Lương Nhân

Cách giáo dục của nhà họ Lục chịu ảnh hưởng của phương Tây, tức là rất coi trọng tự do cũng như quyền lợi cá nhân. Bình thường Du Vi sẽ không tự tiện đến nhà đứa con trai đã kết hôn của mình mà không báo trước. Nếu bà cố ý làm vậy thì ắt phải có lý do riêng của mình, và lần này lý do đó chính là để xem xem cuộc sống của hai con là như thế nào.

Chỉ cần bước vào hai căn phòng ngủ là biết ngay cho đến lúc này họ vẫn ngủ khác phòng. Du Vi cũng xem như đã được giải đáp khúc mắc, thầm cho rằng đúng là mình nghĩ ngợi quá nhiều rồi, bèn yên tâm ngồi xem tivi ở phòng khách và chờ hai người kia về.

Đến khi cả hai về nhà, Du Vi quan sát đánh giá một hồi và vẫn cảm thấy cực kỳ hài lòng với Kỳ Duật. Nếu bên cạnh Lục Trác Niên có đứa trẻ này thì cũng có thể trói buộc hắn đôi chút, không đến nỗi làm bố mẹ phải quá lo lắng.

Vì mải nghĩ chuyện đó nên bà cũng bỏ qua luôn nét bối rối hiện rõ trên gương mặt hai đứa con.

Trong lúc Kỳ Duật tắm rửa, Lục Trác Niên liền lập tức tiến đến cạnh giường để nghiên cứu xem tối nay mình sẽ ngủ ở đâu.

Tình huống này dường như đã từng xảy ra rồi thì phải. Lần trước Kỳ Duật bị ốm, hắn cũng đứng ở chỗ này, nhìn ở góc độ này để xem xét chiếc giường và người đang ngủ say trên đó. Chỉ khác một chỗ là bây giờ không có ai nằm ngủ ở đây cả, nhưng hắn gần như có thể đoán trước được điều gì sẽ xảy ra, vậy là trong lòng chợt cảm thấy nặng trĩu.


Du Vi gõ cửa tiến vào, nhìn Lục Trác Niên với vẻ kỳ lạ, hỏi: “Thằng ngốc kia, đứng đấy làm gì thế hả?”

“Dạ không…” Lục Trác Niên mau chóng che giấu nét mặt của mình. “Kỳ Duật đang tắm ạ.”

“Biết rồi. Đây, mẹ đem quần áo cho mày thay đây này.” Du Vi nhét chỗ quần áo đang cầm trên tay vào lòng Lục Trác Niên.

Lục Trác Niên tỏ vẻ bất đắc dĩ, nói: “Mẹ à, con đi ngủ mà mẹ đưa con đống này làm gì, mẹ không biết là con…” Chợt nghĩ không đúng, thôi cứ mặc quần áo cho chắc, vậy là vội nói chệch đi. “Mẹ không biết đồ ngủ của con để ở chỗ nào mà, cái này có phải đồ ngủ đâu.”

Đồ mà Du Vi đem đến là áo phông với quần thể thao. Bà bất mãn nói: “Sao mày lắm chuyện thế, cái này thì sao mà không mặc đi ngủ được? Đàn ông con trai đừng có mà kén cá chọn canh như thế.”

“Vâng vâng, mà mẹ cũng đâu thuộc kiểu người phụ nữ của gia đình đâu.” Lục Trác Niên tiện tay ném luôn quần áo lên giường. “Mẹ cứ yên tâm làm bà chủ đi ạ, không cần phải nghĩ đến chuyện phục vụ con đâu.”

“Cái thằng này, đúng là vô lương tâm.” Du Vi chọc chọc cánh tay Lục Trác Niên, vậy là hắn bèn cố ý gồng cơ bắp lên, khiến cho Du Vi buồn cười muốn véo tai hắn. Lục Trác Niên vừa cười vừa chạy đi, tiện thể vào phòng mình để lấy quần áo ngủ. Du Vi đi theo hắn, hai người vừa đi vừa nói cười rất vui vẻ.

Du Vi đã lâu không được thân thiết với con mình như vậy, trong lòng chợt cảm thấy chua xót, nói: “Hay là con dọn về nhà mình ở đi, nhé?”

Lục Trác Niên hơi khựng lại, cười nói: “Con lớn tồng ngồng thế này rồi mà mẹ, đấy, còn kết hôn rồi chứ!”

“Mày thì kết hôn cái gì.” Du Vi bĩu môi, lại kìm lòng không đặng mà khuyên nhủ: “Tiểu Duật là đứa trẻ ngoan, con phải đối xử tốt với nó. Hôm nay thằng bé uống say như thế, con phải chăm sóc cho cẩn thận, đừng có để người ta cứ phải chiều theo ý mình. Lần sau mà có người rót rượu cho thằng bé thì con phải uống đỡ cho nó, nghe chưa?”

Lục Trác Niên chột dạ sờ sờ mũi mình: “Vâng vâng, con biết rồi.”


Lúc này Kỳ Duật cũng tắm xong và bước ra ngoài. Du Vi liền nói luôn: “Tiểu Duật à, Niên Niên nó biết uống đấy, nếu lần sau uống không nổi nữa thì con bảo nó uống giúp cho, đừng có thật thà như thế.”

Kỳ Duật nhìn sang Lục Trác Niên nhưng không bóc mẽ hắn, chỉ “vâng” rồi thôi.

Có lẽ là do anh vừa từ phòng tắm bước ra nên cả người đều mang theo hơi ẩm với mùi hương dịu nhẹ, ánh mắt dường như cũng ướt hơi nước, vừa nhìn về phía Lục Trác Niên, hắn liền cảm thấy cực kỳ căng thẳng.

Lục Trác Niên tự thấy hôm nay mình cứ bị làm sao, cứ như thể bị kìm nén lâu ngày nên suy nghĩ bắt đầu bị loạn hết lên, chỉ cần một tác nhân bé tí tẹo thôi cũng đủ làm hắn bắt đầu nghĩ ngợi linh tinh. Rõ ràng hắn biết Kỳ Duật quen dùng loại sữa tắm không mùi, vậy mà hắn vẫn có thể nhạy cảm mà cảm nhận được hương thơm tươi mát, sảng khoái phảng phất trong không khí, thầm nghi ngờ phải chăng xung quanh đều là mùi thơm sau khi Kỳ Duật tắm rửa xong, cố ý ẩn giấu trong không khí để khêu gợi người ta.

“Đây là quần áo của anh à?”

Kỳ Duật chỉ hỏi một câu rất bình thường, vậy mà Lục Trác Niên lại thầm giật nảy mình, vội định thần lại, nhìn theo ánh mắt Kỳ Duật xuống chỗ quần áo mình vừa vứt trên giường rồi cuống cuồng ôm hết vào lòng.

Du Vi nheo mắt ngờ vực nhìn động tác ấy của Lục Trác Niên, đứng bên cạnh nói: “Ừ, chỗ đấy mẹ lấy cho nó đấy, thế mà nó cứ không chịu mặc.”


“Thì tại đấy không phải đồ ngủ mà.” Lục Trác Niên ôm quần áo ngủ, lúng túng nói.

“Đừng làm thế.” Kỳ Duật đưa tay nhẹ nhàng lấy quần áo trong lòng Lục Trác Niên, gập lại gọn gàng rồi đưa cho hắn. “Anh đem cất đi.”

Thực ra người Kỳ Duật đang rất khó chịu, nhưng anh vẫn cố gắng gượng giữ vẻ tỉnh táo, chứ thực sự đầu óc anh đã bắt đầu mơ hồ và muốn đi ngủ rồi. Lúc nói chuyện, ánh mắt anh có hơi mơ màng, tuy vậy miệng vẫn nở nụ cười. Anh vừa rũ mắt xuống, Lục Trác Niên liền ôm chỗ quần áo đã gấp gọn mà chạy vội đi.

Du Vi hơi trầm tư, ánh mắt khẽ liếc nhìn, thế nhưng bà chẳng lộ ra vẻ mặt gì, chỉ nói với Kỳ Duật: “Con đừng để ý đến nó, mau đi ngủ sớm đi.”

“Vâng, mẹ ngủ ngon ạ.”

“Ừ, ngủ ngon ngủ ngon.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui