Lương Duyên Trời Định

Khi Minh An đưa cơm tối cho Triển Hoài Xuân thì vô cùng thành thật, buông đồ xong liền lui ra ngoài, lúc tới thu dọn chén đũa cũng ngoan ngoãn khéo léo.

Triển Hoài Xuân nhìn theo bóng lưng nàng ra cửa, cười cười.

Sắc trời đã tối, Minh An dọn rửa chén đũa trong phòng bếp xong, như thường ngày trở về phòng.

Nàng nằm trên giường, không biết qua bao lâu, nghe được ngoài cửa có tiếng bước chân đã tận lực phóng nhẹ, tiếng bước chân kia từ từ đi đến phía trước cửa sổ, ngừng lại, làm như muốn nhìn xem nàng có còn ở bên trong hay không. Minh An nằm trên giường không hề nhúc nhích, lòng ôm chăn tựa như đang ngủ rất ngon. Đêm nay ánh trăng sáng tỏ, nàng tin tưởng đối phương nhất định có thể thấy rõ bộ dạng ngủ say của nàng.

Rất nhanh, người nọ liền đi.

Minh An mở mắt, nàng biết, Tĩnh Từ yên tâm cho A Du đi hầu hạ vị công tử kia, nhưng tuyệt sẽ không yên tâm nàng.

Biết thì có thể làm gì? Am ni cô này chỉ có một mình Tĩnh Từ, bà ta có thể lợi dụng Cao Xương kinh sợ các nàng, nhưng không có cách nào thời thời khắc khắc nhìn chằm chằm nàng.

Minh An tiếp tục chờ, chờ đến khuya khoắt mới lặng lẽ đứng dậy, khi mặc quần áo thì nàng dừng lại một chút, sau cùng bên trong không mặc gì cả, bên ngoài chỉ khoác ni cô bào rộng thùng thình, chỉ cần nhẹ nhàng kéo ra liền có thể rơi xuống đất. Nếu như kế hoạch lần này không dùng được, nàng chỉ có thể dựa vào thân thể, nàng biết đối phương chướng mắt nàng, nhưng đây là tiền vốn cuối cùng của nàng.

Nương theo ánh trăng, Minh An nhẹ nhàng đi tới trước cửa khách phòng, nàng nhẹ nhàng gõ cửa, gõ ba cái liền dừng lại, tránh cho tiếng gõ quá vang truyền tới hậu viện.

Khi gõ đến lần thứ tư, nàng nghe được bên trong rốt cục có động tĩnh.

Chỉ chớp mắt, lòng Minh An liền khẩn trương.

"Ai?" Ngăn cách bởi một cánh cửa, bên trong truyền ra giọng nam có chút khàn, còn mang theo vẻ bực dọc khi đang ngủ ngon mà bị quấy rầy.

"Thí. . . Công tử, là tôi, Minh An, cầu công tử mở cửa, Minh An có chuyện muốn nói với cậu."

Triển Hoài Xuân cười nhạt: "Tôi không có gì để nói với cô, cô. . ."

"Công tử, tôi tới là để nói cho cậu một việc, có liên quan tới sư muội."

Có liên quan tới tiểu ni cô?

Triển Hoài Xuân có thêm vài phần hăng hái, trầm mặc một hồi, rồi mở cửa, vừa mở cửa liền xoay người ngồi vào bàn, không coi ai ra gì rót nước, tự rót tự uống.

Minh An dè dặt đi vào, chỉ hơi chút do dự, sau đó liền đóng cửa lại. Thấy đối phương không có ngăn cản, tim nàng có chút nhảy nhót, ép buộc bản thân trấn định lại, cúi đầu chậm rãi đi tới trước người Triển Hoài Xuân, quỳ xuống nói: "Công tử, hôm nay sư muội hoàn tục, Minh An đoán, là cậu chuộc thân cho nó đúng không?"

"Đúng thì thế nào?" Triển Hoài Xuân vuốt vuốt chén trà hỏi.


Minh An cảm thấy chua lòng, "Công tử bỏ bao nhiêu bạc?"

Giọng Triển Hoài Xuân lạnh xuống: "Vì sao tôi phải nói cho cô biết? Rốt cuộc cô muốn nói chuyện gì, nếu nói nhảm nữa thì lập tức cút."

Minh An không hề hoảng loạn, cười khổ nói: "Công tử chớ vội, Minh An chỉ là nghĩ không thông, bà ta chưa bao giờ chịu bán chúng tôi, sao lần này lại nhả ra, nếu bà ta nhả ra, hoặc là công tử ra giá khiến bà ta hài lòng, hoặc là công tử bị bà ta lừa."

"Tôi bị bà ta lừa?" Triển Hoài Xuân kinh ngạc lặp lại, "Tôi có thể bị bà ta lừa cái gì? Tôi giao bạc lấy người, sao lại bị lừa?"

Minh An ngẩng đầu nhìn hắn: "Vậy bà ta có đưa khế ước bán thân của sư muội cho cậu không? Nếu có, vậy cứ coi như Minh An chưa nói gì."

Triển Hoài Xuân nhíu mày, nghĩ lại liền hiểu tính toán của Tĩnh Từ: "Mấy người xuất gia làm ni cô, chẳng lẽ còn ký khế ước bán thân?"

Minh An đã hiểu rõ, nàng biết Tĩnh Từ sẽ không dễ dàng thả người, mà rất nhiều người trước đó muốn chuộc thân đều bởi vì giá quá cao mà từ bỏ, vị công tử này nhìn cũng không phải kẻ ngu dốt, tuyệt không có khả năng vì một A Du ngu xuẩn mà cam tâm tình nguyện ra giá lớn như vậy, trong đó chắc chắn có mờ ám.

Nàng cúi đầu, nhỏ giọng giải thích: "Năm đó cha mẹ tôi vốn định bán tôi làm nha hoàn, sau lại Cao Xương sai người nói cho bọn họ biết am Ngọc Tuyền am thu nhận ni cô, thế nhưng sợ tiểu ni cô không thể chịu khổ chạy trốn xuống núi, nên trước phải ký khế ước bán thân cho am, cha mẹ tôi vừa nghe am ni cô ra giá cao hơn làm nha hoàn, liền ký. Tôi tới đây sau sư muội, không biết nó vào am như thế nào, nghĩ đến chắc cũng không khác gì tôi. Công tử, bà, bà ta có đưa khế ước bán thân của sư muội cho cậu không?"

"Không." Triển Hoài Xuân nhìn chằm chằm chén trà trong tay, trong đầu lại nhớ đến lời lão cha nói.

Vô gian bất thương.

Mụ tú bà kia cũng thật có bản lĩnh, bà ta dự tính cầm bạc của hắn rồi rửa tay, sau đó sẽ chuyển khế ước bán thân của A Du cho người khác đến cùng hắn có kè, hoặc là sau này sẽ vu cáo ngược lại là hắn cướp người?

Đáng tiếc bà ta chọn nhầm người rồi, dù cho không biết việc này, hắn cũng không có ý định để cho bà ta còn sống xuống núi.

Hắn nhìn người đang quỳ phía trước, bình tĩnh hỏi: "Cô nói cho tôi biết điều này, đối với cô có lợi gì? Sau lưng bà ta có Cao Xương, tôi đắc tội không nổi, nhiều nhất thì đòi bạc lại không chuộc thân cho sư muội cô nữa, tuyệt không có chuyện bởi vì cảm kích cô mà cứu cô thoát khỏi biển lửa."

Minh An lắc đầu: "Không cần công tử cứu tôi, Minh An chỉ cầu công tử giúp tôi chuẩn bị một thứ."

"Nói nghe xem."

". . . Thuốc mê."

Minh An chần chờ một lát rồi mở miệng, khi đã nói ra thì lòng của nàng triệt để an định lại, nói thẳng kế hoạch của mình ra: "Công tử, cậu bị Tĩnh Từ chơi xỏ, nghĩ vậy trong lòng chắc cũng khó chịu? Cậu là quý nhân, chắc chắn không muốn dây dưa nhiều với bà ta, Minh An chỉ cầu cậu giúp tôi chuẩn bị thuốc mê, tôi sẽ tự mình động thủ. Đến lúc đó công tử có thể lấy lại bạc của mình và khế ước bán thân của sư muội, nếu như cậu muốn, lấy hết khế ước bán thân của mọi người cũng được, chỉ cần có thể chạy khỏi nơi này, Minh An nguyện ý thay cậu làm trâu làm ngựa."

"Vậy sau khi chủ trì mấy người tỉnh lại có thể cam tâm? Dù cho tôi lấy hết các khế ước bán thân, thì độ điệp của mấy người vẫn còn trong tay bà ta, bà ta có thể lấy thân phận chủ trì cấm mấy người hoàn tục, càng khỏi phải nói đến núi dựa Cao Xương của bà ta."


Minh An cắn răng, bất cứ giá nào nói: "Bà ta sẽ không tỉnh được, sau khi công tử lấy được đồ mình muốn, Minh An sẽ châm lửa đốt am ni cô, lại nói với quan phủ là nửa đêm trong phòng Tĩnh Từ tự nhiên bốc hỏa, tuyệt không liên lụy công tử. Không có Tĩnh Từ, không có khế ước bán thân, chỉ cần công tử có thể dẫn chúng tôi xuống núi trước khi Cao Xương nhận được tin, thì Cao Xương cũng không có lý do gì cướp người với cậu." Nàng suy nghĩ rất nhiều biện pháp, đây là cái ổn thỏa nhất, không có hậu hoạn, cũng không cần lo lắng danh tiếng bại lộ, những khách nam tới đây đều lén lén lút lút, cũng sẽ không để lộ ra ngoài.

"Cô, thật độc ác." Triển Hoài Xuân miễn cưỡng dựa người vào ghế, nhìn chằm chằm người nhìn như gầy yếu phía trước. Hắn thực sự không nghĩ tới, không ngờ thủ đoạn của người này thật độc ác, trừ chuyện khế ước bán thân hắn không biết, quyết định của nàng dĩ nhiên không mưu mà hợp với hắn, có điều hắn chỉ muốn giựt dây Minh An sau đó mượn đao giết người, Minh An cũng cam tâm tình nguyện chủ động phải làm đao chém.

Minh An cười khổ: "Chỉ cần có thể bảo trụ thuần khiết, chuyện có ác cỡ nào tôi cũng có thể làm được. Công tử, Minh An van xin cậu." Nặng nề mà dập đầu.

Triển Hoài Xuân không lập tức nhận lời, giả bộ lo lắng lợi và hại, hồi lâu mới nói: "Ngày mai tôi đưa đồ cho cô, khi cô làm cơm tối thì động thủ."

"Đêm mai? Có phải là quá trễ không? Tôi lo lắng Cao Xương sẽ lên núi trước thời hạn, lại còn. . ."

"Điều này thì cô không cần lo, cô chỉ cần làm chuyện cô nên làm là được, nhớ kỹ, trước khi phóng hỏa, tôi muốn đến phòng bà ta trước, đồ trong phòng bà ta, cô không được phép chạm vào. Được rồi, cô về đi, ngày mai cẩn thận làm việc, đừng để lộ ra dấu vết." Triển Hoài Xuân đứng dậy tiễn khách. Cao Xương chết rồi, những nam khách kia thì có Tiêu Nhân giả làm nha dịch lấy danh nghĩa tróc nã tội phạm giết người đứng trấn ở ngay đường lên núi, tin rằng không ai dám lên núi.

Minh An không dám cãi lại, lo sợ đi về.

Triển Hoài Xuân lại không buồn ngủ, nằm trên giường trầm tư.

Khế ước bán thân. . .

Nếu tiểu ni cô bị cha mẹ bán vào am ni cô, vậy sau khi hắn đưa tiểu ni cô trở về, cha mẹ nàng thấy nàng xinh đẹp, có thể bán nàng một lần nữa hay không? Dù cho hắn cho bọn họ số bạc khiến bọn họ cả đời không lo cơm áo, nhưng cha mẹ nhẫn tâm như vậy, sẽ chiếu cô thật tốt cho đứa con ngốc vẫn không tự mình chăm sóc sao?

Thực sự là phiền phức.

~

Sáng hôm sau vẫn là Minh An đến đưa điểm tâm, Triển Hoài Xuân bảo nàng gọi A Du đến, mới biết được A Du đang cùng Thanh Thi đến rừng đào ngắm hoa.

Triển Hoài Xuân chưa từng gặp Thanh Thi.

Đuổi Minh An đi, hắn đến rừng đào tìm người. Rất xa, thấy hai ni cô một cao một thấp đứng dưới tàng cây, hắn lặng lẽ tránh.

"A Du, con xem, con gái tựa như hoa đào, trước khi xuất giá là nụ hoa, lập gia đình liền hé nở, trước mặt chồng mình sẽ lộ ra bộ dáng xinh đẹp nhất, sau đó mang thai sinh con. A Du, số con tuy khổ, nhưng cũng là người có phúc, gặp được quý nhân. Nếu vị thí chủ kia muốn dẫn con về nhà, con hãy nghe lời cậu ta, cẩn thận tỉ mỉ hầu hạ, chớ chọc cậu ta tức giận. Tương lai cậu ta cưới vợ, con phải kính trọng đối phương, trừ lời của hai vợ chồng họ ra, ai nói gì con cũng đừng nghe, chỉ làm chuyện thuộc về bổn phận của mình, cuộc sống sẽ trôi qua tốt hơn." Không còn nhiều thời gian nữa, Thanh Thi không thể chỉ dạy được nhiều cho đệ tử, chỉ có thể tận lực chỉ điểm nàng.

A Du cũng không hiểu lời sư phụ nói cho lắm: "Thí chủ nói sẽ nhanh chóng đưa con về nhà. . . Chỉ là nếu như cậu ấy cưới vợ trước khi con về nhà, thì con sẽ nghe lời của sư phụ."

Thanh Thi thở dài, lòng hy vọng đệ tử vẫn cứ mãi ngây thơ, tương lai sẽ không vì tình mà khổ sở, cũng sẽ không vì không an phận mà trở thành cái đinh trong mắt chủ mẫu, lại sợ con bé đơn thuần như vậy, một khi chủ mẫu thiếp thất nảy sinh ý nghĩ xấu, sợ rằng ngay cả mình chết như thế nào con bé cũng không biết. Về phần người chuộc thân cho con bé, đã là nam nhân, thì là người không thể dựa vào nhất.


"A Du, vạn nhất tương lai con có uất ức, đau khổ, thì con hãy niệm kinh, đừng nghĩ đến những tục sự này nữa, như vậy con sẽ dễ chịu." Phật tổ không cứu người, nhưng kinh Phật có thể thanh tâm, nhiều năm nay, không phải là nàng luôn dựa vào nó để vượt qua sao?

A Du trịnh trọng gật đầu: "Sư phụ yên tâm, con sẽ niệm kinh mỗi ngày."

Hai thầy trò dần dần đi xa, Triển Hoài Xuân trốn ở phía sau cây, muốn cười đại ni cô buồn lo vô cớ lo lắng không đâu, muốn cười tiểu ni cô ông nói gà bà nói vịt, nhưng vẫn không cười ra được.

Hai người họ đều là người đáng thương cả.

~

Màn đêm buông xuống.

Minh An bưng bữa tối đến phòng Tĩnh Từ, thối lui đến phòng ngoài chờ, chờ bên trong truyền đến tiếng bịch, nàng liền đi tìm Triển Hoài Xuân.

Triển Hoài Xuân theo nàng bước vào, hắn mặc hoa phục, cao ngạo đứng đó, nhìn Minh An lung tung tìm kiếm trong phòng, sau cùng thấy nàng tìm ra được một cái hộp gỗ, giựt chiếc chìa khóa treo trên cổ Tĩnh Từ, khẩn trương mở ra.

Hộp gỗ có hai tầng, phía trên là chút bạc vụn, phía dưới là ngân phiếu được xếp chỉnh tề, dưới cùng là độ điệp và khế ước bán thân của các ni cô.

Độ điệp giao về cho quan phủ, mọi người liền chính thức hoàn tục, phần của A Du thì Tĩnh Từ vốn đã hứa sẽ đưa cho hắn sau, hiện tại Triển Hoài Xuân trực tiếp lấy ra, rồi thu lại năm tờ ngân phiếu, sau cùng lấy tất cả khế ước của mọi người đem cất, những độ điệp khác đều giao cho Minh An: "Sau khi lửa cháy, mọi người đã chạy ra hết bên ngoài, cô hãy đưa những cái này lại cho bọn họ, còn về bạc thì mấy người tự phân chia. . . Nếu như cô muốn nuốt riêng, thì những người khác tôi không quản, riêng phần của Thanh Thi, tốt nhất là cô đừng động vào."

Minh An lom lom nhìn hắn, thấy hắn cũng cầm khế ước của mình, lòng nàng liền nhảy nhót, lúc này nghe nói như thế, vội vàng biện giải: "Tôi chưa từng nghĩ tới. . ."

Triển Hoài Xuân giơ tay lên cắt đứt nàng, đường nhìn rơi xuống Tĩnh Từ đã hôn mê, "Động thủ đi." Xoay người rời đi.

Thấy hắn lạnh lùng như vậy, Minh An xấu hổ cực kỳ, cũng may còn có chuyện quan trọng hơn chờ nàng. Xác định Triển Hoài Xuân đã đi, Minh An nhìn Tĩnh Từ, nâng bình trà hung hăng ném xuống đầu bà ta, đập xong nàng liền ngồi phịch xuống đất, cơ thể không ngừng run run. Từ từ, nàng ánh mắt rơi vào hộp gỗ, chỗ ấy đều chứa tiền mà đám người Thanh Thi bán thân có được.

Minh An động lòng, nàng đếm, phát hiện có hơn hai ngàn lượng, Minh Dung Minh Hoa mới tiếp khách hai ba năm, từ đó có thể đoán được tiền trong đây đa số đều do Thanh Thi Thanh Họa kiếm được. Minh An vốn tưởng Triển Hoài Xuân sẽ lấy hết toàn bộ, không ngờ hắn chỉ lấy năm tờ. . .

Nuốt riêng?

Minh An suy nghĩ một chút, nghĩ đến lời Triển Hoài Xuân châm chọc, nghĩ đến Thanh Họa khôn khéo, liền chỉ lấy hai tờ ngân phiếu một trăm lượng. Hai trăm lượng đủ để nàng áo cơm không lo, vị công tử kia chướng mắt những thứ bạc này, đủ thấy là người giàu có, có thể ở bên cạnh hắn, thì nàng hà tất gì phải vì những đồng tiền này mà lưu lại ấn tượng tham tiền trong lòng hắn?

Bỏ độ điệp vào tráp, Minh An đứng lên, châm lửa.

Khi thế lửa trong phòng Tĩnh Từ trở nên dữ dội, Minh An vắt cổ họng kêu the thé lên, bắt đầu diễn trò.

Mà lúc này Triển Hoài Xuân đã đỡ A Du đứng ở cửa am ni cô.

A Du hôn mê bất tỉnh, mềm nhũn dựa trong ngực hắn, đó là vì Triển Hoài Xuân bảo Minh An cũng hạ thuốc trong cơm của nàng, hắn không muốn để cho nàng biết chuyện sắp xảy ra.

Ánh lửa tàn sát bừa bãi, lại là ở loại địa phương này, nên không ai cố kỵ sự sống chết của người khác, người sau tiếp bước người trước chạy ra ngoài, người chạy ra ngoài nhìn thấy Triển Hoài Xuân đều ngây ngẩn. Thanh Thi là người bình tĩnh nhất, thấy vậy không nói gì, chỉ nhìn Triển Hoài Xuân.


Minh An là người chạy ra sau cùng, một thân chật vật: "Sư tổ, lửa trong phòng sư tổ quá lớn, khi con cứu sư tổ thì một cây xà ngang rớt xuống, sư tổ. . ."

"Vậy thứ trong tay con đang cầm là gì?" Sau khi hết ngạc nhiên, Thanh Họa là người lên tiếng trước nhất, chạy đến trước mặt Minh An đoạt lấy hộp gỗ, nương ánh lửa phía sau, phát hiện bên trong là độ điệp và bạc của bọn họ. Nàng vui mừng quá đỗi, tiếp đó lật lật tìm khế ước của mình, động tác vội vàng gấp gáp, "Khế ước bán thân của ta?"

"Đừng tìm, đều ở chỗ tôi." Triển Hoài Xuân rốt cục mở miệng.

Ánh mắt hắn đạm mạc, thanh âm trong trẻo nhưng lạnh lùng, tuy rằng đang đỡ một người, lại không hề ảnh hưởng đến khí thế kinh sợ người của hắn, hơn nữa hắn lại là nam nhân duy nhất trong này, chúng ni cô đều không khỏi yên tĩnh lại, nhìn hắn, chờ hắn nói tiếp.

Triển Hoài Xuân móc ra một sấp khế ước, huơ huơ, lạnh lùng nói: "Hôm qua, tôi đã mua khế ước bán thân của mấy người, nhưng tôi sẽ không mang mấy người xuống núi, mấy người muốn về nhà hay muốn đến am ni cô khác hoàn toàn không có liên quan gì tới tôi, giữ khế ước của mấy người chỉ vì muốn mấy người nhắm chặt cái miệng, đừng nói với người khác đã từng gặp tôi ở am ni cô. Nếu tương lai tôi nghe được có chút phong thanh nói tôi đã từng tới nơi này, hoặc là những lời đồn đãi về A Du, tôi sẽ lập tức đưa khế ước của mấy người đến thanh lâu, hậu quả như thế nào, tin rằng trong lòng mấy người rõ ràng."

Thanh Thi mặt không chút thay đổi, Thanh Họa nhíu mày, Minh Dung Minh Hoa thì choáng váng.

Minh An phản ứng lớn nhất, vẻ thất vọng do không thể ở lại bên Triển Hoài Xuân trong nháy mắt bị sự khủng hoảng do tùy thời đều có thể bị bán đè ép, vội la lên: "Công tử, chuyện cậu tới am tôi xin thề sẽ tuyệt đối giữ bí mật, nhưng chỗ A Du, đã có nhiều người gặp qua nó, còn có. . ."

"Tôi đã hỏi Tĩnh Từ, trừ mấy người ra, không ai biết nguyên danh của Minh Tâm là A Du, mà tôi tự có biện pháp khiến những nam khách kia ngậm miệng không đề cập tới chuyện đã tới am, cho nên, nếu có lời đồn đãi làm nhục khuê danh của A Du, thì nhất định là từ trong miệng mấy người truyền ra. Yên tâm, chỉ cần mấy người quy củ, tôi sẽ không động những khế ước bán thân này." Triển Hoài Xuân cảnh cáo nhìn chằm chằm Minh An, người hắn muốn phòng nhất cũng là nữ nhân âm ngoan này.

Minh An nhìn thấu hắn nói bóng gió, cúi đầu không nói, trong lòng phức tạp.

"Thế những thứ bạc này thì làm sao?" Minh Dung chẳng thèm quan tâm đến A Du, nàng chỉ muốn được phân chia tiền.

"Còn có thể làm gì, chia ra, ở đây đều là tiền do ta và Thanh Thi kiếm, con và Minh Hoa có thể lấy một chút, còn dư lại ta và Thanh Thi chia đều." Thanh Họa trừng hai mắt nói.

Thanh Thi tự giễu cười, loại bạc này nàng không muốn, đang tính lắc đầu thì ánh mắt xẹt qua người hai đệ tử của mình, nàng thở dài nói: "Phần của ta phân cho Minh An Minh Tâm."

Mọi người sửng sốt, Minh An đại hỉ, phần của Thanh Thi chí ít có một ngàn lượng, nàng và A Du chia đều thì nàng còn có thể lấy thêm năm trăm lượng!

Thanh Họa mím môi, nhìn nhìn lại Triển Hoài Xuân, không nói gì, đếm mười tờ ngân phiếu một trăm lượng đưa cho Thanh Thi.

Thanh Thi không có nhận, bảo Minh An lấy năm trăm lượng, còn dư lại bảo đệ tử đưa đến trước mặt Triển Hoài Xuân, nàng cũng đi theo qua đó, chắp tay hành lễ nói: "Thí chủ, A Du đơn thuần thiện tâm, mong cậu có thể đối xử tử tế với con bé."

Triển Hoài Xuân không nhận bạc, hỏi nàng có tính toán gì không. Khó được ở nơi như thế này lại có một người còn giữ vững được tâm tính.

Thanh Thi cúi đầu, do dự một chút, vẫn cất lời cầu: "Nếu như thí chủ thuận tiện, bần ni khẩn cầu thí chủ giới thiệu ta đến một nơi Phật môn." Nàng muốn lặng yên qua nửa đời sau.

"Được, bà theo tôi xuống núi trước, tôi lập tức an bài giúp bà." Triển Hoài Xuân sảng khoái đáp ứng, nói xong cõng A Du trên lưng, ở giao lộ Tiêu Nhân đã xách đèn lồng đi tới.

Đêm đó, một chiếc xe ngựa chở Thanh Thi đi Giang Nam, đến một nơi không có ai nhận biết nàng.

Đêm đó, am Ngọc Tuyền trên núi Ngọc Tuyền bị kẻ xấu dùng lửa hỏa thiêu, chủ trì chịu khổ độc thủ, chết trong biển lửa. Từ nay về sau chúng ni cô đều hoàn tục, quan phủ phát lệnh truy nã người hành hung, phàm là những người lên núi vào thời gian này đều có hiềm nghi, bởi vậy không ai dám nói mình đã từng đến am Ngọc Tuyền.

Cũng trong đêm đó, A Du trải qua một đêm ngon giấc đầu tiên ở Triển phủ.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui