Lương Duyên Tả Ý

Edit: Voi

- ----

Đèn mờ nhạt đầu giường, tiếng hít thở thô suyễn, trên giường thân ảnh không ngừng mấp máy.

"Ưm..... A đâu......"

Dung Dặc bị mãnh công Thẩm Nhất đâm đến mức nói không ra lời, trong xương cốt anh về điểm này có chút thô bạo. Vào giờ phút này như muốn một trút xuống một cỗ phiền não lên trên người cô.

Hai thân hình chặt chẽ dán sát, hai khỏa trước ngực mềm mại dán lên chính mình, hết sức thoải mái, nhìn cái miệng nhỏ khẽ nhếch của cô giống như con cá gần chết tham lam hấp thụ không khí, ngưỡng cổ về phía sau tựa trên gối đầu màu trắng, bộ ngực tuyết trắng thỉnh thoảng đong đưa ở trước mắt. Đây là đứa bé anh dưỡng mười năm, hiện giờ bị chính mình nằm trên, hối hận cùng thỏa mãn đan xen.

Có lẽ là chưa từng có thâm nhập nam nữ như thế, dưới háng thịt trụ chiến đấu hăng hái hơn hai mươi phút cũng không thấy nhụt chí, ngược lại càng đánh càng hăng, nhưng thấy tiểu nhân nhi thân thể ốm yếu không chịu nổi, nghĩ nếu quá vài phút nữa còn không ra, liền không tiếp tục.

Dung Dặc còn không biết khả năng thu thập thụ tinh độ sẽ không đến, vẫn phát ra tiếng rên rỉ mỏng manh, thừa nhận dục vọng của nam nhân mình ái mộ rất nhiều năm mang đến.

Mình bị đè ở phía dưới, lại mệt không được, hai chân bị đôi chân dài to lớn của nam nhân đè nặng, tiểu hoa huy*t yếu ớt bị tàn phá không còn bộ dáng, nhưng vẫn không ngừng bị côn th*t thô tráng ra vào, mang ra không ít dâm dịch, dính trên lông tóc của nam nhân. Dung Dặc đã có thể tưởng tượng bộ dáng hai chân run lên khi ngày mai xuống giường.

Chỉ là nam nhân này từ khi lên giường, chính là chưa nói quá một câu, chẳng lẽ là hối hận. Suy nghĩ này lóe lên làm Dung Dặc muốn đi xem biểu tình trên mặt Thẩm Nhất, nhưng lại bị chế trụ không động đậy được. Thẩm Nhất đầu dựa vào cổ cô, không muốn để cô thấy bộ dạng động tình hung ác của anh, chỉ ôm càng thêm chặt, hạ thân cũng tiếp tục mạnh mẽ thọc vào rút ra.


Trong lúc nhất thời trong phòng chỉ có Dung Dặc thỉnh thoảng lại phát ra tiếng rên rỉ kiều suyễn cùng tiếng nước bạch bạch bạch, không có thanh âm khác.

"A...... Em không được nữa."

Dung Sặc nói xong câu này liền cao trào, nam nhân bị nóng bỏng mật hoa tưới đến làm giật mình, thấy cô có điểm mỏi mệt, cố nén trướng đau đem côn th*t vẫn còn hùng hổ từ hoa huy*t run rẩy đi ra.

Tình nhân? Thấy thẳng thắn thành khẩn đã tương đối, thân thể chính mình lại vừa ra nhất, vốn là lửa nóng lại tràn ngập tình cảm mãnh liệt. Dung Dặc tuy rằng thân mình mềm nhũn, nhưng cũng biết nhu cầu của Thẩm Nhất còn chưa được giải quyết, thế nhưng anh trực tiếp rời đi thân thể của cô, kinh ngạc rất nhiều, tâm cũng lạnh. Quả nhiên là hối hận, bằng không sao chưa phát tiết liền rút ra.

Đây là cũng là bất đồng giữa nam nhân và nữ nhân, tư tưởng sai biệt.

"Thẩm Nhất, chú có ý gì?"

Dung Dặc thật sự giận, mới có thể hô thẳng tên của anh như vậy.

Thẩm Nhất không phải người thích giải thích, nghe được ngữ khí tức giận cũng chỉ nhíu mi, không nhìn cô, đứng lên liền đi vào phòng tắm.

Quần cũng chưa mặc đã không nhận người.

"Hỗn đản, chú, cái người phụ lòng này không được đi......"

Muốn đi kéo anh lại nhưng tay chân vô lực, chỉ mang theo giọng mũi nghẹn ngào mắng anh, nước mắt từ hốc mắt chảy ra.

Nguyên bản muốn đi buồng vệ sinh dựa vào tay để giải quyết dục hỏa, Thẩm Nhất nghe được thanh âm nghẹn ngào của cô, vội vàng quay đầu lại thấy mặt đỏ lên, thở hổn hển, bộ dáng đau lòng, lời an ủi vẫn không nói ra được.

"Khóc cái gì. Đừng khóc."

Lúc này còn hung dữ với cô, lập tức nước mắt như suối phun, ngăn đều ngăn không được, nghẹt mũi tới, cả người đều hôn mê.

"Ngoan, đừng khóc."

Cuối cùng là nhịn không được, ngồi trở lại trên giường, cằm tì trên đỉnh đầu, ôm cô, một tay ở trên lưng cô vuốt cho thuận khí.

"Chú.... Ách...... Sao có thể... Ách... Đối với em như vậy......"


Vừa nói chuyện, vừa đánh. Thịt dán thịt cũng không có mấy cái tâm tư kiều diễm đó.

"Chú làm sao?"

Lão nam nhân ba mươi mấy ở bên ngoài cũng chưa khẩn trương trước mặt ai, hiện tại đối với tiểu cô nương hơn mười tuổi lại lo lắng hãi hùng, giống như cào tâm can của anh.

"Chú,... Vì sao không bắn cho tôi, côn th*t của chú không phải còn rất có tinh thần sao?!"

Tiểu tính tình vừa lên tới, cái tôn xưng gì cũng chưa nói, tay liền trực tiếp đánh ngực anh, lưu lại dấu vết màu hồng.

Thẩm Nhất không nghĩ tới cô bởi vì cái này mà giận dỗi phát giận, bất quá vẫn tách khỏi đề tài.

"Em học lời thô tục này ở đâu ra, tiểu cô nương đừng nói loại lời nói này, lần sau nếu nghe được liền ăn trượng hình."

"Ha, cho phép chú làm chú lại không cho phép tôi nói. Chú chỉ cho quan châu đốt lửa, mà không cho dân chúng thắp đèn. Tôi vẫn nói, chú đánh đi, dù sao cả người tôi đều là của chú, tùy ý chú tra tấn."

Tuy nói như vậy nhưng trên mặt Dung Dặc, từng hạt đậu vàng càng rớt càng nhiều.

Lại tính trẻ con lại là biểu " trung tâm " làm Thẩm Nhất vừa yêu lại vừa hận, cô gái nhỏ làm mình nói không được mắng cũng không được, ngẫm lại chính mình cũng thật sự tài.

"Được rồi, là anh sai, đừng khóc...... Anh đau lòng lắm."

Cuối cùng những lời này coi như nỗ lực lớn nhất của anh, duỗi tay lau nước mắt trên mặt Dung Dặc, quả nhiên vẫn là đứa bé nhỏ, ủy khuất liền rớt nước mắt.


"Hừ, tôi đây muốn côn th*t của chú."

Trong miệng hờn dỗi nói, trên tay cũng không qua loa, kiên quyết sờ lên đại gia hỏa, cũng không thấy thẹn thùng.

"Thân thể em không được, không cần xằng bậy. "

Lý trí cùng dục vọng giao chiến, trụ thịt không biết cố gắng còn bị cô gái nhỏ nắm trong tay.

"Ai nói tôi không được, tôi thấy chú không được đi. "

Không phải nam nhân đều chịu không nổi kích thích ở phương diện này sao, cô cũng không tin Thẩm Nhất còn có thể tiếp tục nhẫn.

Thay cho lời nói, Thẩm Nhất xoay người nằm trên Dung Dặc, lần nữa chứng minh năng lực của anh.

Cổ nhân nói, chỉ có đàn bà cùng tiểu nhân là khó ở chung, quả thực không sai.

Đã thế cả hai cái Dung Dặc đều chiếm.

- ----


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui