Lương Sư Như Thử Đa Kiều

Đến ngày hôm sau thì vị trí ngồi Tô Mạc
Phi và tôi liền thay đổi. Sắc mặt anh ta còn hơi tái nhợt nói với tôi,
bảo tôi ngồi phía sau anh ta để tránh cọ vào miệng vết thương. Tôi thấy
anh có ý tốt, cũng không có ý kiến khác; cứ như vậy kề cạnh chạy hai
ngày đi đường, rốt cục trước ngày lễ mừng thọ Thiết Trường Thuỷ cũng
tới Minh Chủ Lâm.

Nói là Minh Chủ Lâm, thực ra đi vào mới
biết được, nó trang nghiêm như một toà thành nhỏ. Vào cửa thành, dòng
người qua lại, cửa hàng san sát, vô cùng náo nhiệt. Hơn nữa Thiết minh
chủ mừng thọ sáu mươi, trong thành khắp nơi giăng đèn kết hoa, bộc lộ ai cũng vui sướng hân hoan.

Tôi ngồi trên lưng ngựa vọng mắt nhìn
chung quanh, chỉ cảm thấy mắt mình cũng không đủ dùng, cảm giác lo lắng ở trong lòng mấy ngày qua cũng tiêu tán, cũng nổi lên ý muốn rong chơi
thoải mái. Nhưng mà vừa nghĩ đến chuyện bản thân mình sẽ bị người ta
nhận ra, cũng sợ Tô Mạc Phi rước lấy rắc rối, cũng không thể không biết
xấu hổ mà cứ làm như không biết chuyện gì được.

Không biết nhìn thấy cái gì, Tô Mạc Phi
bỗng dưng giữ chặt cương ngựa dừng lại, anh quay đầu lại bảo với tôi:
“Đường cô nương chờ một lát”; xoay người xuống ngựa, bước vào trong một
cửa hàng. Không bao lâu, anh ta đi ra trong tay cầm một bộ quần áo màu
xanh. Tô Mạc Phi đưa quần áo cho tôi, dịu dàng cười bảo: “Đường cô
nương, tại hạ một mình đi tham gia thọ yến thật sự không vui, cô cũng
rảnh chi bằng cùng tại hạ đi xem náo nhiệt một phen, chỉ có điều cô phải chịu thiệt thay đổi ăn mặc chút”

Thầm nghĩ bản thân lúc trước luôn miệng
nói phải rời khỏi, mà một đường theo tới nơi này. . . . . .mặt tôi đỏ
ửng, biết anh ta nhìn rõ tâm tư mình, lại suy nghĩ cho tôi nói những lời dễ nghe, trong lòng hơi cảm động đón nhận quần áo. Sau tìm một khách
điếm, tôi thay quần áo cải trang thành nam, tóc dài cũng buộc cao dùng
một trâm gỗ cố định.

Chờ đến khi tôi đẩy cửa đi ra, ánh mắt Tô Mạc Phi nhanh chóng nhìn về phía tôi, trên mặt lại có chút ửng đỏ, thấp giọng bảo: “Rất vừa người.” Tôi cúi đầu để ý ống tay áo, trong giọng
nói có chút hưng phấn mà đáp lời “Ừ ha, còn là lần đầu muội mặc nam
trang đó.” động tác tôi cúi đầu, tóc dài cũng thuận theo chảy xuống
trước ngực. Tôi tiện tay cầm vuốt, động tác làm gì còn bóng dáng điềm
đạm khí chất của một cô nương, ngẩng đầu cười hi hi với Tô Mạc Phi,
“Giống không?”

Tô Mạc Phi cứ nhìn ngây người như vậy,
trong đồng tử chợt loé sáng, trong đáy mắt càng dịu dàng có ý cười:
“Giống”, nói xong tôi thúc giục, hai người mang theo quà mừng đã chuẩn
bị sẵn, đi đến phủ đệ Thiết Trường Thuỷ.

Dọc theo đường đi gặp nhiều người, rất

nhiều người đều biết Tô Mạc Phi, cho nên thỉnh thoảng có người tiến đến
cùng anh ta trò chuyện dăm ba câu. Tôi không hiểu mấy chuyện trên giang
hồ, cho nên chỉ đứng phía sau anh ta không hé răng. Chờ bọn họ nói
chuyện xong, mới theo Tô Mạc Phi tiếp tục đi về phía trước. Cứ như thế
dừng một lát lại đi, mất cả buổi mới tới trước phủ Minh chủ. Tô Mạc Phi
đưa ra thiệp mời, một gã là tôi tớ vội vàng cung kính dẫn chúng tôi đi
vào.

“Đó là chưởng môn nhân Không Động phái,
Từ Tử Kì.” Tô Mạc Phi vừa đi, vừa nghiêng đầu nhẹ giọng giới thiệu với
tôi, “Bên kia, vị kia, là đại đệ tử phái Hoa Sơn, Lưu Hạo; vị mặc áo xám bên cạnh vị y, là . . . . .” Tôi mở miệng hỏi anh ta, tiếng nói thoáng
căng thẳng: “Những người đó, bọn họ cũng đến đây sao?” Tô Mạc Phi bỗng
nhiên trầm mặc, sau đó gật gật đầu.

Tôi không nói gì, chuyển mắt nhìn những
gương mặt tươi cười hồng hào ở chung quanh, trong đầu muốn vứt ý nghĩ đó đi cũng không được, cũng giống như roi quất vào tận trong xương tuỷ tôi rồi. Tôi bỗng nhiên vô cùng hối hận khi đi theo Tô Mạc Phi đến nơi này. Tôi vốn dĩ tưởng rằng tôi không cần để ý, nhưng giờ này khắc này tôi
mới biết được, đau ngày ấy, một khắc tôi không quên được luôn nhớ.

Tô Mạc Phi ân cần hỏi: “Đường. . . . . .
huynh đệ, sắc mặt đệ không tốt lắm, nếu không tại hạ cùng đệ quay về
khách điếm. . . ..” Tôi lắc đầu cắt ngang lời anh ta nói, hít sâu một
hơi ổn định tâm tình, giả không sao hết nhìn anh ta cười nói: “Tôi nên
vui vẻ vì cải trang thành công, không ai nhận ra tôi hết”. Tô Mạc Phi
nghe vậy nét mặt không có tươi cười, chỉ còn lại có chút lo lắng. Tôi
kéo kéo góc áo anh ta, chỉ chỉ một hạ nhân đứng đó không xa đang ngờ vực nhìn chúng tôi, “Đi nhanh đi, bằng không yến hội mà bắt đầu rồi. Đại
diện Tử Thần phái lại thong dong đến trễ, cũng không hay ho gì.” Tô Mạc
Phi chậc một tiếng, quay đầu lại tiếp tục đi trước.

Khi tôi đi theo anh ta bước vào đại sảnh, đại sảnh đã rộn ràng nhốn nháo ngồi đầy người. Tô Mạc Phi lập tức đi
thẳng vào trong đám người, hướng về một vị mặc cẩm phục màu đen, lão giả diện mạo hiên ngang, ôm quyền nói: “Nhận lệnh chưởng môn, Tô Mạc Phi Tử Thần phái, chúc mừng đại thọ Thiết minh chủ.”

Thiết Trường Thủy to giọng cười lớn, bước đi mạnh mẽ uy vũ như sinh ra gió mà bước tới trước mặt anh ta, nâng
cánh tay Tô Mạc Phi dậy, tiếng nói tựa chuông đồng rung: “Ha ha ha, hoá
ra là Tô hiền chất tới đây, sao không đến sớm mấy ngày, lão phu có dịp
thể hiện làm chủ nơi này”. Ông ta nâng tay vỗ vỗ bả vai Tô Mạc Phi,
trong giọng nói tràn đầy sự khen ngợi “Lần này hiền chất nhất định phải ở lại thời gian lâu chút không thể từ chối.”

Tô Mạc Phi lại thi lễ với ông ta lần nữa, thẳng lưng rất đúng mực đối đáp: “Đa tạ minh chủ nâng đỡ, nhưng trong
người còn có lệnh của chưởng môn, vãn bối không dám ở bên ngoài nhiều”
Nói xong, lấy từ trong lòng ngực ra một hộp gỗ vẻ ngoài hơi xấu xí, dâng hai tay: “Lễ vật Tử Thần phái, thỉnh minh chủ nhận lấy.” Thiết Trường
Thuỷ tiếp nhận hộp gỗ, mở ra, trong mắt loé ra tia sáng, sắc mặt vui
mừng hiện rõ khó nén lại nói : “Thánh dược Tử Kim hoàn.” Tô Mạc Phi gật
đầu: “Đúng vậy. Bổn phái cung chúc Thiết minh chủ thọ tựa nam sơn.”

“Lễ trọng như thế, Thiết mỗ xin cảm tạ”

Thiết Trường Thuỷ quả nhiên thực vừa lòng món quà tặng này, mặt mày thần sắc đều cười, lúc này tầm mắt di chuyển, liếc đến tôi đang đứng sau Tô
Mạc Phi chỉ im lặng, nghi hoặc hỏi: “Vị này chính là. . . . ” Tô Mạc Phi đáp lời: “Là bằng hữu tại hạ”. Thiết Trường Thuỷ ánh mắt sắc bén liếc
nhìn tôi. Tôi cảm giác trực giác của ông ta thuộc dạng nhân vật như thế, làm sao nhìn không ra mấy kỹ xảo nhỏ nhoi này chứ, vì thế thoải mái hào phóng cúi đầu thi lễ, học y điệu dáng Tô Mạc Phi : “Vãn bối chúc mừng
đại thọ Thiết minh chủ. Vốn là không được mời, nhưng rất tò mò muốn xem
võ lâm rầm rộ, trông mong minh chủ chớ trách.”

Đối với một tiểu nha đầu như tôi, Thiết
Trường Thuỷ quả thực cũng không để ý. Ông ta thuận miệng nói câu ‘người
tới là khách’, quay đầu lại cùng Tô Mạc Phi trò chuyện một lát, liền dặn hạ nhân chú ý đặt biệt chúng tôi, còn mình vội vàng ra chào đón khách.

Tô Mạc Phi dẫn tôi tới ngồi vào một góc,
tay rót chén trà cho tôi. Tôi đang cầm chén nước nhấp một ngụm, nước
chảy vào yết hầu khô khốc, nâng mắt tò mò nhìn chung quanh bốn phía.
Không hổ là phủ Minh chủ, bên ngoài nhìn thấy liền cảm thấy khí thế rộng rãi, hiện giờ vào đại sảnh này, càng cảm thấy khắp nơi bài trí trang
hoàng đều lộ ra khí thế danh gia vọng tộc.

Tôi ghé sát vào Tô Mạc Phi, cười hỏi: “Tô công tử, Tử Thần phái của huynh khí thế có bằng nơi này?” Tôi gần đây
nghe không ít chuyện về Tử Thần phái bọn họ, cũng không biết rằng bọn họ ở trong chốn võ lâm địa vị danh vọng cực cao, chỉ sợ so với này Minh
Chủ Lâm cũng không kém cỏi chút nào. Tô Mạc Phi thấp giọng đáp lời tôi:
“Không thể nào so.” Tôi kinh ngạc truy hỏi: “Vì sao?” Anh ta mím môi
cười nói “Bởi vì. . . . . .”

Ngay trong khoảng khắc này, mọi người
đang nói chuyện cả đại sảnh bỗng nhiên yên lặng. Không khí bí hiểm,
giống như chìm vào vực băng.

Tôi cùng với Tô Mạc Phi ngồi rất sát
nhau, tuy rằng bị bầu không khí này cuốn hút, nhưng ngăn cách mọi người, cũng nhìn không thấy phía trước đã xảy ra cái gì. Tiếp theo chỉ thấy
đám người như có một thuyền lớn lướt qua mặt hồ, hai bên dạt ra hai bên.

Tim tôi không biết vì sao đập rộn ràng, vô ý thức đứng lên, nhìn đăm đăm về phía trước.

Khi thân ảnh xanh nhạt thanh nhã đập vào mắt tôi, con ngươi rung động đến nỗi cảm giác mọi thứ đều biến ảo kỳ lạ

Áo trắng- tóc đen như mực, dung mạo tuyệt thế.

Người nọ đón nhận tầm mắt của mọi người,
nhanh nhẹn bước tới, đôi mắt phượng từ từ cong, đuôi mắt vểnh lên, khoé
miệng nhướng cười đầy kêu căng như thế gian vạn vật chẳng có ai để vào
trong mắt hắn.

Mà giờ phút này, ánh mắt hắn đã nhanh trói chặt trên người tôi, chưa dời.


Cổ họng đông cứng, như bị nhét cái gì,
một âm cũng không nói ra được. Mắt tôi cũng không chớp lấy một cái, chăm chú nhìn hắn tới gần, sau đó nhìn thấy hắn chìa tay nói với tôi “Tiểu
Tự, lại đây.”

Đầu óc hoàn toàn trống rỗng.

Linh hồn như bị chiếm đóng, tôi cứng ngắc vẫn không nhúc nhích.

Lâu Tập Nguyệt thấy tôi như vậy cũng
không giận, tươi cười bên khoé miệng cũng chưa giảm phần nào, rụt tay
về, thong dong tao nhã đi tới trước mặt tôi, trước mắt đám người đang
trừng mắt nhìn mà vô cùng thân thiết sờ sờ mặt tôi : “Tiểu Tự, sư phụ tự mình tới đón ngươi trở về, ngươi lại không nói gì sao.”

Tôi nhìn gương mặt tuấn mỹ vô song gần
trong gang tấc, giống như bản thân mình đang nằm giấc mộng đẹp xa xỉ,
bằng không, sao chân thực đến thế?

Lúc hoảng hốt, tôi giống như nghe thấy có tiếng người nói chuyện, nhưng Lâu Tập Nguyệt đứng ở trước mặt tôi giống như không nghe thấy. Hắn đối mặt với ánh mắt tôi, mắt sâu như đêm,
giọng nói mơ hồ không nhận ra được cảm xúc: “Mắt Tiểu Tự có thể thấy
rồi, cho nên có khả năng rồi thì không cần sư phụ tự mình bước chân vào
giang hồ .”

Tim tôi nhói đau, nước mắt nhịn nữa không được tràn ra khóe mắt. Người này sao lại có thể như vậy? Là người mang
theo Diệp Linh đi mất, bỏ tôi lại, để người khác bắt được, bây giờ lại
chất vấn tôi thế này.

Tôi cúi đầu, trước mắt một mảnh mơ hồ.
Lâu Tập Nguyệt không nói nữa, dừng một lát, im lặng kéo tôi xoay người.
Tôi cắn môi trắng bệch, bướng bỉnh đứng im. Hắn quay đầu lại hơi hơi có
chút kinh ngạc, nhìn tôi ánh mắt dần dần tối sầm lại, bỗng nhiên tay ra
sức kéo tôi một cái, khiến tôi lảo đảo về phía trước.

Ngay vào lúc này, cánh tay bị người nào
đó dùng sức túm lại, ngăn chặn bước chân tôi. Tôi ngây ngốc quay đầu
nhìn về phía sau. Tô Mạc Phi kéo tôi, sắc mặt nghiêm nghị nói với Lâu
Tập Nguyệt: “Lâu giáo chủ, Đường cô nương nàng. . . .” “Đường cô nương?” Lâu Tập Nguyệt lặp lại một lần, trong đáy mắt hiện lên một tia sáng hàm xúc ý tứ không rõ, nhìn nhìn tôi, nâng lên ngón tay. Động tác thân mật
dịu dàng như thế lại khiến người tôi co rút lại.

Giây lát Lâu Tập Nguyệt buông lỏng tôi
ra, trong khi tôi còn đang kinh ngạc, hắn cong khóe miệng cười ngạo
nghễ, mị hoặc lòng người. Hắn đối Tô Mạc Phi giọng nói công đạo: “Tô đại hiệp, đây là chuyện tình của thầy trò chúng ta, không phiền ngươi chủ
trì công đạo.” Nói xong, không để ý tôi xoay người đi, nhưng tiếng nói
trong trẻo êm tai đầy lạnh lùng rơi vào tai tôi “Đường Tự, đừng thử
thách tính nhẫn nại của vi sư.”

Ở trong lòng tôi nói bản thân mình đừng
đi, phải rời khỏi ma quỷ này, nhưng hai chân lại không nghe theo ý
nguyện bản thân. Tô Mạc Phi ở sau người nhẹ gọi một tiếng: “. .. . Đường cô nương”. Bước chân tôi dừng lại, cắn chặt răng, đưa lưng về phía anh
ta dùng giọng điệu cơ hồ ngay cả tôi cũng không nghe rõ: “Hắn là sư phụ
muội.” Nói cho hết lời, không còn do dự đuổi theo Lâu Tập Nguyệt.

Lâu Tập Nguyệt nghe thấy tiếng bước chân

của tôi, cũng không quay đầu lại, chỉ nhẹ trở tay nắm tay tôi, nằm trong lòng bàn tay siết nhẹ, mặc kệ ánh mắt mọi người hoặc là oán hận, hoặc
là kinh ngạc, hoặc là phẫn nộ nhìn chăm chú, dẫn theo tôi nghênh ngang
mà đi.

Ra khỏi Minh Chủ phủ, hắn ôm tôi lên lưng ngựa, ngồi ở phía sau tôi. Mấy trăm thị vệ như hổ rình mồi vây quanh,
không có sắc mặt nào mà không đông cứng, lại nắm chặt chuôi đao. Không
khí như một cây cung kéo căng cứng, hết sức căng thẳng.

“Đều lui ra, để cho hắn đi” Thiết Trường
Thuỷ đi nhanh bước ra, trầm giọng quát, khí thế không hờn giận nhưng đầy thị uy, nhìn Lâu Tập Nguyệt giọng điệu trầm ổn nói: “Lâu giáo chủ nếu
tuân thủ tám năm hẹn ước, Thiết mỗ sẽ không khó xử.” Lâu Tập Nguyệt
tiếng cười thanh thuý, ánh mắt lướt qua ông ta, hắn ngạo nghễ từ trên
cao nhìn xuống mọi người, dùng giọng điệu khinh miệt không ai bì nổi
nói: “Hôm nay, coi như tặng Thiết minh chủ một món quà. Tính mệnh đám
người này tạm thời để lại .”

“Ma đầu!” Một lão râu dài nghe vậy, nổi
trận lôi đình chỉ vào Lâu Tập Nguyệt chửi ầm lên, mặt già nua tức giận
đỏ cả mặt “Ma đầu ngươi lạm sát kẻ vô tội, ắt gặp báo ứng!” Lâu Tập
Nguyệt cười khúc khích cười ra tiếng, tiếng nói thanh thúy dễ nghe quanh quẩn bên tai tôi. Sau, hắn để cằm trên đỉnh tóc tôi, liếc mắt nhìn lão
già kia một cái nói : “Ông ta nên cám ơn ngươi, Tiểu Tự”. Tôi khó hiểu
quay mắt nhìn hắn, thấy mắt Lâu Tập Nguyệt nhìn vào mặt ngơ ngác của
tôi. Tươi cười của hắn như hoa nở trên đường, dịu dàng nói : “Sư phụ hôm nay tìm được Tiểu Tự rồi, thật vui, cho nên không muốn giết người.”

Trái tim kinh hoàng như bị sét đánh.

Lâu Tập Nguyệt nhìn chằm chằm tôi, sóng
ngầm trong đáy mắt dần dần tán đi, mắt lại sáng rỡ trong suốt như nước.
Lúc này tôi mới nhìn thấy ẩn sâu trong đó có chút mỏi mệt. Tôi mở miệng, tiếng nói run rẩy nhỏ như nói với chính bản thân mình: “Sư phụ không
có. . . . . không cần Tiểu Tự?” Lâu Tập Nguyệt nhăn mày. Tôi cầm lấy
quần áo hắn lại hỏi: “Sư phụ đang tìm con?” Hắn liền dùng ngón tay búng
nhẹ lên trán một cái, giọng điệu có ẩn chứa tức giận nói: “Tiểu Tự rất
giỏi ha, dám cùng với Bạch Khiêm lừa gạt sư phụ, còn tự mình chạy loạn
khắp nơi, trở về xem vi sư phạt ngươi thế nào.” Đang nói tới đó, hắn
vung tay vung lên roi ngựa, ôm tôi tuyệt trần rời đi

Tôi dựa vào lòng hắn, gió thổi vù vù qua khuôn mặt, nước mắt cứ như vậy không ngừng chảy.

Tôi vốn tưởng rằng tôi có thể quên không
nhớ Lâu Tập Nguyệt. Một năm không được thì hai năm, hai năm không được
thì ba năm, ba năm không được thì mười năm, dài nhất cũng là cả đời .
Tôi cũng có một ngày có thể khiến hắn nhớ về tôi, buồn vui này cùng đau
đớn, đều quên.

Nhưng vào khắc này tôi mới rõ ràng biết
được, tôi cho dù có quyết tâm lớn cỡ nào, chịu thêm uất ức thế nào, đều
tan tành trong một câu nói nhẹ nhàng của Lâu Tập Nguyệt –

“Sư phụ hôm nay tìm được Tiểu Tự rồi, rất vui”

–oOo–


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui