Mặc kệ dù là thế giới nào thì cách sinh tồn đều là cá lớn nuốt cá bé, thắng làm vua thua làm giặc. Nếu không muốn bị người khác tùy ý giết mình, thì chỉ có thể mình giết người khác.
Nhan Táo Nhi tuy rằng từ đầu tiến vào hệ thống không thực sự vừa lòng, nhưng đang ở trong đó liền phải sống sót thật tốt. Thế giới trước vẫn là xã hội pháp trị, sinh mệnh sẽ bị hiếp bức, hiện tại mệnh chính mình lại ở trên tay người khác, hơn nữa muốn công lược một người có đôi tay nhuốm máu, nàng không có khả năng làm thánh mẫu bạch liên hoa, cũng không thể khinh thường.
"A ~ hảo ca ca, nô gia chịu không nổi. Muốn tới ~ a...... Nga...... Ân a...... Nô gia đều cho a......"
Tiếng rên rỉ của nữ tử vang vọng rừng trúc, một lát sao tiếng mặc quần áo vang lên.
"Hảo muội muội, vì tránh cho người khác phát hiện, ca ca đi trước một bước, lần tới chúng ta gặp lại sẽ ôn chuyện."
Nam tử mặc xong quần áo liền lập tức chạy lấy người. Tra nam!
"Ai ~ Võ ca ca...... Thật là."
Trong thanh âm nữ tử mang theo một chút oán trách. Sau khi đứng lên, đem vài miếng vải còn dính trên người ném xuống, tiến vào giữa sông. Vào giữa hè, nước sông thoải mái hợp lòng người, chỉ thấy một người da thịt trắng bóng ở trong.
"Ha hả a...... Cô nương thật là thú vị, tình lang vội vã đi gặp muội muội khác, cô lại ở chỗ này cười ngây ngô. Nữ nhân, thật là ngốc."
Nhan Táo Nhi ngồi ở bên đình, trên mặt tràn đầy trào phúng, nữ nhân luôn là bởi vì nam nhân mà quên đi chỉ số thông minh của bản thân.
"Cô là người phương nào? Vu khống, vì sao bôi nhọ Võ ca ca của ta?"
Nữ tử ở trong nước ôm ngực, vẻ mặt oán giận.
"Vậy cô nói đây là cái gì, đây chính là đồ mà Võ ca ca tặng cho ta."
Nhan Táo Nhi đùa nghịch một lệnh bài gỗ trên tay, đây là thừa dịp hai người hoan hảo liền sấn lại trộm rồi mang ra đây. Lệnh bài này là đánh dấu thân phận Tử Dương phái, ý nghĩa trọng đại, nữ nhân này không có khả năng không cắn câu.
"Cô, cái tiểu tiện nhân! Câu dẫn Võ ca ca của ta! Hắn sẽ không phản bội ta."
Nữ tử kích động chửi ầm, từ trong nước đứng lên, lý trí hoàn toàn bay mất.
Nhan Táo Nhi chờ chính là giờ khắc này, một cái búng tay, trong lòng nữ tử liền xuất hiện một cái lỗ thủng đầy máu. Lần đầu tiên giết người, có chút sợ hãi, nhưng mà cái loại cảm giác này hưng phấn hết thảy. Chẳng lẽ bản chất của nàng cũng là lạnh nhạt, thị huyết sao?
Nhan Táo Nhi xoay người rời đi, lệnh bài tùy tay ném trên đường. Những thứ còn lại không liên quan đến nàng.
"Tiểu sư muội, chúc mừng muội hoàn thành nhiệm vụ đầu tiên."
Nhan Táo Nhi vừa vào phòng, liền nghĩ lập tức quay đầu chạy lấy người.
Hiện tại người nàng không nghĩ tới nhất lại đang nằm bên mép giường của nang, một bộ diễn xuất phong lưu, đúng chuẩn tư thái mà các tiểu sư muội của hắn mê luyến.
"Muội phải đa tạ nhắc nhở của sư huynh mới đúng."
Nhan Táo Nhi ngồi bên bàn gỗ tự cấp chính mình một tách trà để hạ hoả. Còn chưa kịp uống một ngụm thì tách trà đã không thấy tăm hơi, nhìn qua mép giường thì thấy tách trà đang nằm trong tay Hư Niên. Thật là.....!
"Vì chúc mừng muội hoàn thành nhiệm vụ đầu tiên, sư huynh cho muội một khen thưởng nho nhỏ."
Hư Niên đem tách trà một hơi uống cạn, đứng dậy hướng Nhan Táo Nhi đi tới, theo bước chân của hắn, nàng thấy từng cọng lông tơ của mình dựng đứng.
