu nhìn trộm Triển Lệnh Quân, phát hiện anh ta đang cười, tâm
tình cũng bắt đầu thư thái hơn. Mất mặt thì mất mặt chứ sao, đổi được
một nụ cười của mĩ nhân, mất mặt một lần cũng không thiệt.

Tổ thứ nhất truyền hình trực tiếp, tổ thứ hai lại chỉ được thu hình. Đài truyền hình định để tuần sau mới truyền hình trực tiếp phần thi của tổ
thứ hai, nhưng để đảm bảo công bằng nên tối nay phải thi xong luôn.

Bởi vì nếu đợi thêm một tuần, các thí sinh tổ hai đã biết đề thi, có thể chuẩn bị trước, sẽ bất công với các thí sinh tổ một.

Đến tận quá nửa đêm, tổ thứ hai mới thi xong.


”Tặc tặc, không ngờ Tần Á Nam lại đứng đầu, thật là khó tin“. Lương Tĩnh Dao hỏi thăm kết quả của tổ hai, rất là kinh ngạc.

Hơn một trăm bài tập trước đó quả nhiên không uổng phí, dựa vào những gì được Lâm Tư Viễn chỉ bảo, Tần Á Nam chỉnh sửa trang phục theo phong
cách hết sức cực đoan, một chiếc áo phong cách kín đáo được sửa thành
phong cách gợi cảm. Vẻ tươi mát đối lập mãnh liệt với đôi môi đỏ hừng
hực lửa của người mẫu được giám khảo rất tán thưởng, đạt được số điểm
siêu cao 292.

Cả hai tổ cộng lại, Tần Á Nam không ngờ lại trở thành quán quân bán kết. Còn Mi Hinh sửa từ trang phục kiểu Tây thành trang phục kiểu Tàu, có
một phong cách riêng biệt, được 289 điểm, cao hơn Diêu Tinh Châu một
điểm, xếp thứ hai.

Nhưng các thí sinh tổ hai khác kết quả rất tầm thường, Tiêu Tiêu hồi hộp tính điểm, phát hiện mình xếp hạng thứ bảy, không khỏi thở phào nhẹ
nhõm.

Hai mươi lấy mười, đứng thứ bảy là an toàn rồi.

Ban tổ chức mời mười người đứng đầu ra sân khấu, đứng theo thứ tự xếp
hạng. Diêu Tinh Châu đứng thứ ba, duy trì nụ cười cao ngạo mà không mất
phong độ, được máy quay chăm sóc kĩ lưỡng.

Tần Á Nam đứng ở vị trí thứ nhất, kích động bật khóc. Cuộc thi thiết kế
sinh viên năm đó, cô ta vẫn tin chắc mình là ứng viên quán quân, không
ngờ lại bị tiểu nhân hãm hại. Bao năm nay cô ta vẫn ấm ức, lúc nào cũng
bị Tiêu Tiêu đè trên đầu chính là vì quán quân lần đó là Tiêu Tiêu chứ
không phải cô ta.

Lần này cuối cùng cô ta cũng có thể rửa sạch sỉ nhục.

Sau vòng bán kết liền công bố thể thức vòng chung kết. Trên sân khấu
dựng năm tấm biển in hình năm minh tinh, phía dưới mỗi tấm đặt hai chiếc ghim cài áo, trên đó viết tên của minh tinh tương ứng.

”Vòng chung kết lần này chúng tôi may mắn mời được năm người nổi tiếng
đến hỗ trợ. Nội dung của vòng thi chung kết chính là may lễ phục cho năm người nổi tiếng này!”

Nội dung chung kết là làm lễ phục cho người thật. Để thể hiện trình độ
chân thực của nhà thiết kế, vòng chung kết sẽ được ghi hình toàn bộ. Tất cả các thí sinh dự thi được dẫn tới một khu làng nghỉ mát khép kín, ban tổ chức cung cấp nguyên vật liệu, người chế bản và thợ may để thí sinh
thực hiện tại chỗ, thời hạn một tuần, chứng kiến toàn bộ quá trình hình
thành của một tác phẩm.


Cuối cùng video quay trong một tuần này sẽ được biên tập để trở thành một chương trình truyền hình thực tế phát sóng trên ti vi.

”Số đo của các minh tinh sẽ được phát cho mọi người sau khi vào làng
nghỉ mát, bây giờ việc các thí sinh cần làm là chọn lựa khách hàng mình
ngưỡng mộ trong lòng. Mọi người phải nghiêm túc lựa chọn, thành phẩm
cuối cùng làm ra, chúng tôi sẽ mời bản thân minh tinh đến mặc thử!”

Người dẫn chương trình nói rồi mời mọi người đứng xếp hàng theo thứ tự xếp hạng.

Năm minh tinh chia cho mười nhà thiết kế, cũng có nghĩa một minh tinh sẽ có hai nhà thiết kế. Nếu hai nhà thiết kế một mạnh một yếu chọn cùng
một minh tinh, người yếu hơn sẽ phải chấp nhận một sự đối lập cực kì tàn ác.

Xếp hạng trước được ưu tiên lựa chọn, xếp hạng sau về cơ bản không có lựa chọn gì.

Tiêu Tiêu quay lại nhìn năm tấm biển, đều là những khuôn mặt quen thuộc, mức độ khó dễ nhìn là thấy ngay. Năm người này gồm các nữ diễn viên
Trác Nhã, Triệu Phi Phi, nữ thần Lam Mạc Như của Tiêu Tiêu, đối thủ một
mất một còn của Lam Mạc Như là Liễu Lâm. Người cuối cùng không ngờ lại
là một nam diễn viên.

Bất kể là lễ phục hay là trang phục hàng ngày, thiết kế cho phụ nữ bao
giờ cũng dễ làm nổi bật hơn, số người để lựa chọn cũng tương đối nhiều.
Nếu chọn nam diễn viên, khả năng chiến thắng sẽ cực kì bé nhỏ.

Để tăng mức độ hấp dẫn, đài truyền hình mới mời một diễn viên nam rất
nổi tiếng đến tham dự, nhưng đối với những nhà thiết kế xếp hạng phía
sau thì đây đúng là một tai nạn.

”Toi rồi, đến lượt chúng ta chắc chắn chỉ còn lại nam diễn viên rồi“. Thí sinh xếp thứ chín ảo não nói với thí sinh thứ mười.

”Nam thì nam chứ sao, hay là may cho anh ta một cái váy?” Thí sinh thứ mười lại rất thoải mái, còn có tâm tình nói đùa.

”A, phải nhớ những người phía trước chọn số mấy, nhất định không thể
chọn cùng một người với Diêu Tinh Châu“. Thí sinh xếp thứ sáu nhỏ giọng
nói với Tiêu Tiêu. Mặc dù vòng bán kết Diêu Tinh Châu chỉ đứng thứ ba,
nhưng đó là bởi vì chỉnh sửa quần áo cũ không phải sở trưởng của các nhà thiết kế danh tiếng. Nội dung của vòng chung kết về cơ bản chính là may đo cao cấp, đối với nhà thiết kế nổi tiếng như Diêu Tinh Châu, thiết kế trang phục may đo cao cấp chính là công việc hàng ngày, những nhà thiết kế trẻ tuổi còn lại chắc chắn không phải là đối thủ của người ta.


”Nếu chọn cùng một người với Diêu Tinh Châu, cuối cùng chắc chắn sẽ thất bại rất thảm“. Thí sinh xếp thứ tám mặt như đưa đám, hắn đã đoán được
đến lượt mình chắc chắn chỉ còn lại diễn viên nam và người được Diêu
Tinh Châu chọn trước, có chọn thế nào cũng chỉ có đường chết.

Tần Á Nam chọn đầu tiên, không hề do dự lựa chọn Trác Nhã, bởi vì diễn
viên này có khí chất tốt nhất, bất kể kiểu gì trang phục kiểu gì mặc lên người Trác Nhã đều không thể xấu được.

Mi Hinh chọn Triệu Phi Phi, bởi vì Triệu Phi Phi đóng phim cổ trang
tương đối nhiều, bản thân đã có một vẻ đẹp cổ điển, rất phù hợp với
phong cách thiết kế của Mi Hinh.

Diêu Tinh Châu do dự giữa Liễu Lâm và Lam Mạc Như một lát, cuối cùng chọn Lam Mạc Như.

Đến lượt Tiêu Tiêu chỉ còn lại ba người là Lam Mạc Như, Liễu Lâm và nam
diễn viên. Nếu muốn tránh Diêu Tinh Châu, Liễu Lâm đương nhiên là lựa
chọn tốt nhất, nhưng...

Là fan cuồng của Lam Mạc Như, Tiêu Tiêu trước giờ vẫn cực ghét Liễu Lâm. Cô bước tới, quyết đoán cầm lấy ghim cài ngực của nữ thần Lam Mạc Như.

Nhìn thấy hành động này của cô, Diêu Tinh Châu không khỏi nhướng mày, cô bé này thật là gan dạ.

Một rưỡi sáng, ghi hình cuối cùng kết thúc, Tiêu Tiêu nằm rũ rượi trên
xe của Lương Tĩnh Dao. Triển Lệnh Quân lái xe, Lương Tĩnh Dao chịu trách nhiệm làm gối dựa cho cô.

”Tại sao mày lại chọn Lam Mạc Như?” Lương Tĩnh Dao thất vọng chọc chọc
Tiêu Tiêu: “Hắn là người đã quen may đo cao cấp, dùng trình độ gà mờ của mày đấu với hắn chẳng phải là tự ngược hay sao?”

”Tao gà mờ cái gì? May đo cao cấp và thời trang bình thường chỉ khác
nhau ở mức độ tinh tế mà thôi. Hơn nữa cũng không phải so đấu về chế tạo mà là so đấu về sáng tạo!” Tiêu Tiêu rất không phục.

Bên kia, Diêu Tinh Châu ngồi trên xe, dùng máy tính bảng xem lại vòng
đấu này. Cậu bạn học Dương Kiến của Tiêu Tiêu ngồi phía trước lái xe.

Dương Kiến mặc dù cũng vào đến bán kết nhưng đã bị loại, không vào được
đến chung kết. Thí sinh của Paula Trung Quốc tham gia thi đấu chỉ còn
lại một mình Diêu Tinh Châu.

”Chung kết, phải giành quán quân“. Ánh sáng từ màn hình máy tính bảng
lúc sáng lúc tối hắt vào mặt Diêu Tinh Châu, tỏ ra âm u một cách khó tả.

Dương Kiến thoáng nhìn qua gương chiếu hậu, cười nói: “Đề mục chung kết
là may đo cao cấp, với trình độ của anh, giành quán quân có khác nào lấy đồ trong túi“.

Diêu Tinh Châu không nói, tạm dừng video khi chiếu đến gương mặt Tiêu
Tiêu. Cô bé dám chọn cùng một người mẫu với hắn này đúng là dũng cảm,

hắn phải nghiên cứu kĩ lưỡng một chút.

Còn một tuần nữa là phải vào làng nghỉ mát, Ban tổ chức cho phép các thí sinh tìm cảm hứng trong một tuần này. Tiêu Tiêu nhìn hai mươi mấy bản
nháp bị loại bỏ, gãi gãi đầu. Kích động sướng nhất thời, đến lúc thi mới khổ. Cô lựa chọn nữ thần là nghe theo bản tâm, nhưng Diêu Tinh Châu
cũng chọn nữ thần, quả thật tạo thành áp lực cực lớn với cô.

Áp lực càng lớn, linh cảm càng khô kiệt.

Buổi sáng dậy chải tóc, lược vướng một đống tóc rụng làm Tiêu Tiêu giật
bắn mình. Đây không phải rụng tóc bình thường mà là rụng nguyên cả một
lọn như người trị bệnh bằng hoá chất bị rụng tóc.

Triệu chứng này khiến cô hoảng sợ không dám tiếp tục giày vò, ngay trong ngày liền hẹn Triển Lệnh Quân khám bệnh.

”Rụng tóc...” Triển Lệnh Quân đeo găng tay xem da đầu Tiêu Tiêu, không
phải nguyên nhân bên ngoài: “Có phải cô chịu áp lực hơi lớn không?”

Glucocorticosteroid vốn gây ra rụng tóc nhẹ, nhưng Tiêu Tiêu đã giảm
xuống ba viên, không thể nghiêm trọng như vậy. Có điều nếu áp lực tinh
thần quá lớn thì triệu chứng sẽ nặng thêm.

”Đúng vậy, linh cảm khô kiệt, tôi thật sự không nghĩ ra nữ thần nên mặc
cái gì“. Tiêu Tiêu nằm bò trên bàn, vẻ mặt sa sút, thịt trên mặt trải ra mặt bàn như đất nặn. Bởi vì áp lực quá lớn, ngủ không đủ, mặt Tiêu Tiêu lại phù rồi.

Cách lớp găng tay y tế, Triển Lệnh Quân khẽ nhéo đống thịt mềm đó: “Ngày mai tôi có hẹn tới nhà phục vụ, cô cùng đi với tôi“.

”Hả? Anh tới nhà phục vụ, tôi đi làm cái gì?” Tiêu Tiêu bò lên, vẻ mặt nghi hoặc.

”Khách hàng là một phụ nữ giàu có và xinh đẹp, lần đầu tiên tôi tới nhà, có chút khó xử. Nếu có một phụ nữ đi theo sẽ đỡ hơn nhiều. Nhưng trong
hội sở không có người thích hợp...” Triển Lệnh Quân nói như lẩm bẩm một
mình.

”Đi, tôi đi!” Tiêu Tiêu căn bản không nghe thấy nửa câu sau, vừa nghe
thấy phụ nữ vừa giàu vừa xinh đẹp, chỉ nghĩ đến việc ném chiếc bánh bao
thịt Triển Lệnh Quân nào vào hang ổ phú bà, cô đã cuống quýt rụng hết cả tóc rồi!

#######

Quân Quân: Tôi là bánh bao thịt, thế người nhăm nhăm muốn nuốt chửng tôi thì là cái gì?

Tiêu Tiêu: Chó! Chưa nghe câu bánh bao thịt ném chó, có đi không có về à?

Quân Quân: Chó đâu?

Tiêu Tiêu: Gâu gâu!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui