Lương Duyên Trời Định

Tiêu Nhân và gã sai vặt nhà mình vui vẻ hóng chuyện náo nhiệt với nhau, trong lúc vô ý thoáng nhìn thấy Triển Hoài Xuân đang ngẩn người, liền đuổi gã sai vặt đi, quay sang vỗ vỗ bả vai hắn: "Nghĩ gì thế?"

Triển Hoài Xuân nhìn hắn, tỏ ra hết sức tùy ý, hỏi: "Sau khi những ni cô đó hoàn tục có thể cũng gặp phải loại chuyện này không?"

Nhất định là có, có một số bà thím rất thích tán chuyện thị phi, không có việc gì cũng có thể nói thành có. Tiêu Nhân lập tức tiếp lời, nói xong đột nhiên nhớ tới tiểu ni cô đơn thuần, liền thương tiếc lắc lư cây quạt: "Những ni cô đã tiếp khách thì thôi đi, tiểu ni cô và sư tỷ mình vẫn còn là thân thuần khiết, bị người ta bới móc chẳng phải là tai bay vạ gió sao? Đặc biệt là tiểu ni cô hầu hạ cậu, cô ấy đơn thuần như vậy, bị người ta oan uổng thế thì chỉ có nước nhảy sông thôi?"

Thần sắc Triển Hoài Xuân khẽ biến. Tiểu ni cô bị hắn mắng hai câu đã ủy khuất rơi lệ, nếu quả thật gặp phải loại tình huống đó, sợ là. . .

Không được, tôi thấy hay là chúng ta khoan hãy nói cho cha tôi, chờ cứu được tỷ muội tiểu ni cô ra rồi nói. Tiêu Nhân chợt mở miệng.

Triển Hoài Xuân nghi ngờ nhìn hắn: "Sao cậu lại quan tâm tiểu ni cô thế nhỉ, chẳng qua chỉ gặp mặt có một lần thôi mà." Hắn biết người Tiêu Nhân muốn giúp chính là A Du.

Tiêu Nhân quả thật tự mình ngẫm nghĩ một hồi: "Đại khái là thấy cô ấy ngoan ngoãn? Vừa nhìn thấy cô ấy tôi liền nghĩ đến Xán Xán, thế nào? Cậu thấy cô ấy không vừa mắt, không muốn cứu?"

Tôi ngại phiền phức. Triển Hoài Xuân dời mắt, ngay sau đó lại nói: "Mà thôi, tôi chỉ muốn dạy dỗ mụ tú bà trụ trì trong am kia, không muốn liên lụy người bên cạnh, cậu muốn cứu tiểu ni cô thì cậu tự nghĩ biện pháp, chờ cậu cứu được người tôi sẽ đi nói với Tiêu bá phụ. Nhưng tôi nhắc nhở cậu, hai người họ tối mười lăm này sẽ khai bao, cậu nên ra tay sớm một chút thì hơn."

Hôm nay đã mùng mười. . . Tiêu Nhân có chút đau đầu, không sai, hắn quả thật muốn cứu người, nhưng biện pháp cứu người cũng không phải nói có là có ngay được.

Hắn bắn ánh mắt xin giúp đỡ nhìn sang Triển Hoài Xuân, thấy vẻ mặt đối phương đạm mạc, Tiêu Nhân chợt nhanh trí, xoa xoa tay, ra vẻ thương lượng: "Nếu không, cậu tiếp tục quay về am ni cô ở vài ngày, cẩn thận tìm tòi ngọn nguồn rồi mới quyết định? Nếu không được thì đêm mười lăm cậu mua đêm đầu của hai người họ, sau đó bao thêm mấy ngày, chờ chúng ta nghĩ ra biện pháp tốt sẽ lập tức ra tay, nhất cử lưỡng tiện."


Mặt Triển Hoài Xuân đột nhiên đỏ lên, mắt lạnh trừng hắn: "Sao cậu không đi bao đi? Cô ấy là một ni cô, cậu cho rằng tôi cũng không bằng súc vật như những kẻ kia à?"

Cậu tức cái gì? Có phải bảo cậu muốn bọn họ thật đâu! Không phải là tại tôi không có tiền sao? Tôi mà có tiền thì còn cần cậu ra tay à? Tiêu Nhân chua xót nói. Tiền nhà hắn đều do mẹ già quản, mỗi tháng chỉ cho hắn hai lượng bạc, muốn được nhiều hơn phải dùng đủ loại bản lĩnh đi dụ dỗ, không giống như Triển Hoài Xuân, bởi khi còn bé suýt chết nên đối với vấn đề tiền bạc thì cha mẹ, đại ca hắn rất khoan dung, tiền tiêu một tháng bằng mười tháng tiền của hắn góp lại, có đôi khi không đòi còn tự động cho thêm, lại cộng thêm các loại tiền thưởng vào các dịp lễ tết, tiền riêng mà tên tiểu tử thối này để dành được thể nào cũng trên ngàn lượng, càng không cần phải nói từ khi đại ca hắn quản lý gia sản Triển gia, tùy tiện lấy ra một chút cũng nhiều hơn tồn ngân của tri huyện nhà họ.

Tiêu Nhân càng nghĩ càng đố kị, Triển Hoài Xuân có tiền như vậy, đi am ni cô chịu khổ vài ngày cũng đáng!

Triển Hoài Xuân quả thật không muốn đến đó nữa, nhưng hiện thời đích thật là hắn cũng chưa nghĩ ra được biện pháp ổn thỏa nào, ni cô xuất gia đều có độ điệp (thẻ đi tu), hắn cưỡng ép mang tiểu ni cô đi, thế thì không phải là cướp sao? Nghĩ tới nghĩ lui không thể làm gì khác hơn là nghe theo lời Tiêu Nhân, tạm thời ở lại am ni cô tùy cơ ứng biến, hơn nữa việc này là do Tiêu Nhân chủ động nói, hắn không cần lo lắng Tiêu Nhân hiểu lầm.

Lần này tôi giúp cậu cứu người, nhớ là cậu thiếu tôi một lần đấy. Triển Hoài Xuân thập phần không tình nguyện nói.

Tiêu Nhân cười hì hì làm lành: "Được được, coi như tôi thiếu cậu, hầy, có cần tôi giúp cậu chuẩn bị vài cái bánh bao không? Lần trước vẫn còn có thể. . ."

Không cần, lần này tôi nam trang lên núi, tú bà đã biết tôi là nam, nếu vẫn cứ mặc đồ con gái quay về, cậu cảm thấy bà ta chê tôi cười còn chưa đủ sao? Triển Hoài Xuân lạnh giọng cắt đứt hắn, xoay người đi ra ngoài.

Tiêu Nhân tiễn hắn ra ngoài, mồm miệng vẫn cứ liếng thoắng: "Cậu mặc như thế không sợ nửa đêm đám ni cô đấy chủ động chui vào phòng à? Bằng không chờ đến mười lăm hẵng đến đó, tôi tìm cớ cùng đi với cậu, miễn cho lực tự chủ của cậu quá kém, nhịn không được sẽ phá giới."

Triển Hoài Xuân mặc kệ hắn, nhanh chân đi ra ngoài. Sắp tới mười lăm rồi, mấy ngày nay nam khách đến am ni cô hẳn là tương đối nhiều, tiểu ni cô mỗi ngày đều phải gánh nước, vạn nhất lại xuất hiện thêm một Vương viên ngoại. . . Nghĩ tới đây hắn liền lo lắng, dùng lời Tiêu Nhân nói trước đó làm cái cớ: "Nên đi bây giờ thì tốt hơn, hiểu rõ tình huống của am ni cô càng nhiều thì sẽ sớm nghĩ ra biện pháp, sớm trở về."