"Sư huynh không cần khách khí, muội chỉ làm việc nên làm thôi."
Tuy rằng rất muốn khen thưởng nhưng mà dính dáng đến đồ vật gì của nguỵ quân tư Hư Niên đều đáng sợ, chi bằng không cần còn hơn.
"Hiện giờ chúng ta đang đứng cùng một trận tuyến, không phân biệt ngươi ta. Cái này là chút lòng thành của ta, không đáng nhắc đến."
Ai muốn cùng hắn không phân biệt ngươi ta, nàng muốn cùng hắn phân biệt được không! Nhan Toá Nhi nhìn Hư Niên cúi đầu, gương mặt tuấn tú của hắn phóng đại trước mặt mình, trong lòng cảm thấy bất ổn, thân mình không ngừng run nhẹ.
"Vậy được rồi..."
"Đây mới đúng là sư muội của ta. Cái này là tiểu linh thạch được rót vào một sợi thần thức của ta, thời khắc mấu chốt có thể bảo vệ muội một mạng, người khác muốn mà không được. Sư muội tốt nhất nên luôn mang theo."
Chỉ thấy Hư Niên lấy ra một cái vòng cổ có sợi thiên tơ tằm quay xung quanh hòn đá nhỏ, hắn vòng ra đằng sau đeo lên cổ giúp nàng.
Ngón tay Hư Niên lơ đãng đụng tới làn da loã lồ trên cổ nàng làm Nhan Táo Nhi một trận sởn tóc gáy, hiện tại nàng không nghĩ tới việc cùng hắn làm việc phu thê.
"Ha hả, đa tạ sư huynh. Muội sẽ luôn mang theo bên mình."
Nhan Táo Nhi không thoải mái đưa tay sờ soạng cái cổ, đột nhiên nghĩ tới cái mạng nhỏ của chính mình còn đang ở trên tay hắn.
"Sư huynh, cái kia..... Tiểu sâu có hay không có thể...."
"Cái này sư muội không cần phải lo lắng, liền tính con sâu kia có chết thì tánh mạng của muội vẫn không bị ảnh hướng"
Nhan Táo Nhi vừa bỏ được cục đá trong lòng xuống thì nghe đến câu nói tiếp theo của Hư Niên, trưc tiếp câm nín.
"Chẳng qua là nếu ta mà chết thì mạng nhỏ của muội khó mà giữ được."
Kỳ thật muội ăn chính là huyết khế đan, ta chết muội vong, muội chết ta vẫn sống tốt. Hiện giờ chúng ta là cộng sinh thể."
Hư Niên cười xán lạn làm Nhan Táo Nhi thật sự muốn đánh cho mặt hắn nở hoa, bá vương này thật sự ra điều khoản làm nàng quá mức bất lợi, Nếu thân phận Ma tộc của Hư Niên bị người ta phát hiện, đến lúc đó khẳng định sẽ bị chính phái đuổi giết, đến lúc đó mệnh của nàng cũng được đẩy lên đầu sóng gió.
"Có thể cùng sư huynh đồng sinh cộng tử thật là vinh hạnh lớn lao của muội."
Nếu không nhìn đến đôi tay đang nắm chặt của Nhan Táo Nhi thì lời nói của nàng thật sự tràn đầy thành ý.
"Như thế liền tốt. Tiểu sư muội nghỉ ngơi đi, sư huynh đi, ngày mai lại gặp."
Hư Niên khôi phục bộ dạng tươi cười nho nhã, nói lời ôn thuận như ngọc, một cái chớp mắt liền biến mất.
Quân tử báo thù, mười năm chưa muộn..
Một ngày nào đó nàng muốn Hư Niên nếm thử tư vị bị uy hiếp.
Nhan Táo Nhi từ nhẫn trữ vật lấy ra một cái thùng gỗ, lấy một viên đa nước trong cùng dưỡng nhan đan thả vào thùng gỗ. Cởi đồ xong liền tiến vào thùng gỗ để tẩy rửa một ngày đen đủi.
Nhmaws mắt dựa vào cạnh thùng dưỡng thần, điều dường sinh lợi. Cự nhũ mạnh liệt hơi hơi run làm trên mặt nước nổi lên bọt nước nho nhỏ. Hai viên đậu đỏ ở trong không khí dần dần đứng thẳng. Một bộ dáng mỹ nhân mê người.
Mà ở bên này, Hư Niên dựa vào trên giường chính mình, trong tay cầm gương, ánh mắt sáng ngời nhiêm túc nhìn, trong miệng lẩm bẩm nói:
"Dáng người không tồi."
===============
Tác giả nói: Đại sư huynh thế mà nhìn lén tiểu sư muội tắm rửa, chậc chậc chậc ~~~
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...