Trở về Ngụy Gia Bình, tôi và Tiểu Cửu ở cùng nhau.
Đương nhiên lúc cô nhìn thấy nhà của chúng tôi, tôi có thể cảm nhận được sự ngạc nhiên trên mặt cô. Bốn vách tường trống trơn, hai người già yếu ớt, một người nằm trên giường, một người ngồi xe lăn.
Sau khi trở về, điều đầu tiên Lương Sinh làm là rửa chân giúp ba và mẹ. Làn da già nua với vóc người trẻ trung của Lương Sinh in xuống bóng nước, giống như vĩnh hằng cùng thời gian.
Tiểu Cửu nói: Khương Sinh, tôi vẫn biết nhà hai cậu nghèo, nhưng tôi lại không ngờ là nghèo tới mức này.
Tôi cười cười nói: Học phí của tôi và Lương Sinh đều do ba của Bắc Tiểu Vũ giúp, nếu không có ba của cậu ấy, tôi nghĩ Lương Sinh của hiện tại sẽ khiến người ta phải đau lòng.
Tiểu Cửu nói: Không ngờ tên ngốc Bắc Tiểu Vũ có một người ba đáng kính như vậy.
Tôi cười nói: Tiểu Cửu, sao chuyện gì cậu cũng tâng cho nó lên trời hết vậy? Tôi nghĩ cậu nói ba của cậu ấy tốt là được rồi, đáng kính chỉ nên dùng cho những nhân vật lớn thôi.
Tôi suy nghĩ một lúc rồi nói: Chỉ có điều ba của Bắc Tiểu Vũ rất đáng kính trong chuyện ông ấy đưa đám người Hà Mãn Hậu rời khỏi Ngụy Gia Bình, cũng vì thế mà nhà chúng tôi mới có thể sống khá hơn một chút.
Lúc nói lời này, tôi mới phát hiện mình đúng là một tiểu nhân không hơn không kém, thù dai vô cùng. Tai họa Hà Mãn Hậu đem lại cho chúng tôi nhiều năm trước, đến bây giờ tôi vẫn không hề quên đi.
Cũng may Tiểu Cửu không hỏi tôi rằng Hà Mãn Hậu đã làm chuyện gì với nhà tôi, nếu không thì tôi lại tốn sức mà giải thích cho cô.
Tôi đưa Tiểu Cửu đến cây táo chua, mọi thứ ở Ngụy Gia Bình vẫn mang dáng vẻ cũ. Tiểu Cửu ăn táo xong thì khen không ngừng, cô nói: Aida, Khương Sinh, nếu như tôi có một người anh như Lương Sinh thì tốt biết mấy.
Rất nhiều nữ sinh đều nói thế: Khương Sinh, nếu tớ có một anh trai như Lương Sinh thì tốt biết bao. Nhưng mà, nếu như có thể, tôi tình nguyện để Lương Sinh làm anh trai của bất cứ người nào, cũng không cần anh là anh trai tôi.
Cây táo đã già rồi, ăn vào chỉ toàn vị chát. Chữ khắc trên cành cây cũng không còn thấy rõ nữa, cây táo trong cơn mê của cậu trai kia cũng đã dần lớn lên. Đôi khi trưởng thành cũng là một loại cảm giác đau đớn mơ hồ.
Chẳng qua lúc đó cùng Lương Sinh bắt sâu, ăn thịt kho tàu tôi lại không hiểu mấy.
Tôi nói với Tiểu Cửu: Tớ phải gọi điện cho Kim Lăng. Tiểu Cửu nói: Di động của tớ bị hư rồi, hay là cậu lấy của Bắc Tiểu Vũ đi.
Đang nói đến đó thì Bắc Tiểu Vũ lếch mông to cũng cái điện thoại của cậu ta tới: Khương Sinh, Khương Sinh, nhanh nhanh, có người gọi điện tìm cậu nè!
Xin phép được nói một chút về vấn đề tại sao lại gọi là Bắc Tiểu Vũ mông to. Vóc người của Bắc Tiểu Vũ không tệ lắm, nhưng lại có chút “háo sắc”. Năm năm tuổi, tôi phát hiện mông của Bắc Tiểu Vũ lớn hơn so với mấy nam sinh khác, nên tôi coi như chăm chỉ học hỏi chút phát triển cơ thể của đám trẻ ở Ngụy Gia Bình. Tôi nói: Bắc Tiểu Vũ này, sao mông cậu lớn thế hả?
Kết quả là Bắc Tiểu Vũ khóc.
Ngày đó cậu ta khóc vô cùng thương tâm, giống như tôi đụng chạm đến lòng tự tôn của cậu ta vậy.
Cho nên đến giờ tôi chỉ có thể nhìn cái mông to thật to của cậu ta, cũng không dám nhắc lại chuyện đó nữa. Tôi hỏi Bắc Tiểu Vũ: Là Kim Lăng à?
Bởi vì trừ Kim Lăng thì tôi không nghĩ ra ai có thể thông qua Bắc Tiểu Vũ tìm tôi.
Bắc Tiểu Vũ lắc đầu nói: Không phải, hình như là một người tên là Trình Thiên Hữu.
Tiểu Cửu nhỏ giọng nói: Khương Sinh, Khương Sinh, ngàn vạn lần đừng có nhân!
Tay của tôi lại như có quỷ ám mà đưa tới trước mắt Bắc Tiểu Vũ, cầm lấy điện thoại.
Trình Thiên Hữu gọi điện thoại tới tìm Khương Sinh là có chuyện gì? Hôm ở ngõ Loan, là ai đánh Trình Thiên Hữu? Ninh Tín và Thiên Hữu có quan hệ gì? Tiểu Cửu và Bắc Tiểu Vũ có quen nhau ở Ngụy Gia Bình hay không? Kim Lăng ở Nam Kinh gặp phải chuyện gì? Mùa hè này Lương Sinh và Khương Sinh sẽ trải qua những chuyện gì? Mời đón xem các chương sau của “Lương Sinh, liệu đôi ta có thể không đau thương?”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...