Khi còn nhỏ, Tả Ý đã tiếp xúc với rất nhiều bạn nữ ốm
yếu, cứ mỗi học kì sau khi kiểm tra chạy 800m thì sắc mặt của mấy bạn ấy tái
mét như sắp chết, như thể bất kì lúc nào cũng ngã lăn ra được, vì thế mỗi lần
kiểm tra thể dục là mỗi lần các bạn nam tỏ vẻ lấy lòng, săn sóc, ân cần hỏi han
giúp đỡ các bạn nữ thể lực yếu kém, quan tâm đến mức làm cho người ta phải hâm
mộ. Chỉ tiếc là cô có chạy hết 3000m cũng chỉ ho nhẹ hai tiếng rồi thôi.
Gần nhà có một chị họ Hoàng, đôi lúc ít gặp nhưng khi
gặp chị ấy là hàng xóm lại thường xuyên khen ngợi: “Bé Hoàng à, mới vài ngày
không gặp mà sao bác thấy con cao ráo, xinh đẹp hơn rồi.”
Còn bác ấy khi gặp Tả Ý thì bảo: “Tiểu Ý đó à, sức
khoẻ tốt, thật là khoẻ mạnh.”
Ban đầu nghe khen Tả Ý còn khoái chí. Sau đó, cô mới
phát hiện người khác khen cô cũng chỉ khen hai thứ là thân thể khoẻ mạnh với
cứng cáp mà thôi. Dần dà, cô rút ra được kết luận.
Thì ra, nếu một đứa bé có dung mạo tốt, thì khen nó
“xinh đẹp”. Nếu dáng người cao ráo, thì nói “cao hơn rồi.”. Nếu học giỏi, thì
khen tặng “thông minh, có tương lai”. Nếu tính cách tốt, lại bảo “đứa bé ngoan
còn nhỏ đã biết quan tâm đến cha mẹ”. Nếu cả bốn điều trên đều không có, đều
không tốt, chỉ có thể là “khoẻ mạnh, thân thể tốt” vân vân.
Con người ta toàn là học hành giỏi nhất, múa đẹp nhất,
hùng biện hay nhất, mỗi lần họ hàng hỏi cô, chỉ đành mắc cỡ trả lời: “Leo trèo
đánh nhau giỏi nhất.” hơn nữa còn là cả nhóm có cả trai lẫn gái.
Tả Ý ngồi trong xe nhìn cảnh sắc ven đường mà ngẩn
người, cô nhớ lại mình hồi còn bé thế nào mà không khỏi mỉm cười. Cho đến khi
tài xế gọi, “Tiểu Thẩm à, đến rồi.” Tả Ý mới sực tỉnh.
Cô vừa lên lầu đã nhận thấy ngay bầu không khí trong
văn phòng có gì đó không ổn, nhiều người đứng ở ngoài liếc trộm cánh cửa phòng
họp.
Liền lúc đó, cánh cửa mở ra, vài người chậm rãi đi ra,
người ra đầu tiên là nữ giám đốc Kiều Hàm Mẫn của Tả Ý. Văn phòng luật này là
do chị và chồng là Đường Vệ thành lập. Hiện giờ chồng chị bệnh nặng, cả văn
phòng lớn thế này đều do một mình chị chèo chống.
Người thứ hai bước ra là một chàng trai trẻ tuổi, dáng
người cao ráo, tuấn tú, hơn nữa còn có một đôi mắt linh hoạt. Anh ta ngẩng lên
nhìn quanh văn phòng, ánh mắt thong thả đảo qua mọi người. Sau đó người đứng
sau lưng anh ta nói vài ba câu với Kiều Hàm Mẫn rồi chào về.
Chàng trai đó dáng đi hơi lạ, nhưng lạ chỗ nào lại
không nói rõ được. Khi đi ngang qua Tả Ý, anh ta thấy Tả Ý nhìn mình không chớp
mắt thì khẽ đưa mắt, mỉm cười chào cô. Mắt anh ta vốn hai mí, mới nhìn thoáng
qua cứ tưởng một mí, lại khẽ nhướng lên như hàm chứa ý cười, tựa như có thể thu
cả hồn phách một người.
Thật ra, mọi người từ mấy ngày trước đã nghe đồn Đường
Kiều sắp đổi chủ.
cdcd
“Thưa cô.” Tả Ý gõ cửa phòng Kiều Hàm Mẫn đi vào.
“Không cần lo lắng, hôm nay chỉ đến thảo luận chuyện
văn phòng chúng ta sẽ nhận cố vấn cho Lệ thị.”
Lời an ủi của Kiều Hàm Mẫn vẫn không làm Tả Ý hết lo
lắng.
“Cô biết chắc em đang suy nghĩ, gần đây Lệ thị có hứng
thú với văn phòng luật như vậy, rõ ràng đối với Đường Kiều cũng như hổ rình
mồi, vì sao còn phải nói chuyện làm ăn cùng bọn họ, có phải vậy không?”
“Dạ.”
“Họ là công ty lớn, có được hợp đồng này sẽ giảm bớt
áp lực kinh tế cho chúng ta. Huống chi, Lệ Trạch Lương vừa từ nước ngoài về...
là người trẻ tuổi đi trước em vừa thấy lúc nãy đấy. Cô từng nghe nói về cậu ta,
muốn gặp xem rốt cuộc là người như thế nào.”
Nói rồi, Kiều Hàm Mẫn cúi đầu định xem hồ sơ, vừa im
lặng định giở ra, đột nhiên nghe Tả Ý vẫn chưa đi nói: “Đường Kiều là tâm huyết
nhiều năm của cô và thầy Đường, tụi em nhất định sẽ giữ đến cùng.”
Kiều Hàm Mẫn bất chợt mỉm cười, “Cám ơn.”
cdcd
Công việc bận rộn khiến Tả Ý quên mất chuyện này, mà
cô cũng không để tâm.
Mấy ngày sau, cô vừa ngồi vào bàn làm việc.
“Tả Ý, cô có chuyện muốn nói với em, vào đây.” Kiều
Hàm Mẫn gọi điện thoại nội bộ.
“Dạ.”
Cô cảm thấy Kiều Hàm Mẫn nói chuyện rất thận trọng,
như có chuyện gì đó muốn báo với cô. Trong lòng hơi bất an, trước khi vào phòng
rót luôn hai tách trà.
“Chuyện gì ạ?”
Kiều Hàm Mẫn nhận một tách, ra dấu cho cô ngồi xuống,
“Em đã biết chúng ta hợp tác với Lệ thị, vậy thì phải có một luật sư làm việc
lâu dài ở công ty của họ.”
“Hợp đồng thành công rồi ạ?” Nhanh như vậy làm Tả Ý
hơi bất ngờ.
“Ừ.” Kiều Hàm Mẫn liền nhìn cô.
“Muốn cử em đi sao?”
Cô rất nhạy bén đã đoán ngay được.
Kiều Hàm Mẫn nói: “Tả Ý, nếu em không muốn, thì...”
“Không. Em đi. Có điều em không chuyên về bất động
sản.” Cô biết Lệ thị kinh doanh chủ yếu là bất động sản.
“Chỉ cần em xử lý công việc hàng ngày, dính đến mấy vụ
tranh cãi thôi.”
Tả Ý cười cười, “Vậy thì không vấn đề. Cùng một công
việc, chỗ nào cũng như nhau. Hơn nữa công ty họ ở đường Sùng Văn, rất gần nhà
em.”
cdcd
Hôm nay, Tả Ý được đặc cách về sớm. Dọn dẹp một số hồ
sơ để sang làm bên kia, đón xe về nhà, lúc đi ngang qua cao ốc Lệ thị ở đường
Sùng Văn, Tả Ý ngước lên thoáng nhìn toà nhà cao chọc trời.
Từ nay về sau, ở chung với cái người họ Lệ kia. Cô
bỗng nhớ đến cảnh tượng anh ta đi sát qua mình hôm đó, không chỉ có cô, e là
phụ nữ trong văn phòng đều muốn ngất xỉu.
Buổi tối vừa rảnh rỗi, cô lại nhận được điện thoại của
Mạnh Lê Lệ đương sự một vụ kiện tài sản do cô phụ trách. Mạnh Lê Lệ là vợ kế
của Hoàng Thế Hiền người đứng đầu Hoàng gia, tuần trước Hoàng Thế Hiền vừa mới
mất. Hai người con đã tranh chấp tài sản với cô ấy.
Cô đành cố thay quần áo lái xe đi, tuy cô đã chuyển vụ
này cho Ngô Uy Minh, nhưng vẫn không an tâm.
Cô nhấn chuông, quản gia lễ độ dẫn cô vào.
Mạnh Lê Lệ vừa thấy cô, cặp mắt vốn đang bất lực bỗng
như chết đuối vớ được cọng rơm, rõ ràng là có người đang đến làm phiền.
“Đàn bà như cô ta, dựa vào đâu mà đòi chia tài sản của
cha chúng tôi?” Vừa lúc gặp phải cô em gái Hoàng Gia Huỷ chỉ vào xấp ảnh vương
vãi trên bàn giận dữ nói.
Đó là xấp ảnh chụp cảnh Mạnh Lê Lệ đi cùng một người
đàn ông, trong hình hai người trò chuyện vui vẻ, nắm tay thân mật.
Tả Ý liếc qua mấy tấm ảnh, đau đầu nói: “Cô Mạnh là vợ
hợp pháp duy nhất trước khi mất của Hoàng tiên sinh, huống chi còn có di chúc.
Tất cả đều hợp pháp, chuyện này không cần phải nghi ngờ, mấy thứ này không nói
lên được gì cả.”
Sau đó, Mạnh Lê Lệ giải thích: “Người đó là đồng hương
của tôi, thỉnh thoảng nói chuyện quê nhà với anh ta, làm tôi cảm thấy bớt đau
khổ.” Cô lại nói, “Nếu lúc trước không gặp được Thế Hiền, hiện giờ nói không
chừng tôi còn là kẻ rời bỏ quê nhà đi làm thuê, nên tôi nhất định phải quý
trọng tất cả chuyện này.” Thế Hiền chính là Hoàng tiên sinh đã mất, là cha của
hai anh em nọ.
Tả Ý lơ đãng nhướn mày.
“Thật ra tôi cũng không muốn làm đến mức này với anh
em họ, chỉ vì họ vẫn không chấp nhận tôi, cho là tôi hại chết cha họ, còn lừa
anh ấy lập di chúc.” Một người mẹ kế không lớn hơn mình bao nhiêu tuổi, đột
nhiên chia mất phân nửa tài sản, bây giờ sợ là càng khó chấp nhận.
“Trước kia Thế Hiền còn sống có nói với tôi, nếu họ
làm khó tôi hay tôi cần giúp đỡ gì, cứ gọi điện đến văn phòng luật Đường Kiều
tìm luật sư Thẩm. Cám ơn cô.”
Tả Ý mỉm cười: “Thật ra hôm nay tôi đã chuyển vụ kiện
của cô cho luật sư Ngô, chắc ngày mai văn phòng luật sẽ nói chuyện rõ ràng với
cô, nếu cô đồng ý, anh ấy sẽ qua kí hợp đồng lại.”
“Sao thế?”
“Tôi được điều qua Lệ thị, tạm thời không thể phụ
trách vụ kiện của cô.”
“Ồ? Chúc mừng cô, Lệ thị rất nổi tiếng, rất dễ phát
triển.” Mạnh Lê Lệ dù là nói vậy, nhưng giọng nói lại nuối tiếc, cô khá thích
cô bé Tả Ý này.
2.
Ngày đầu tiên từ văn phòng Đường Kiều đến làm ở Lệ
thị, Tả Ý dậy rất sớm, sớm đến nỗi đến chờ một hồi lâu. Cô ngồi một mình trên
ghế bên ngoài cao ốc chờ đến giờ hẹn.
Đã có ai đó nói với cô, khi hẹn nhất định không được
đến quá sớm, điều này sẽ làm đối phương nhìn thoáng đã biết cô rất căng thẳng
hoặc là rất quẫn bách.
Trong công viên nhỏ ven đường, vài cây đào nở hoa rực
rỡ. Trên bãi cỏ, có mấy ông lão múa Thái Cực, phía sau thêm vài đứa trẻ. Một
chiếc xe màu bạc chậm rãi ngừng lại trước cao ốc, để một người bước xuống rồi
xe chạy vào bãi đỗ.
Tả Ý nhìn từ xa đến, người xuống xe là Lệ Trạch Lương.
Không hiểu vì sao, bộ âu phục đơn giản sẫm màu trên người anh ta cực kì vừa
vặn, khoé miệng anh ta khẽ cười rồi chầm chậm khom người nhặt cái gì đó. Tả Ý
hơi ngước lên nhìn thật kĩ, lại không ngờ đó là bông hoa rụng ở ven đường chưa
được quét dọn.
Tả Ý thoáng nhìn lần nữa, rồi đứng dậy bắt đầu tìm chỗ
bán điểm tâm.
cdcd
“Tôi là Thẩm Tả Ý luật sư ở văn phòng luật Đường
Kiều.” Ăn xong bữa sáng, đến giờ làm, cô không có thẻ nhân viên nên đến quầy
tiếp tân báo tên họ.
Tiếp tân nói: “Luật sư Thẩm, mời cô cứ đi thẳng vào, ở
cửa thang máy có thư kí Lâm đang chờ cô.”
Họ đã chuẩn bị chu đáo.
Quả nhiên vừa đến thang máy, thì có thư kí Lâm đang
chờ cô. Dẫn Tả Ý lên thẳng văn phòng đã chuẩn bị sẵn cho cô. Đợi Tả Ý để đồ
xuống, rồi lại dẫn cô đi xem xung quanh.
“Bên này là toilet.”
“Bên này là phòng trà nước. Nếu cô muốn uống gì thì cứ
lấy trong tủ lạnh. Tất nhiên cô cũng có thể gọi tôi đưa sang.”
“Tầng trệt là cantin nhân viên. Phiếu cơm của cô để
trong ngăn kéo bàn làm việc, có cả thẻ nhân viên tạm thời. Sau này thành nhân
viên chính thức cô phải cung cấp hồ sơ có ảnh chụp mới có thể làm thẻ đàng
hoàng.”
Lúc đi đến cánh cửa phòng cuối cùng không có bảng
hiệu, tiểu Lâm nói: “Đây là phòng nghỉ riêng, của Lệ tiên sinh.”
“Lệ tiên sinh là ai?” Tả Ý chưa nghĩ, đã bật hỏi. Ở
đây chắc là có rất nhiều người họ Lệ.
“Là tổng giám đốc Lệ,” Tiểu Lâm cười, “Nhưng anh ấy
không thích người khác gọi như vậy.”
“Cô Lâm là thư kí của Lệ tiên sinh?”
“Đúng thế.”
“Vậy công ty toàn để thư kí tổng giám đốc đón
tiếp nhân viên mới hay luật sư mới đến sao?” Người ở phòng nhân sự đâu hết rồi?
Nhưng Tả Ý nuốt câu ấy xuống.
Tiểu Lâm kiên nhẫn vẫn giữ nụ cười, “Chuyện này, có
thể cho thấy ông Lệ vô cùng xem trọng sự hợp tác giữa chúng tôi và Đường Kiều.” Cô cười
vô cùng chuyên nghiệp.
cdcd
Nhiều ngày sau, Tả Ý nhận ra đây chẳng những không ai
nhàn tản, mà còn cả ngày phải làm việc vất vả.
Đang làm việc thì nhận được điện thoại.
“Tả Ý, là tôi.”
“?” Tả Ý nhất thời không kịp phản ứng.
“Dương Vọng Kiệt.” Anh đành phải xưng tên, giọng nói
thoáng hụt hẫng.
“A.” Tả Ý vội nói, “Tôi bận đến chóng mặt rồi.” Người
đó là bà con với đồng nghiệp Ngô Uy Minh, là đối tượng lần trước được Ngô Uy
Minh mai mối. Kiến trúc sư, hiện đang làm việc trong một công ty xây dựng nhà
ở.
Tả Ý không ngờ mới mấy ngày đã vứt người ta ra khỏi
đầu.
“Vẫn chưa ăn cơm à?”
Ăn cơm? Tả Ý nhìn ra cửa sổ, trời đã tối hẳn, còn cô
một mình cặm cụi bên máy tính lại không hề nhận ra.
“Cùng ăn bữa cơm đi, tôi đến đón em ngay.” Dương Vọng
Kiệt nói.
Tả Ý làm xong việc, tắt máy tính, thu dọn đồ đạc chuẩn
bị ra về.
Cô rời phòng đến thang máy, nơi đó còn có một người
chờ thang máy.
Là Lệ Trạch Lương.
Người đó nghe tiếng chân xoay qua, thấy Tả Ý, thì mỉm
cười.
“Chào Lệ tiên sinh.” Tả Ý lên tiếng chào trước.
Lệ Trạch Lương gật đầu chào. Hai người chưa chính thức
gặp mặt, anh ta biết cô hay không biết cô, cả hai trường hợp đều rất bình
thường.
“Ting──” Cửa thang máy mở ra.
Lệ Trạch Lương ngầm để Tả Ý vào trước.
Tả Ý chẳng nhường nhịn làm gì.
Trong thang máy chỉ có hai người.
Hai người đứng kế nhau nhìn thẳng ra trước, bên trong
thang máy được lau chùi sáng bóng, phản chiếu cả hình ảnh hai người. Tả Ý bất
giác nhìn sang, cô mang giày cao gót cũng chỉ cao đến lỗ tai anh ta.
Thang máy dần dần đi xuống. Khoé miệng và mặt mày anh
ta cứ vương nụ cười.
Tuổi còn trẻ mà khi cười đã có nếp nhăn rồi? Lúc bấy
giờ lòng Tả Ý không nén nổi phải thốt câu hỏi như thế.
“Muộn thế này cô Thẩm mới về à.” Lệ Trạch Lương cuối
cùng lên tiếng. Xem ra anh ta nhớ cô.
“Có chút việc đến giờ mới làm xong.” Tả Ý vừa nói vừa
vuốt vuốt tóc, khi cô hồi hộp lại vô thức có hành động này.
Lúc cô thả tay xuống, Lệ Trạch Lương nhìn mặt kiếng
phản chiếu, ánh mắt lơ đãng quét qua mặt cô.
“Hình như bên ngoài đang mưa.” Lệ Trạch Lương nói.
“Ồ!” Tả Ý không ngờ anh ta nói câu này, “Sức khoẻ tôi
tốt lắm, không lo.”
Nói xong câu đó, Tả Ý nhất thời cảm giác mình trả lời
hơi ngu, cho là ai cũng thích mình, không chừng người ta học theo tính cách
người Anh, muốn bàn đến chuyện thời tiết mà thôi.
Lệ Trạch Lương không khỏi nở nụ cười, khi anh ta cười,
khoé miệng hơi hơi nhếch lên, không hề để lộ răng, có phần kín đáo mà không giả
tạo. Chẳng lẽ đây là bình dị dễ gần trong truyền thuyết? Tả Ý lại nhủ thầm
trong lòng.
Cô vừa xuống đến lầu một, thấy Dương Vọng Kiệt ở cửa
đợi cô.
Dương Vọng Kiệt và Lệ Trạch Lương hai người gật đầu chào
nhau. Dương Vọng Kiệt bình thường vốn diện mạo và tài năng đều hơn gấp đôi
người khác, vậy mà lúc này đứng cạnh Lệ Trạch Lương lại thấy chỗ nào cũng tầm
thường.
Dương Vọng Kiệt tuy cũng tự biết, nhưng không để ý,
sắc mặt thản nhiên.
Tả Ý đi đến che chung ô với Dương Vọng Kiệt, chào tạm
biệt Lệ Trạch Lương.
Xe họ chạy vòng lại, thấy Lệ Trạch Lương vẫn đang đợi
xe. Tả Ý bỗng lấy làm lạ, sao người như anh ta không lái xe mà đi.
“Tiên sinh vừa nãy, chân hình như có tật.” Dương Vọng
Kiệt vừa lái xe vừa nhìn Lệ Trạch Lương ngoài cửa sổ nói.
“Hả?”
“Tuy là lúc đứng nhìn không ra, nhưng khi bước đi lại
hơi kì lạ, hơn nữa anh ta xoay người cũng đặc biệt chậm.”
Tả Ý quay phắt qua, nhìn Dương Vọng Kiệt, sắc mặt
khiếp sợ, một lúc thật lâu cũng không bình tĩnh nổi. Xe đã chạy xa, cô mới
hoảng hốt quay lại nhìn. Bóng dáng Lệ Trạch Lương xa dần không còn thấy rõ,
dường như vẫn che ô đứng trong màn mưa bụi dày đặc.
Sao cô không nhận ra, cũng chưa từng nghe ai nói đến.
cdcd
“Sao? Người đó là Lệ Trạch Lương à?” Lúc ăn cơm, Dương
Vọng Kiệt mới biết người đó chính là chủ của Lệ thị.
“Anh ta là huyền thoại của giới nhà đất.” Dương Vọng
Kiệt cười, “Anh ta ra tay luôn rất nhanh, độc, chuẩn, trở thành công cụ chỉ
hướng gió cho chúng tôi. Hai năm trước, mở mang khu đất mới đã khiến tên tuổi
Lệ thị nổi như cồn.”
Chuyện này, Kiều Hàm Mẫn đã bảo cô chuẩn bị tài liệu
để đọc rồi.
Trước khi chính phủ phát hiện ra khu đất đó, tập đoàn
Nghiệp Hưng đã chụp chỗ đó, dự định phát triển một kế hoạch lớn, biến toà nhà
này thành nơi cao cấp. Nào ngờ xung quanh khu này tuy tốt, nhưng lại không đồng
bộ, tuyến đường sang trọng đến nơi này không xây dựng được. Lần đầu đến kì hạn
giao nhà lại tổn thất, kết quả tài chính xoay vòng không tốt, ngày giao nhà cứ
lần lữa kéo dài, toà nhà gần như đã muốn xuống cấp. Đến lúc muốn bán sang tay,
lại chợt nhận ra người trong giới không dám giao dịch nữa.
Vào lúc này, Lệ Trạch Lương nhúng tay vào, thu mua với
giá cực thấp, sau đó kí kết với chủ đất xung quanh, rồi đưa các chuyên gia nổi
tiếng đến, tiến hành khai phá toàn bộ khu vực này, làm cho vùng đất mới khai
phá trở thành khu lân cận của thành phố. Mạnh tay như vậy, nếu có một chút sơ
sẩy, gia sản ba đời của Lệ thị sẽ tiêu tan trong phút chốc. Thế nhưng, anh ta
lại thành công. Năm đó, Lệ Trạch Lương hai mươi sáu tuổi.
“Bây giờ, Nghiệp Hưng vẫn còn là công ty cò con ở
thành phố A, còn Lệ thị đã trở thành bá chủ trong giới.” Dương Vọng Kiệt than
thở.
cdcd
Từ nhà hàng đi ra, trời đã tạnh mưa, khí đêm vô cùng
mát mẻ.
Tả Ý bỗng có hứng, trên đường về ghé vô siêu thị mua
vật dụng hàng ngày với Dương Vọng Kiệt. Trả tiền xong, chợt nghe có tiếng gọi,
“Luật sư Thẩm!”
“Cô Hướng, chào cô.” Tả Ý quen cô ta, là Hướng Văn
Tình, đương sự trong một vụ lúc trước.
“Lâu quá không gặp cô.”
“Cô làm ở đây à?”
Hướng Văn Tình mặc đồng phục xám đậm của nhân viên phụ
trách.
“Vâng.” Cô cười, “Công việc này không nhẹ nhàng như
trước đây, nhưng tôi khá thích.”
“Chu An Hoè không làm phiền cô nữa chứ?”
“Vâng. Cám ơn cô, luật sư Thẩm. Nếu không có cô, giờ
tôi không biết thế nào.”
“Không cần cám ơn.” Tả Ý đáp, giọng nói chân thành.
Bảo vệ quyền lợi chính đáng của phụ nữ là ước nguyện
ngay từ lúc cô làm luật sư.
Trên đường đi, Dương Vọng Kiệt hỏi cô: “Cô gái xinh
đẹp đó cũng bị vướng đến toà án à?”
Tả Ý thở dài, người bình thường rất khó nhìn thấy nỗi
khổ của Hướng Văn Tình.
“Ai cũng có chuyện khó khăn.”
“Sao? Tôi hiếu kì rồi, có thể cho tôi biết được
không?”
“Không có gì. Hướng Văn Tình cũng không tránh né quá
khứ của cô ấy.”
Qua đèn xanh đèn đỏ, xe chạy về hướng nhà trọ của Tả
Ý.
“Cô ấy tốt nghiệp đại học thì làm việc ở ngân hàng Huy
Hỗ.”
“Công ty lớn là khao khát của người trẻ tuổi.”
Tả Ý không tiếp lời, lại nói tiếp: “Nào ngờ bị cậu ấm
con ông chủ nhiều lần quấy rối, Văn Tình đường cùng mới khiếu nại với công ty,
cậu ấm Chu thẹn quá hoá giận mới sai người đón đánh, còn suýt nữa huỷ luôn
khuôn mặt. Sau đó, tôi làm luật sư bên nguyên của cô ấy.”
“Sau đó, Chu An Hoè bị tù bốn tháng.” Dương Vọng Kiệt
đã đọc tin này trên báo.
Tả Ý chỉ kể qua loa mấy câu về mối quen biết của hai
cô, nhưng không kể khó khăn gian khổ biết bao nhiêu ở đoạn giữa.
“Em cũng phải đề phòng tên Chu An Hoè đấy.”Dương Vọng
Kiệt nói.
cdcd
Buổi tối, Ngô Uy Minh anh không ra anh, em không ra em
gọi điện hỏi thăm Tả Ý.
“Hôm nay đi làm ở công ty lớn sướng không?”
“Cũng toàn xã hội người ăn thịt người cả thôi.”
“Được cao thủ Lệ Trạch Lương ăn còn đỡ hơn anh ở đây
bị vụ ly hôn tra tấn.”
Nghe anh nhắc đến Lệ Trạch Lương, Tả Ý đột nhiên nghĩ
đến một chuyện.
“Lệ Trạch Lương bị...” Nói nửa chừng, bỗng cảm thấy
không lịch sự lắm, nên sửa miệng, “Chân anh ta bị tật gì à?”
“Hình như mấy năm trước bị thương trong vụ tai nạn
xe.”
“Trời ạ! Sao mấy người ai cũng biết, chỉ có em là ngốc
nhất thôi.” Chỉ khi nào cô và Ngô Uy Minh cười nhạo nhau, giọng nói mới trở nên
trẻ con thế này.
3.
Hôm sau, Tả Ý lại đến công ty sớm.
Cô ngồi trên chiếc ghế hôm qua trong công viên nhỏ,
thấy Lệ Trạch Lương từ trên xe bước xuống. Anh ta cũng đi làm đúng giờ như mọi
bữa, và không đậu xe ở bãi đậu dưới tầng hầm.
Lúc này Tả Ý nhìn thật kĩ, đùi phải anh ta quả nhiên
có tật. Nhưng cụ thể là thế nào, tạm thời không rõ lắm. Chẳng qua không phải
què quặt thật sự, nhưng đúng là tốc độ đi của chân trái chậm hơn một chút, lúc
nhấc chân cũng thấp hơn.
Anh ta bước lên bậc thềm, vào toà nhà.
Tả Ý đi theo sau.
Anh ta bỏ qua thang máy, mà đi thang bộ.
Chắc chắn, anh ta muốn đi thang bộ. Sau khi biết chắc,
Tả Ý trợn mắt. Có lẽ nào? Phòng làm việc của anh ta ở tận lầu 23. Dù cô là người
khoẻ mạnh cũng sẽ mệt đứt hơi.
Nhưng Lệ Trạch Lương quả thật đi lên thang bộ.
Thang bộ cứ hết một tầng sẽ ngoặt 180 độ, người đi
trước sẽ không thấy người đi phía sau. Vì thế Tả Ý nhón chân rón rén đi theo
sau.
Hai người một đi trước một theo sau, trên cầu thang
vọng lại tiếng bước chân của Lệ Trạch Lương. Bước chân lúc đầu nhanh đến nỗi Tả
Ý không theo kịp, từ từ chậm lại, sau đó là tập tễnh. Vì thế, Tả Ý nép ở dưới
này chờ anh ta, chờ tiếng bước chân chầm chậm đi lên, mới quẹo qua.
Bỗng nhiên cô hiểu vì sao anh ta lại đến công ty sớm
như vậy, một người ở đây vật lộn với cầu thang dài dằng dặc. Người đàn ông này,
trên thương trường cho dù hô mưa gọi gió, nhưng vẫn không muốn người khác nhận
thấy sự tự ti của bản thân.
Lầu 19. Tả Ý mệt đến choáng váng nhưng vẫn không quên
ngó chừng tầng trên. Sau đó, lần thứ ba mươi bảy, cô quẹo qua. Đột nhiên, vừa
ngẩng đầu cô sững sờ đứng đờ một chỗ.
Lệ Trạch Lương dừng ngay đấy, đối diện với cô, bắt quả
tang tại chỗ.
Lúc bấy giờ Tả Ý đầu bù tóc rối, mặt mũi bơ phờ, đã
cởi giày cầm trên tay từ hồi nào, cả người toàn mồ hôi, vô cùng thảm hại, còn
bị bắt tại trận là đang theo dõi.
“Cô Thẩm, thật là cao hứng, sáng sớm đã đi thang bộ.”
Lệ Trạch Lương hài hước nói.
Anh ta mệt đến mặt mày trắng bệch, giọng điệu lúc nói
không hề nghiêm khắc, nhưng kết hợp với biểu hiện như cười như không kia làm
cho Tả Ý nghe gió lạnh từng cơn thổi qua ót.
Tả Ý lau mồ hôi, trong lòng âm thầm nói phét, “Đâu có,
cũng giống hứng thú của Lệ tiên sinh anh thôi, thảo nào trùng hợp đến thế.”
Nhưng mà, anh ta là nồi cơm của cô và cả Đường Kiều, huống chi cô tự biết đuối
lí, không dám phản bác, đành nói thầm hai câu nhằm lấy lại bình tĩnh.
Sau đó, hai người im lặng đứng đó.
Im lặng.
Kiểu im lặng lâu lắc này làm Tả Ý hơi chột dạ.
Dù sao, cũng là cô rình lén bí mật của anh ta.
Cô hắng giọng, quyết định lên tiếng phá vỡ tình hình
căng thẳng.
“Mỗi ngày luyện tập một giờ, sẽ khoẻ mạnh làm việc năm
mươi năm.” Cô đành liều mạng nói câu đó, mặc kệ có đúng hay không, nhưng dù gì
với nhà tư bản hút máu ăn thịt người mà nói, nửa câu sau so ra có lẽ dễ lọt tai
hơn, “Hôm nay hết một giờ của tôi rồi, Lệ tiên sinh mời anh tiếp tục.”
Tả Ý nói xong, nhanh chóng vòng qua Lệ Trạch Lương,
định chạy lên lầu 19.
“Luật sư Thẩm.” Không ngờ lúc đi ngang thì Lệ Trạch
Lương giữ cánh tay cô lại.
Tả Ý kinh ngạc nhìn anh ta.
“Hình như cô khá hiếu kì về tôi.” Lệ Trạch Lương híp
mắt cười mờ ám, lại không buông tay ra.
Tả Ý không thể nhúc nhích cổ tay bị anh ta nắm chặt
cứng, mặt đỏ cả lên.
Tư thế này làm cô cảm thấy thật có chút đen tối.
“Tôi... tôi...” Bình thường cô cãi nhau với Ngô Uy
Minh mồm năm miệng mười bây giờ biến đâu mất, tôi hồi lâu, cuối cùng đảo mắt
nghĩ ra một câu: “Toàn thể chị em tập đoàn Lệ thị, lớn có chị lao công sáu mươi
tuổi, nhỏ có mấy em mười tám tuổi, đều rất hiếu kì về Lệ tiên sinh.”
Lệ Trạch Lương nhướn mày.
“Anh là thần tượng của toàn thể chị em nhân viên, vì
Lệ tiên sinh anh anh minh thần vũ, anh tuấn phi phàm, anh dũng cái thế, anh
hùng khí...” Còn một chữ “đoản” ngay cửa miệng, Tả Ý vội vàng nín bặt.
Lệ Trạch Lương vẻ mặt bình thản như thường, khoé miệng
mang nét cười.
Cái gì cũng thủng, chỉ có mông ngựa là không thủng*,
người này đúng là tự kỉ cuồng.
(*Nguyên văn là ngàn thủng vạn thủng, mông
ngựa không thủng: ý chỉ những người thích nghe lời xu nịnh, tâng bốc )
Tả Ý không khỏi oán thầm một hồi.
Bỗng dưng, cửa cầu thang bật mở, một bà chị mặc đồ lao
công đi vào.
Bà chị thấy Lệ Trạch Lương thì gật đầu chào: “Lệ tiên
sinh, chào ngài.”
Dứt lời, liếc lại nhìn Tả Ý, liếc thêm cái nữa nhìn tư
thế thân mật của hai người, bà chị ra vẻ tỉnh ngộ, nhanh chóng lùi ra.
Mười phút sau, tai tiếng về Lệ Trạch Lương, lại tăng
thêm một chuyện.
cdcd
Trời đất ơi!
Tả Ý sau đó trốn về văn phòng mình ở tầng 21, ảo nảo
chết được, hận không thể tìm cái lỗ nào đó chui xuống.
Trước đây, Tả Ý vừa đến Đường Kiều không bao lâu, cùng
Dương Vọng Kiệt trở thành bạn tốt với Chu Bình Hinh đang tìm mua căn hộ tân
hôn.
Có một lần, áo sơ mi mới của Bình Hinh hơi chật một
tí, chẳng dè vừa giơ tay, nút áo trước ngực bung ra. Làm cho hai đồng nghiệp
nam ở đó, tim đập mạnh và loạn xạ một lúc lâu, qua một hồi mới phản ứng, xấu hổ
quay mặt sang chỗ khác.
Bình Hinh đỏ bừng cả mặt trốn vào toilet, Tả Ý nhanh
chóng tìm kim chỉ đến cho cô. Sau khi đơm nút lại xong, Bình Hinh nhất định
không chịu rời toilet, khóc như mưa, nói mình không còn mặt mũi nào gặp mọi
người.
“Bình Hinh, chuyện này có gì đâu. Mỗi người đều có lúc
bị mất mặt, qua rồi thì thôi.” Tả Ý khuyên cô.
“Sau này làm sao còn mặt mũi gặp đồng nghiệp nữa, mình
lớn ngần này vẫn chưa hề xấu hổ đến thế.”
“Sao? Vậy cậu may mắn quá rồi. Mình từ nhỏ đã là quỷ
con, cứ phải xấu hổ suốt.”
“Không thể nào, Tả Ý cậu cứ đùa mình.” Trong mắt Chu Bình
Hinh, Tả Ý là người giỏi giang.
“Mình nhớ hồi trung học, có lần mặc một cái váy mới
đến trường.” Tả Ý sợ vẫn chưa kể chi tiết rõ ràng, nói thêm, “Là kiểu váy ngắn
xoè ấy, tiết ngữ văn giáo viên gọi mình trả lời câu hỏi, kết quả lúc đứng lên,
váy bị cái gì đó trên ghế móc lại, nếu đứng thẳng váy sẽ tuột xuống. Lúc đó
mình đành khom người trả lời. Vào tuổi đó mình rất hướng nội, không dám nói với
bạn học. Sau khi tan học phải ngồi đơ trên ghế, đến khi bạn trực nhật lo vệ
sinh lớp không ai để ý mới dám gỡ ra.”
Thấy sắc mặt Bình Hinh
tốt hơn, Tả Ý tiếp tục nói:
“Còn một chuyện nữa, là vào năm lớp Mười. Mình đến lớp
luyện thi toán. Trong lớp có một học trưởng đã tốt nghiệp, là mục tiêu thương
thầm của mình hồi trung học, cho nên lựa chỗ ngồi kế bên anh ấy cách có lối đi.
Bữa đó, vừa hay anh ấy đến muộn, từ ngoài cửa vào đã thấy mình đang ngắm anh
ấy, vì thế anh ấy cũng vừa đi vừa
nhìn mình chăm chú. Đến khi ngồi xuống, thỉnh thoảng còn liếc qua chỗ mình một
cái, lúc đó lòng mình phấn khởi vô cùng.”
“Rồi sao nữa?” Bình Hinh tò mò hỏi.
“Để mình uống miếng nước thấm giọng rồi kể tiếp cậu
nghe.” Tả Ý dẫn cô rời toilet.
Ở phòng trà nước, Tả Ý kéo cô ngồi xuống, nói tiếp:
“Lòng mình lén reo hò, nhưng ngoài mặt vẫn làm ra vẻ chăm chú nghe giảng. Không
nghĩ rằng mấy phút sau, anh bạn đó thừa lúc giáo viên đang viết bảng, đã rất
nghiêm túc chuyền tờ giấy đến chỗ mình. Mình lúc ấy phải đè trái tim đang đập
loạn xà ngầu, cẩn thận mở tờ giấy ra, trên giấy viết một câu.”
“Viết câu gì?” Bình Hinh vội vàng hỏi.
“Gởi bạn: bạn mặc đầm trái rồi.”
Hai tiếng cười bật ra, không biết người nào đó đi
ngang qua và Chu Bình Hinh cùng lúc bật cười.
“Tả Ý, cậu là vua kể chuyện.” Chu Bình Hinh nói.
“Chuyện này của mình đều là thật đó.”
“Nhưng khi đó cậu còn nhỏ, con nít có mắc cỡ cũng
không khổ sở cho lắm.”
“Con nít á? Ở tuổi đó chỉ một lần bị xấu hổ trước mặt
người mình thích, ngay cả can đảm sống cũng rơi đâu mất.”
“Vậy bây giờ anh bạn đó đâu?”
“Không biết,” Tả Ý mím miệng, “Mặt mày với tên tuổi
không biết sao đều không nhớ ra, nhưng vẫn có ấn tượng.”
Chu Bình Hinh cười.
Chuyện này đến bây giờ Tả Ý nhớ đến vẫn hiện rõ mồn
một trước mắt, nhưng mà khi nói với Chu Bình Hinh đúng là không phải chuyện của
mình nên mới mạnh miệng. Ví dụ như bây giờ, thật sự cô không muốn xuất hiện
trước mắt Lệ Trạch Lương nữa.
Như vậy không được, người đó sẽ hiểu lầm cô thích theo
dõi.
Không biết sáng nay bị ma xui quỷ khiến cái gì, lại đi
theo anh ta làm chi.
Tả Ý buồn bực day day thái dương, thì đụng đầu tóc rối
bù của mình.
Cô không thích để tóc mái, chỉ cột đuôi ngựa đơn giản
phía sau ót, mà tóc cô cứng bẩm sinh, tóc vừa mọc ra đã nhiều lại còn cứng còng
lỉa chỉa không chịu nằm yên, không cột chặt một chút sẽ không yên.
Thế nên, ngày nào cô cũng chẳng ngần ngại sửa sang đầu
tóc ba bốn lần.
Tả Ý trải qua buổi sáng chật vật leo cầu thang chẳng
những mặt mũi bóng dầu, ngay cả áo sơ mi cũng dính mồ hôi. Trong thời tiết
tháng Tư này, cô phải chịu đựng đến khi tan làm là khốn khổ đến cỡ nào.
Nhưng mà, có còn cách nào đâu.
4.
Cuối tuần, Tả Ý với Chu Bình Hinh đi xem nhà.
Bình Hinh đã đính hôn, chưa đến ngày cưới nhưng đi
kiếm nhà trước, xem mấy căn ở đối diện bờ sông thấy hài lòng, nhưng giá tiền
lại khiến người ta chắt lưỡi hít hà.
Hai cô ấn nút xuống gọi thang máy thì gặp hai người từ
trong thang máy đi ra, Tả Ý lịch sự dịch sang phải hai bước nhường đường.
“Tả Ý? Thật trùng hợp.” Một trong hai người đàn ông
cao lớn nhìn thấy hỏi.
“Dương tiên sinh.” Là Dương Vọng Kiệt, Tả Ý cười cười,
bắt chuyện chào hỏi.
“Hai người đến xem nhà?”
“Tôi đi theo bạn.”
Dương Vọng Kiệt gật đầu.
Tả Ý không tiện ở lâu, định ấn nút thang máy lần nữa
rồi tạm biệt, không ngờ Dương Vọng Kiệt xoay sang hỏi Bình Hinh, “Cô thích chỗ
ở thế nào?”
“Toà nhà C tầng này.”
“Vừa đúng lúc công ty chúng tôi trong đây nắm được giá
cả.”
Bình Hinh nghe thấy thế thì vui vẻ, nhìn qua Tả Ý dò
hỏi, vì anh là bạn của cô mà.
“Có được không?” Tả Ý không nghĩ anh lại nhiệt tình
như vậy.
“Không thành vấn đề, nhà này là hạng mục của công ty
chúng tôi mà.”
Kết quả nhờ Dương Vọng Kiệt giới thiệu, Bình Hinh vui
mừng phấn khởi kí hợp đồng.
cdcd
Cuối tuần, Dương Vọng Kiệt lại hẹn Tả Ý, ngại chuyện
lần trước nên cô không thể kiếm cớ từ chối.
“Trên trán em có vết sẹo?” Đang ăn cơm, Dương Vọng
Kiệt lơ đãng nhìn thái dương Tả Ý.
“Hm?” Tả Ý bất ngờ nên không kịp phản ứng.
Lát sau, cô mới nhớ anh đang nói cái gì, giơ tay sờ
vết sẹo, nói: “Có hơi xấu nhỉ.”
Thái dương bên phải có một vết sẹo hồng hồng kéo dài
đến mép tóc, cũng chẳng bất ngờ gì mấy nên Tả Ý không có ý để tóc mái che đi.
Dương Vọng Kiệt bỗng thấy mình như đang xúc phạm, có
chút ngượng ngùng.
Tả Ý lại chẳng lưu tâm mà cứ há to miệng ăn tự nhiên.
“Hợp với khẩu vị của em là tốt rồi, nhà hàng này nấu
ăn được lắm. Vậy mà chị họ tôi cứ chê nhiều dầu mỡ, sau khi chị ấy sinh con thì
ăn chay luôn.”
“Là chị Ngô có phần có số. Chúng ta nếu không ăn thịt,
sẽ không có sức lực bán mạng cho người ta để kiếm tiền mưu sinh.”
“Anh rể ở nhà hay nói em tài giỏi, nhưng không ngờ em
có ý nghĩ chân thật thế này.”
Sau khi ăn xong, Tả Ý đi rửa mặt, có hai cô gái vừa đi
vào toilet vừa trò chuyện.
“Thời đại bây giờ, quả phụ còn nổi tiếng hơn mấy cô
gái trẻ nữa.”
“Không đúng à, có tài sản còn từng trải. Không cần già
trẻ, chỉ có hồi môn đáng giá thôi.”
“Không sợ ông chồng trước từ quan tài bò ra, giết cô
ta à.”
“...”
Lảm nhảm không dứt, Tả Ý không muốn nghe nữa. Vừa quay
về đại sảnh, thì thấy vài người đang tranh cãi.
“Bà hèn hạ, dám đem tiền của ba tôi đi nuôi trai!” Có
người gào lớn.
Tả Ý quay qua, thì phát hiện người bị cản đường là
Mạnh Lê Lệ, khuôn mặt vốn tái nhợt giờ đỏ ửng, xắc tay nhỏ bị mười ngón tay bấu
chặt.
Người đàn ông đi cùng cô ta, thân hình cao lớn lại ẩn
mình đằng sau, không hề có ý định lên tiếng giúp cô. Tả Ý mới chợt nhớ ra,
người hai cô khi nãy nói là Mạnh Lê Lệ.
Anh em họ Hoàng được chú ý nên không định buông tha,
nói càng lúc càng to tiếng.
“Gia Huỷ, về nhà rồi nói.” Mạnh Lê Lệ cố lắm mới thốt
ra được mấy chữ.
Hoàng Gia Huỷ từ nhỏ đã được nuông chìu, vừa thấy Mạnh
Lê Lệ luôn yếu đuối dám cãi cô ta, tức giận càng tăng, “Giờ này bà vẫn muốn giữ
thể diện à, nhà họ Hoàng chúng tôi đã mất từ sớm rồi.”
Dứt rồi, cô ta liền vung tay lên tính tát vào mặt Mạnh
Lê Lệ, thì Tả Ý xông lên chắn ở giữa. “Chát──” cái
tát đó đương nhiên là đánh trúng cổ Tả Ý.
“Luật sư Thẩm!”
“Tả Ý!”
Hai người Mạnh, Dương đồng loạt kêu lên, chấn động cả
phòng.
Dương Vọng Kiệt lập tức chạy đến đỡ cô.
“Cô─” Hoàng Gia Huỷ ít nhiều
hối hận.
Quản lí nhà hàng nghe chuyện chạy tới, đưa mấy người
đó đi ra phía sau vào phòng làm việc. Nhưng anh em họ Hoàng lại rời khỏi từ cửa
sau.
Tả Ý cầm túi chườm đá phục vụ đưa, phát hiện bạn trai
trước khi xảy ra chuyện của Mạnh Lê Lệ, chẳng biết biến đâu mất. Cô liền quay
đầu tìm quanh, thấy Dương Vọng Kiệt vẫn ở đây, trong lòng cảm thấy có chút an
ủi.
Tuy cô không có ý với anh về mặt kia, nhưng có anh
đứng ngay sau thì đỡ thấy trơ trọi hơn.
Mạnh Lê Lệ xấu hổ giải thích: “Tôi chỉ là... một mình
có hơi cô đơn. Con người ai cũng có lúc cô đơn mà.”
Tả Ý cười cười, không trả lời.
Không.
Cô đơn là kết quả sau khi cơm no áo ấm. Nếu một người
làm việc cả tuần bảy ngày, mỗi ngày làm mười hai tiếng, vì kế sinh nhai mà đấu
tranh đến sứt đầu mẻ trán, làm sao còn dư thời gian mà cô đơn.
Cô đơn, là bệnh của nhà giàu.
cdcd
Dương Vọng Kiệt lái xe đưa Tả Ý về nhà.
“Còn đau không?”
“Không đau.” Chỉ một cái tát mà thôi, cô không mỏng
manh đến vậy.
“Em quá để ý đến chuyện cô Mạnh kia rồi.”
Tả Ý cười cười, “Là tôi xen vào việc của người khác.”
“Có điều, tôi cảm giác có lẽ em đang bảo vệ cô Hoàng.”
“Cô ta không biết cái tát này mà trúng Mạnh Lê Lệ thì
sẽ có bao nhiêu tin đồn.” Tả Ý sờ sờ năm dấu tay trên gò má, cô vì lúc đó bị
đau mà môi nhếch lên lộ ra hàm răng trắng tinh, lấp lánh.
Ngay lập tức, Dương Vọng Kiệt càng có tình cảm tốt với
cô gấp bội.
Trời nhá nhem tối, Tả Ý sau khi làm thêm giờ đã về nhà
trọ, ngồi phịch trên ghế sofa, tay chân mỏi đến mức muốn rời khỏi cơ thể. Có lẽ
rất nhiều người cảm thấy không hiểu nổi vì sao cô chắn tát tai thay người ta.
Nhưng cô làm là có lí do của mình.
Tả Ý gọi điện thoại đường dài đến thành phố B, “Đông
Quyến, là em.” Cô nói.
cdcd
Nói chuyện điện thoại xong, vừa bỏ quần áo vào máy
giặt, lại nghe tiếng chuông di động reo không ngừng. Cô quay lại phòng khách
bắt máy, là Dương Vọng Kiệt.
“Tả Ý! Mau xem ti vi! Bản tin 10 giờ!!”
Anh cho đến giờ chưa từng dùng giọng điệu này nói
chuyện bao giờ, vô cùng gấp gáp, nên Tả Ý không hỏi nhiều, vội vàng nghe theo.
“Nhân chứng kể, sau khi xảy ra tai nạn xe, chiếc xe
gây tai nạn đã phóng đi rất nhanh. Sau khi cảnh sát điều tra biển số xe đã xác
nhận đó là biển số giả...” Bản tin phát hình ảnh tai nạn xe, một chiếc
Lamborghini màu vàng tông vào lan can an toàn trên đường cao tốc, đứng bên cạnh
chiếc xe là cô gái kinh hoàng đang bị cảnh sát thẩm vấn. Ống kính chuyển đến
chính diện, Tả Ý thấy mặt cô gái trên màn hình ─ Hoàng
Gia Huỷ.
Vẻ kiêu căng ngang ngược mới khi nãy của cô ta hoàn
toàn biến mất, khuôn mặt tái xanh vì sợ trong ánh chớp tắt của đèn giao thông,
cực kì khó coi.
Tả Ý sửng sốt che cái miệng đang há hốc.
“Biết cô ấy ở bệnh viện nào không?”
“Em chờ chút.” Dương Vọng Kiệt nói.
Năm phút sau, anh lại gọi đến, đọc địa chỉ bệnh viện
cho Tả Ý.
“Em thật muốn đến à?”
“Ừ.” Tả Ý đáp.
“Tôi đi với em.”
Nửa tiếng sau, họ vào phòng cấp cứu gặp Hoàng Gia Huỷ.
Cô ấy ngồi trên giường bệnh săn sóc đặc biệt, mặc áo
màu hồng nhạt nhăn nhúm, toàn thân run rẩy từng cơn, trợ lí riêng và người làm
sắp xếp đồ đạc, lo thủ tục, nói chuyện với bác sĩ, nhưng không ai nhớ đến việc
nói chuyện với cô, làm cô bình tĩnh.
“Cô Hoàng.” Tả Ý đi đến gọi cô.
“Luật sư Thẩm,” Cô ta ngẩng lên, “Bà ta định giết tôi
ư?”
“Không, không thể.” Mạnh Lê Lệ không cần thiết phải
làm thế.
“Đúng mà, bà ta nhất định thầm hận tôi tận xương tuỷ.”
“...” Tả Ý không biết trả lời cô ta thế nào, người một
nhà đến mức này, thật làm người khác kinh ngạc không nói nên lời.
Vừa lúc đó, Dương Vọng Kiệt từ chỗ bác sĩ trực ban về,
Tả Ý đi ra ngoài.
“Bác sĩ nói cô ta không sao, chỉ bị thương ngoài da.”
Tả Ý nghe vậy, thở ra nhẹ nhõm, lập tức hỏi: “Thật sự
chỉ là ngoài ý muốn à?”
Dương Vọng Kiệt nhún vai, “Có lẽ thế, nhưng cho người
ta cảm giác như là đe doạ.”
Hôm sau, Tả Ý ngồi ở bàn làm việc đọc tin tai nạn
chiếm hết trang đầu tờ báo. Bài báo phân tích, cô con gái duy nhất nhà họ Hoàng
vừa được thừa kế di sản, nhận được rất nhiều của hồi môn. Theo các dấu hiệu
trên sự việc có vẻ giống như bị kẻ thù thị uy, cảnh cáo vân vân. Hoàng Gia Huỷ
cũng được xem là cô gái có tiếng tăm, những lời đồn vặt vãnh thế này đương
nhiên chìm lắng.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...