Kỳ Duật vẫn nằm yên trên giường không hề động đậy, bàn tay nắm chặt lại đặt trên ga trải giường. Đầu tiên ngón trỏ hơi nhúc nhích, cuối cùng cả năm ngón tay chậm chạp duỗi ra, lại gập vào như nắm lấy gì đó. Lúc này anh mới chống tay ngồi dậy.
Trong lúc ăn sáng, Lục Trác Niên hỏi Du Vi: “Tối nay mẹ vẫn ngủ ở đây à?”
Du Vi đáp: “Không, mẹ chẳng mang theo gì nên ở đây cũng bất tiện, với cả hôm nay bố con về rồi.”
Lục Trác Niên nói: “Thế chút nữa mình đi sớm, mẹ cần đi đâu thì con chở đi rồi con đến công ty sau.”
"Dì giúp việc nghỉ phép rồi, vậy trưa nay mẹ định ăn gì ạ?” Kỳ Duật hỏi. “Hay là mẹ ở đây rồi đến chiều hẵng về, buổi trưa con tan làm về nấu cơm cho mẹ ăn.”
Du Vi vội nói: “Ấy thôi, suốt ngày con phải phục dịch thằng nhãi này rồi, sao có thể bắt con lo cho cả mẹ nữa chứ? Bên ngoài có nhiều quán ăn mà, không cần lo mẹ không có cơm ăn đâu, thằng nhóc này.” Nói thì nói vậy nhưng vẻ mặt của Du Vi lại rất vui vẻ, hệt như đang được lấy lòng vậy.
Lục Trác Niên thấy Kỳ Duật mở miệng nói chuyện thì quay sang nhìn anh, đúng như dự đoán, Kỳ Duật đã ngừng đũa rồi. Hắn bèn gắp một miếng bánh hoa quế đặt vào bát của anh: “Ăn thêm đi.” Tối qua Kỳ Duật uống nhiều rượu nên nôn hết ra, giờ trong bụng trống rỗng chẳng có gì, chắc chắn anh không quen bị như vậy. Hắn thấy anh chỉ ăn ít cháo là biết người anh không khỏe rồi.
Lục Trác Niên lại lên tiếng: “Suốt ngày ăn cơm nhà cũng chán, con biết nhiều nhà hàng ngon lắm, nếu mẹ không tìm được chỗ nào ăn thì để con bảo họ làm rồi đưa đến cho mẹ. Lần sau nếu rảnh, mọi người thích ăn gì con sẽ đưa đi, được không?”
“Ừ.” Du Vi không biết phải nói gì, chỉ đáp như vậy rồi cúi đầu ăn cháo tiếp để che giấu vẻ mặt của mình. Trong khoảnh khắc ngắn ngủi, bà chợt có cảm giác Lục Trác Niên đúng là đã trưởng thành thật rồi.
Hồi trước khi so sánh với Lục Trác Hoa, Lục Trác Niên là một đứa vừa nông nổi lại trẻ con, cả ngày chỉ biết ăn với chơi. Mặc dù so với anh trai thì hắn có vẻ dễ gần hơn nhưng vẫn luôn bị coi là một đứa trẻ. Vậy mà chỉ qua vài câu nói ấy thôi, Du Vi đột nhiên cảm thấy thằng bé này thực ra cũng không phải là không biết suy nghĩ. Vẻ nghiêm túc, đứng đắn của Kỳ Duật thực ra lại có gì đó rất giống Lục Trác Hoa, cho nên ban đầu Du Vi mới cho rằng hai đứa hợp nhau. Thế nhưng bà cũng biết, nếu là Lục Trác Hoa thì anh sẽ không nói những lời mà Lục Trác Niên vừa nói, mà anh có thể sẽ đồng ý với ý kiến của Kỳ Duật, để Kỳ Duật nấu cơm cho mẹ, hoặc là chiều theo ý của mẹ, để mẹ ăn ở ngoài. Nhưng Lục Trác Niên thì khác, chỉ cần một câu nói thôi, hắn đã có thể vừa tỏ ý quan tâm đến Kỳ Duật lại vừa khiến mẹ mình vui lòng, vừa không làm hai người ghen tị với nhau mà còn khiến đôi bên thân thiết hơn.
Du Vi không rõ Kỳ Duật có nhận ra không, nhưng bà hiểu con trai mình thực sự quan tâm đến Kỳ Duật. Lúc trước bà đúng là đã nhìn nhầm rồi, đúng ra hai đứa với tính cách hoàn toàn trái ngược nhau này mới thực sự hợp nhau, một vuông một tròn, một cứng một mềm, nếu Lục Trác Niên có thể toàn tâm toàn ý vun vén thì hôn sự này hẳn sẽ tốt đẹp chẳng kém gì một mối lương duyên.
Ăn uống xong xuôi, Lục Trác Niên theo thói quen bắt đầu thu dọn bát đũa để mang đi rửa. Kỳ Duật thấy vậy thì cứng đờ mặt, vội giữ lấy tay hắn: “Để em làm.”
Lục Trác Niên liếc qua chỗ Du Vi, hiểu ngay ý của Kỳ Duật. Hắn cười bảo: “Thôi, mẹ anh đang ở đây, để anh thể hiện một tí không được à? Hôm nay không nấu nướng gì nên cũng chỉ có mấy cái bát này thôi, anh rửa được mà.”
Kỳ Duật vẫn nhất quyết đứng dậy, tay giữ chặt lấy tay áo của Lục Trác Niên. Du Vi kéo anh ngồi xuống, nói: “Cứ để nó rửa, mẹ đẻ ra nó mà suốt hơn hai chục năm rồi có thấy nó rửa bát lần nào đâu.”
Hai mẹ con kẻ tung người hứng như vậy nhưng Kỳ Duật vẫn thấy không được tự nhiên, Lục Trác Niên chưa từng phải rửa bát ở nhà, thế mà ở đây lại phải xắn tay áo để rửa, lại còn là trước mặt mẹ mình nữa, khiến anh đứng ngồi không yên.
Lục Trác Niên hiểu Kỳ Duật đang nghĩ gì, bèn nói: “Em lau bàn đi.”
Kỳ Duật lập tức đứng lên, đi theo Lục Trác Niên vào bếp để lấy khăn lau.
Vào bếp rồi, Lục Trác Niên khẽ thì thầm bên tai Kỳ Duật: “Không cần phải sợ đâu. Mẹ tôi thích cậu lắm, cậu không thấy à?”
Kỳ Duật cúi đầu, rút mấy đoạn giấy lau bếp dùng một lần rồi nắm trong tay, chờ Lục Trác Niên nói xong mới ngẩng lên nhìn hắn, rõ ràng không hề thấy nhẹ nhõm bởi mấy lời vừa rồi.
Lục Trác Niên không hiểu anh vẫn còn lo lắng điều gì: “Không cần phải cẩn thận đến vậy đâu.”
“Tôi xin lỗi.” Kỳ Duật nói.
Lục Trác Niên ngơ ngác không hiểu gì, đùa đùa hỏi: “Chưa tỉnh rượu à?”
“Tối qua…” Kỳ Duật úp úp mở mở nhưng Lục Trác Niên đã loáng thoáng hiểu. Kỳ Duật lại nói: “Tôi xin lỗi.”
Lục Trác Niên rất hiếm khi lâm vào tình trạng muốn nói rất nhiều mà chẳng nói được bao nhiêu như lúc này. Hắn không tự chủ được mà nuốt nước bọt, cảm thấy mấy ý nghĩ không đúng thời điểm cũng bị mình nuốt xuống rồi mới cất tiếng: “Thôi thôi, mau ra ngoài đi.”
Kỳ Duật ngước nhìn hắn thêm một lần rồi mới đi ra.
Lục Trác Niên đứng đó nghiền ngẫm ánh mắt lúc cuối của Kỳ Duật, đột nhiên có cảm giác lưu luyến không nỡ rời. Hắn không cần biết có phải đấy là ảo giác không, chỉ biết trong lòng chợt dâng lên cảm giác vô cùng tự hào, rồi lại thấy sự tồn tại của mình cũng có ý nghĩa làm sao, cho nên lúc rửa bát cũng rửa kỹ càng hơn thường ngày rất nhiều.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...