Thấy hắn nghiêm trang, Tiêu Nhân thu hồi vẻ cợt nhả, nghiêm mặt nói: "Cũng được, buổi tối tôi phải về nhà, không tiện ra ngoài, nếu không cũng sẽ cùng cậu đi đến đó. Như vậy đi, cậu mang Trường An theo, bảo hắn ở dưới chân núi, một khi có tin tức gì hoặc cần tôi giúp một tay, cậu sai hắn trở về nói cho tôi biết."


Triển Hoài Xuân gật đầu.

Tiêu Nhân tiễn hắn ra cửa, trước khi chia tay vẫn không quên căn dặn bạn tốt: "Đối tốt với tiểu ni cô một chút, đừng dọa cô ấy."

Triển Hoài Xuân không quay đầu lại, đi thẳng về phía trước, làm như không nghe thấy.

Về đến nhà mình, Triển Hoài Xuân trước gọi lão Vương tới hỏi tình huống trong phủ mấy ngày qua, lão Vương là lão bộc lâu năm của Triển gia, Triển Hoài Xuân rất tin ông ta. Biết trong nhà không có đại sự gì, hắn liền thả tâm thu dọn đồ đạc. Phải mang đầy đủ y phục, bảo đảm có thể mặc đến mười lăm, còn bạc. . . Triển Hoài Xuân từ hòm nhỏ của mình lấy ra năm tờ ngân phiếu trăm lượng, lấy xong nghĩ nghĩ một chút rồi lại lấy thêm năm tờ, sau cùng lấy thêm mười thỏi vàng nhỏ và vài khối bạc vụn nhét vào trong lòng. Thu thập xong, cất giọng bảo gã sai vặt Trường An đi chuẩn bị xe.

Ăn cơm trưa xong, Triển Hoài Xuân lên xe ngựa. Từ Triển phủ quẹo sang đường chính, hai bên đường là các cửa hàng san sát nhau, Triển Hoài Xuân bảo Trường An đi chậm một chút, hắn xuyên qua màn xe mỏng manh lấm lét nhìn trái ngó phải, đi một chút dừng một chút, mua một đống đồ ăn, mặn có nhạt có, ngoài ra còn mua một con gà quay và thịt bò để đến tối ăn. Khi đi ngang qua tiệm bánh ngọt Lưu Ký lớn nhất trong thành, nhìn thấy các tiểu thư, nha hoàn ra ra vào vào, Triển Hoài Xuân liền sai Trường An đi mua ba loại bánh bán chạy nhất của tiệm, mỗi thứ nửa kg. Hắn không thích ăn đồ ngọt nên đối với những thứ này cũng không hiểu rõ lắm.

Thiếu gia, nô mua oản đậu hoàng, bánh phù dung và bánh khoai tím mứt táo.

Oản đậu hoàng: là món ăn vặt trong cung đình, tương truyền đây là món mà Tây Thái hậu thích ăn nhất, chỉ dựa vào đấy đã đủ khiến giá trị của oản đậu hoàng khó gì bì kịp. Đầu tiên phải chọn ra những hạt đậu nành trắng nhất, loại bỏ hết những hạt méo, rửa rạch ninh nhừ, lược cẩn thận. Sau khi đậu lắng thì thêm đường trắng hoa quế, để lạnh cho đông thành từng miếng là dùng được.

Bánh phù dung (phù dung cao): là món tiêu chuẩn nhất cho món điểm tâm ngọt, trình tự làm bánh chính thống rất phức tạp khiến thực khách chỉ xem thôi cũng đã đủ rồi. Bánh phù dung dùng gạo nếp tốt nhất, xắt thành từng miếng mỏng, chiên lên sau đó trộn đường trắng, đường mạch nha tinh luyện. Trong đó công đoạn ngâm mềm gạo và chuẩn bị dầu chiên bánh tương đối phức tạp, đòi hỏi kỹ thuật cao nên rất ít tiệm làm loại bánh này.

Bánh khoai tím mứt táo (tử thự mật tảo tùng cao): là bánh được làm bằng khoai tím nấu chín, sau đó lột vỏ, dùng đồ ràng lược nhiễn. Sau đó cho bột gạo, bột nếp, đường phèn (đường cát trắng) vào phần khoai đã lược nhiễn. Dùng tay nhào trộn, cảm thấy hỗn hợp khô thì cho thêm chút sữa vào. Tiếp đó dùng đồ ràng lược hỗn hợp bột trên 2 lần. Mứt táo cắt nhỏ, trong khuôn làm bánh bôi một lớp dầu, sau đó bỏ hỗn hợp bột trên vào, rồi rắc mứt táo lên. Sau cùng đắp một miếng vải mỏng thưa lên bề mặt khuôn, đem đi chưng hấp chừng 5' là hoàn thành.

Ừ. Triển Hoài Xuân vươn tay nhận lấy túi đồ, trong xe lập tức tản ra hương thơm thoang thoảng, hắn ghét bỏ đặt ba túi giấy dầu sang một bên, quay đầu ra ngoài cửa sổ xe hít thở không khí. Trong núi thanh tu, đưa những thứ này hẳn là nàng có thể ăn hết toàn bộ luôn nhỉ? Thấy nàng đáng thương, hắn sẽ cho nàng nếm thử thức ăn tươi mới.


Đến chân núi, Triển Hoài Xuân bảo Trường An ở tạm trong một thôn trang gần đó, chờ hắn phân phó, sau đó tự mình mang đồ lên núi.

Khi lên đến am ni cô thì mặt trời đã ngã về tây, Triển Hoài Xuân bỗng nhiên có chút chờ mong, lát nữa tiểu ni cô nhìn thấy hắn mặc nam trang, sẽ có biểu tình gì nhỉ?

Hắn đường đường là Triển gia Nhị thiếu, quyết không thể giống như dân chạy nạn mang bao lớn bao nhỏ xuất hiện trước mặt người ta.

~

Triển Hoài Xuân đột nhiên bỏ đi cũng không có tạo thành bao nhiêu oanh động cho am ni cô.

Sáng sớm A Du bưng cơm đến khách phòng, phát hiện trong phòng vắng vẻ không ai. Ba cái bánh bao lớn trên bàn vẫn còn chưa bị động tới, trên giường thì lộn xộn, nàng đi thu dọn thì lại phát hiện thêm một cái bánh bao. A Du thấy nhưng không thể trách, xếp gọn ni cô bào, mở ngăn tủ quả nhiên phát hiện váy đỏ bên trong đã không thấy. A Du nghĩ chắc là nữ thí chủ lại vào rừng để giải quyết, liền ngồi ở trong phòng đợi, vẫn đợi đến khi điểm tâm nguội cũng không thấy người đâu, lúc này mới lo lắng trở về bẩm báo Tĩnh Từ.

Tĩnh Từ đoán chắc là đối phương bị bà ta chọc thủng thân phận do đó thẹn quá thành giận bỏ đi, nên bà ta cũng không quá để ý, dù sao thì năm mươi lượng bạc cũng đã vào tay bà ta rồi.

Biết được nữ thí chủ thật sự đã rời đi, A Du có chút mất mác. Tuy rằng ngày nào nữ thí chủ cũng mắng nàng, nhưng cũng thực sự quan tâm đến nàng, dạy nàng đạo lý, còn giúp nàng gánh nước. Nhưng vì sao không nói một tiếng cô ấy liền đi? Nàng vốn có thể tiễn cô ấy xuống núi mà.

A Du rất uể oải, ủ ê đi thu dọn phần cơm đã nguội bưng đến phòng bếp.

Trước giờ có tâm sự gì nàng cũng không giấu được, Minh An vừa rửa chén vừa hỏi nàng làm sao vậy. A Du chu mỏ nói: "Thí chủ đi rồi, đi mà chẳng nói gì với em cả."

Minh An ngừng động tác, đáy lòng vui vẻ. Vị công tử kia nhất định là đi báo quan, đi vội vã như vậy, đủ thấy hắn rất coi trọng nàng.


Hai người một vui một buồn, đều trầm mặc không nói chuyện.

Buổi trưa hai tỷ muội giống như trước bồi Thanh Thơ dùng cơm, sau khi ăn xong đều tự trở về phòng mình nghỉ trưa. Lòng A Du vẫn còn nghĩ đến nữ thí chủ, lật qua lật lại ngủ không được, thật vất vả mới thiếp đi, lại nghe thấy tiếng sư tỷ ở phòng bên đứng lên đi chuẩn bị cơm tối. A Du dụi dụi mắt, chủ động đi hỗ trợ, bằng không nàng cũng không biết mình nên làm gì.

Lúc đang ngồi xổm cho củi vào lò bếp, A Du nghe thấy phía trước có tiếng đập cửa, liền đứng lên nói: "Sư tỷ, hình như có người đến, em đi mở cửa." Trước đây mỗi khi có thí chủ đến, sư tỷ đều không muốn đi ra mở cửa.

Minh An cũng nghe được có tiếng đập cửa, nghĩ có thể là quan phủ phái người đến, cũng đi theo: "Đi, tôi đi cùng cô." Đồ ăn nàng đã chuẩn bị xong, cháo trong nồi cứ từ từ hầm là được, không cần người canh, hơn nữa nếu quả thật là người trong quan phủ đến cứu các nàng, nàng còn cần phải chuẩn bị cơm tối nữa sao?

Sư tỷ muội rất nhanh đã đi đến phía trước.

Minh An bảo A Du đi mở cửa, còn mình thì thối lui sang một bên khẩn trương chờ.

Hai cánh cửa gỗ của am ni cô đã cũ kỹ, chính giữa có khe hở hơi lớn, khi A Du đi mở cửa thì nhịn không được ghé mắt xuyên thấu qua khe cửa nhìn thoáng ra ngoài, không ngờ chỉ vừa nhìn liền ngây ngẩn cả người, người nọ sao lại giống. . .

Thí chủ, cô về rồi, rốt cuộc cả ngày nay cô đã đi đâu vậy? A Du vừa mừng vừa sợ, nhanh nhanh mở rộng cửa chạy ra ngoài, vừa hỏi vừa tò mò nhìn chằm chằm tấm áo cổ tròn màu lam trên người Triển Hoài Xuân, nhíu mày nói thêm: "Bộ xiêm y trên người thí chủ thật là đẹp mắt, chỉ là sao lại giống như đồ cho nam thí chủ mặc thế? Còn có tóc của cô nữa, nhìn như vậy càng giống nam nhân, à đúng rồi, váy đỏ của cô đâu?" Cúi đầu nhìn bao quần áo Triển Hoài Xuân đặt trên tảng đá lớn cạnh cửa, nàng rất thích bộ váy kia, nữ thí chủ mặc bộ váy kia nhìn đẹp nhất.

Đây căn bản không phải là phản ứng Triển Hoài Xuân mong đợi. Hắn liếc mắt sang Minh An bên kia đang không chuyển mắt nhìn mình chằm chằm sau đó thấy hắn nhìn sang lại lập tức đỏ mặt cúi đầu xấu hổ, thầm nghĩ đó mới là biểu hiện mà các cô nương bình thường nhìn thấy hắn nên có. Triển Hoài Xuân cũng không thích nữ nhân dùng ánh mắt si mê nhìn hắn, chỉ là hắn đã mặc thành thế này rồi mà tiểu ni cô vẫn cứ coi hắn là nữ? Qủa thật là vô cùng nhục nhã!

Tôi vốn là nam. Triển Hoài Xuân lạnh lùng mở miệng, khi tiểu ni cô nhìn qua thì cố ý ưỡn ngực.

Ánh mắt A Du liền không tự chủ được rơi xuống bộ ngực hắn, sau khi thấy rõ, lắp bắp nói: "Thí chủ, cô, ngực của cô sao lại biến thành dẹp lép thế này?"

Sư phụ rõ ràng đã nói chỗ ấy sẽ càng ngày càng to, cái của nàng cũng đang từ từ lớn lên, mà sao của thí chủ lại dẹp đi?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui