Lưỡng Mang Mang

Phí Thanh Ngưng sao cũng không ngờ được mình ở trong tình huống này lại gặp được Liễu Yển Húc! Vừa nãy nàng còn cho rằng mình là người đã chết …

Trong giây phút đó, khi nàng bị đại nội thị vệ võ nghệ tinh thâm bắt giữ, ép nàng nhìn thanh đại đao sáng loáng chém qua cổ người mà nàng yêu nhất!!!

Tâm đã trống rỗng …

Sống, không bằng chết …

Nhưng, tại sao???

Quá đỗi vui mừng, nghi hoặc không dám tin vào mắt mình mà nhìn người vô lực trên giường, tim, đã sắp nhảy ra khỏi lồng ngực rồi!

Nàng ấy nên tin ai? Nàng ấy có thể tin ai?

Ngón tay mảnh khảnh bấu chặt vạt áo trước! Các ngón tay trắng bệch lại càng lộ rõ, trong đôi mắt ngày thường tràn đầy sự dịu dàng lúc này lại lộ ra …một thứ tình cảm phức tạp!

“Thanh …Ngưng …là, là ta ….”


Âm thanh này!! Âm thanh này! Đây! Không sai, chính là tiếng của chàng! Yển Húc! Húc!

Tên của người mà nàng đã ngày đêm gọi, nàng sao có thể không nhận ra giọng nói dịu dàng đó!

“Phu quân!! “

Vội vã chạy đến bên giường, người kia tuy nhợt nhạt nhưng vẫn lộ ra nụ cười tuấn tú, xông vào tầm nhìn …

Nước mắt, tràn ra …

Nhìn hắn vô lực như vậy, thân hình cường tráng cũng đã ốm đi, xung quanh mắt là một quầng đen, nhưng đôi mắt đó, vẫn giống như lần đầu tiên mình nhìn thấy, vẫn ôn hậu như vậy, vẫn bao dung mà nhìn!

Cảm thấy Liễu Yển Húc đang vô lực muốn đưa tay chạm vào mình, Phí Thanh Ngưng chua xót nước mắt lại trào ra, phu quân, chàng rốt cục …bị sao vậy?

Nhìn thấy thê tử nắm đôi tay vô lực của mình áp lên mặt khẽ vuốt ve, cảm xúc tinh tế quen thuộc đó dường như đã trở nên xa lạ …

Thanh Ngưng, cuối cùng ta, đã gặp được nàng rồi.

Rất khó, rất khó a!

Giọt lệ trong suốt là đao kiếm sắc bén nhất trên đời, từng giọt từng giọt phá nát trái tim của hai người, thứ thấm ra, là mừng, hay là bi?

Không quan trọng, không muốn nghĩ nữa …

Vui thì sao, bi thì sao? Chỉ có khắc này, duy chỉ có lúc này, người quan trọng nhất trong lòng mới ở bên cạnh mình, có thể thật sự chạm vào cơ thể đó, có thể thật sự cảm nhận được hơi thở của người đó … tất cả tất cả, đều trở thành không quan trọng …

Một lúc lâu, Liễu Yển Húc mới khống chế được ý nghĩ cuồn cuộn như sóng, hiệu lực của thuốc cũng đã giảm bớt, cơ thể có thể cử động những động tác nhỏ, ngón tay đặt trước ngực thê tử, khó khăn vuốt ve mái tóc mềm mượt của nàng ấy.

“Thanh Ngưng, nàng … làm thế nào mà đến đây?“


Nếu như hắn nhớ không lầm, thì hôm nay là ngày mình bị xử trảm. Vậy Thanh Ngưng sao có thể vào cung được! Mộ Dung Hoài Tần tốt như vậy để cho gia đình họ đoàn viên hay sao? Còn Sấm nhi nữa!

Đột nhiên nhớ tới nhi tử bé bỏng, tim Liễu Yển Húc lại nhói một cái.

“Thanh Ngưng, Sấm nhi đâu? Nó …

Đôi môi bị ngón tay thanh mảnh chặn lại, Phí Thanh Ngưng đưa mắt nhìn xung quanh, xác định không có ai xong mới ghé vào tai Liễu Yển Húc mà nói.

“Phu quân yên tâm, Sấm nhi ta đã gửi cho Mạc Đồng đại ca rồi, bây giờ chắc đã ra khỏi thành …”

Kinh ngạc mà ngây ra một lúc, tuy nghe nhi tử thoát hiểm thì thở phào một tiếng, nhưng Liễu Yển Húc vẫn nghi ngờ.

“Họ đã ra khỏi thành sao nàng lại một mình vào cung?! Hôm nay không phải là ngày ta bị xử trảm sao? “

Phí Thanh Ngưng nhẹ nhàng tựa vào lòng hắn, nhắm đôi mắt cảm nhận hơi thở quen thuộc trước đây.

“Thanh Ngưng sao có thể bỏ phu quân lại một mình! Sấm nhi đã an toàn rồi, Thanh Ngưng quyết định hôm nay vô luận là sống hay chết, cũng phải đi cùng với phu quân!“

Tiếng nói nhu hoà của nữ nhi lúc này lại lộ ra một cảm giác kiên nghị, Liễu Yển Húc biết, đó là tình yêu của thê tử đối với mình! Thê tử yêu mình sâu đậm như vậy … Vừa nghĩ đến đây, không khỏi muốn đưa tay ra giữ chặt Phí Thanh Ngưng, nhưng cánh tay yếu ớt vẫn không cách nào nhấc lên được, trong lòng thê lương, nhưng lại cảm động, đôi môi mấp máy, nhưng chỉ nói ra được một câu.

“Ngốc!“


Cười xuỳ một tiếng, Phí Thanh Ngưng đưa tay ra ôm lấy hông của Liễu Yển Húc, nhưng trong lòng đột nhiên chấn động, gặp được Liễu Yển Húc vốn đã vui mừng không xiết nhưng sự nghi hoặc lại nổi lên, vì sao hoàng đế lại vu hại phu quân? Lại vì sao mà bắt mình rồi lại không giết cũng không giao cho hình bộ? Ngược lại còn đưa mình vào cung gặp phu quân? Hơn nữa phu quân bị như vậy là chuyện như thế nào? Rốt cục trên người Liễu Yển Húc, đã xảy ra biến cố gì!???

Mối nghi hoặc tầng tầng xông lên, mỗi một tầng, Phí Thanh Ngưng lại không khỏi suy đoán vài phần, nàng ấy tự hỏi mình tuy không phải là người thông minh băng tuyết nhưng cũng không phải là người phụ nữ đần độn, nhưng sao cũng không hiểu nổi chuện này!

“Phu quân!“

Nếu đã không hiểu, chi bằng nói thẳng ra, hỏi thử phu quân, cho dù là chuyện động trời gì, nàng ấy cũng quyết không để phu quân gánh vác một mình!

Nhìn ánh mắt kiên định nghiêm túc của thê tử, Liễu Yển Húc khó xử, muốn nói ra, nhưng tất cả những việc này, kêu hắn giải thích làm sao với nàng ấy? Tất cả những chuyện dơ bẩn đó, bảo hắn làm sao nói ra với thê tử yêu thương??

Mộ Dung Hoài Tần, ngươi rốt cục có dự định gì?

Liễu Yển Húc khó xử xoay đầu đi, Phí Thanh Ngưng nghi ngờ đang định hỏi, nhưng đột nhiên nghe thấy tiếng nói của một nam nhân xen vào.

“Ha ha, Liễu phu nhân! Biệt lai vô dạng?“

Âm thanh đó! Kinh hoảng xoay đầu lại nhìn thân ảnh màu vàng của người vừa tiến vào, đó là! Mộ Dung Hoài Tần!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui