Lương Duyên Tả Ý

Edit: Voi

- ----

Dung Dặc nửa chờ mong nửa khẩn trương nhìn Thẩm Nhất đi tới chỗ cô, nếu có thể, cô cũng không muốn lấy tư thái này tới gần anh.

Thẩm Nhất đóng vòi hoa sen, khắc chế ánh mắt chính mình không cần bay loạn, mở khăn tắm nhẹ nhàng đem Dung Dặc bao vây thật tốt rồi bế lên.

Mặt ngoài trấn định nhưng hơi thở dồn dập lại bán đứng anh, hơn nữa chỗ Dung Dặc nhìn không tới, thứ nào đó bị áo tắm dài bao trùm, dục long ngủ say dần dần dâng trào.

Bọt nước trong suốt trên làn da tinh tế trắng nõn làm tăng thêm vài phần màu sắc, thỉnh thoảng theo đường cong vòng eo chảy xuống, thân hình lả lướt hấp dẫn nằm gọn trong lồng ngực Thẩm Nhất.

Lần đầu tiên anh ôm cô như vậy. Nguyên bản cô nhẹ nhàng như vậy, lả lướt hấp dẫn, xương quai xanh xinh đẹp, cổ gợi cảm đều hướng anh tỏ rõ cô tốt đẹp cùng ngon miệng thế nào.

Dung Dặc bị ném ngã trên giường, lông mi dày đậm bao trùm ánh mắt sáng ngời chỉ nửa híp, thỉnh thoảng hơi hơi run rẩy. Cô chỉ cần như vậy, lẳng lặng chờ đợi thân thể mạnh mẽ kia, nhất định sẽ cùng cô chặt chẽ tương dán, hòa hợp nhất thể.


Bởi vì rét lạnh, làn da bại lộ trong không khí, lông tơ dựng thẳng, miệng nhỏ phấn nộn khẽ nhếch, nhu nhược thở đều.

Thẩm Nhất đem khăn tắm rút ra rồi giúp Dung Dặc lau, đầu tiên là eo liễu một tay có thể ôm hết, sau đó lau chung quanh thứ không lớn không nhỏ, tròn trịa, cẩn thận vuốt ve. Hai má Dung Dặc theo động tác của anh không ngừng nổi lên mảng đỏ hồng, hô hấp cũng càng thêm trầm trọng.

Không ngừng báo cho chính mình nhất định phải khắc chế, cô tồn tại giống như con gái, không thể đánh vỡ quan hệ vất vả duy trì. Trong lòng Thẩm Nhất trốn tránh sự thật, trên tay lực đạo tuy mềm nhẹ, lại mang theo tình sắc hoặc ít hoặc nhiều, bụng nhỏ trướng đau cũng nhắc nhở anh, thân thể tuổi trẻ có lực dụ hoặc cường đại cỡ nào.

Đột ngột nghĩ đến, nếu anh không tức thời đuổi tới, có phải hay không hiện tại người giúp cô lau thân mình chính là Lận Dương Thần. Trong cơ thể, lửa giận cùng dục hỏa đan chéo nhau, trên tay không tự giác dùng lực, vừa lúc xoa đến chỗ hoa viên bí mật chưa người hỏi thăm của Dung Dặc.

"Ưm"

Dung Dặc không tự chủ run lên một chút, tràn ra tiếng rên rỉ, đôi mắt nhìn Thẩm Nhất.

"Đừng lên tiếng."

Nghe được tiếng rên rỉ kiều kiều, đại huynh đệ càng hùng hổ muốn tới.


Nhớ tới vừa rồi trong lúc vô ý ngắm đến mảnh đất thần bí, không có một ngọn cỏ, lại là Bạch Hổ. Kể từ đó, Dung Dặc càng giống như ấu nữ vị thành niên, làm anh ẩn ẩn muốn phạm tội. ( đại thúc os: Này ước chừng là loli khống trong truyền thuyết?)

Nhưng người không ngăn chặn được mà dễ dàng xuống tay liền không phải Thẩm Nhất. Chỉ cần đem Dung Dặc trở thành tiểu oa nhi mà đối đãi, lập tức giam cầm liền buông ra, dục hỏa cũng ít.

Dung Dặc nếu biết ăn trộm gà không thành còn mất nắm gạo, bị Thẩm Nhất đem trở thành tiểu hài tử, ý nghĩ đâm tường đều có.

Mắt thấy thân mình lau khô, Thẩm Nhất lại là không có bất luận hành động khác người gì, làm Dung Dặc có điểm sốt ruột, chẳng lẽ một chút ý tưởng đối với cô đều không có sao? Hay là cô không có lực hấp dẫn?

Thẩm Nhất xốc chăn đắp cho Dung Dặc, kín mít chỉ lộ ra cái đầu nhỏ. Đứng dậy tự hỏi làm thế nào để dục hỏa lặng yên bình ổn.

Thành bại tại đây, không thể dễ dàng từ bỏ. Kéo lấy góc áo tắm của Thẩm Nhất.

"Chú, đừng đi."

- -----

Tác giả:

Lười tác giả hiện tại đều thích nửa chương nửa chương càng ~ ( che mặt)


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui