Lương Duyên Oan Nghiệt 2


Trong tiếng nhạc xập xình và ánh đèn mờ ảo của quán bar Jay Clup, một trong những tụ điểm ăn chơi lớn nhất của Đồng Hưng.

Một gã thiếu niên tầm hai mươi lăm tuổi, gương mặt tuấn tú với đôi mắt mị hoặc cùng nụ cười phong lưu đang ngồi trên quầy rượu.

Anh ta có màu tóc nâu, làn da trắng cùng với sóng mũi cao vút, đẹp đúng chất lai tây.

Đó là Lăng Xuyên, đại công tử của Lăng gia, người ăn chơi khét tiếng nhất ở Đồng Hưng này.

Tương lai không xa, anh ta sẽ thừa kế tập đoàn Lăng thị, một trong những tập đoàn lớn mạnh nhất về đầu tư bất động sản.
"Lăng thiếu gia cũng đến đây sao? Thật quý hoá."
Người vừa mới lên tiếng là Khương Tuệ Ái, một trong những" hoa khôi " của chốn phong trần này.

Lăng Xuyên nhìn cô gái trước mặt, âm thầm đánh giá một lượt từ trên xuống dưới.

Cuối cùng chỉ nhếch môi lên cười nhạt.
"Không biết vị tiểu thư xinh đẹp trước mặt đây là..."
"Xinh đẹp sao? Ai da, Lăng Thiếu à, anh đừng trêu chọc tôi nữa.

Dù có xinh đẹp thì cũng không đẹp bằng giai nhân trong lòng anh."
"Ỏ...Cô biết giai nhân trong lòng tôi là ai sao?"
"Sao lại không chứ! Chẳng phải đêm nào anh tới đây cũng chỉ để nhìn cô ấy thôi sao?"
"Cô thật biết đùa..."
"Lăng thiếu à! Hoa Hồng Xanh, cô ấy chỉ bán nghệ chứ không bán thân."
"Tôi biết.

Tôi chỉ là muốn theo đuổi cô ấy mà thôi."
Tuệ Ái xém chút là bật ngửa khi nghe được câu nói của anh ta.


"Chỉ muốn theo đuổi cô ấy mà thôi "...có trời mới tin được anh ta.

Khắp cả Đồng Hưng này ai mà không biết, Lăng Xuyên anh là một người nổi tiếng đào hoa, phong lưu.

Những bông hoa bị anh vùi dập rồi tàn nhẫn vứt bỏ quả thật là đếm không xuể.

Giờ lại nói muốn theo đuổi Hoa Hồng Xanh...ông ơi đứng đây cho tôi lạy.
"Lăng thiếu đúng là si tình.

Hy vọng là anh sẽ theo đuổi được cô ấy."
"Cảm ơn lời chúc của cô."
"Ngại quá! Tôi phải đi rồi.

Tạm biệt."
"Tạm biệt!"
Dáng người quyến rũ của Tuệ Ái dần bước ra xa.

Lăng Xuyên nhìn theo rồi liền bật ra một nụ cười khinh bỉ.

Trong cái chốn ăn chơi sa đọa này, có mấy ai giữ được trọn vẹn hai chữ trong sạch kia chứ.

Duy chỉ có cô ấy, một bông hoa hồng đầy gai vẫn nở rộ trong sự kiêu hãnh dù cho xung quanh cô, những đoá hồng khác đã mau chóng lụi tàn.

Hoa Hồng Xanh! Anh nhất định phải có được cô ấy.
Để làm gì ư?
Đơn giản chỉ là thú vui chinh phục.

Lăng Xuyên muốn cô tự nguyện, toàn tâm toàn ý mà yêu anh ta.

Muốn cô tự mình dâng lên cho anh cả trái tim lẫn thể xác.

Rồi sau đó, anh ta sẽ dày vò cô, sẽ từ từ, từng chút từng chút một dẫm nát lòng kiêu hãnh của cô.

Đơn giản, chỉ có như vậy mà thôi.
Trong phòng trang điểm, Khương Tuệ Ái đi vào trong, hai cánh tay trắn nõn vòng qua ôm lấy vai người trước mặt từ phía sau.

Cô đặt cằm lên vai người ấy, ánh mắt tinh nghịch nhìn hình ảnh phản chiếu trong gương.
"Chị Lộc Miên! Chị thật xinh đẹp."
"Cái con bé này, em lại quên uống thuốc rồi đúng không?"
"Chị này..."
"Haha...Chị đùa thôi! Đừng giận."
"Muốn em không giận cũng được...đãi em một chầu trà sữa mì cay."
"OK! Tất nhiên là được."
"Chị là nhất! Yêu chị quá đi."
"Em yêu chị rồi Thanh Khiêm phải làm sao?"
"Chị..."
"Được rồi được rồi! Không ghẹo em nữa.

Sao? Nói xem, tìm chị có việc gì?"
"À! Chị...Chị phải cẩn thận.


Lúc nãy em gặp Lăng Xuyên..."
Lộc Miên nhíu mày, đôi mắt xinh đẹp nheo lại nhìn chằm chằm cô gái nhỏ.

Tuệ Ái kể lại hết mọi chuyện vừa xảy ra cho cô.

Nghe xong, Lộc Miên chỉ nhếch môi cười lạnh, giọng nói dịu dàng trả lời cô gái nhỏ.
"Chị biết rồi.

Cảm ơn em."
"Chị à, chị phải cẩn thận.

Hắn ta là một tên khốn, là tra nam.

Hắn đã hủy hoại cuộc đời của rất nhiều cô gái trẻ."
"Tiểu Ái! Em yên tâm, chị sẽ cẩn thận."
"Chị à! Em thật sự rất lo cho chị."
"Chị biết! Cảm ơn em, cảm ơn em rất nhiều."
Sống và làm việc ở nơi sa đoạ này, thật quá khó để có thể tìm được một người bạn thân thiết.

Khi mà đồng tiền có thể mua được lòng người thì tìm được một người bạn thật sự quan tâm mình là một chuyện vô cùng hiếm hoi.

Tuệ Ái chính là ngoại lệ.

Cô ấy không chỉ là bạn thân của cô, mà còn là một người em, một người tri kỷ.

Chỉ có Tuệ Ái mới thật sự lo lắng cho an nguy của cô.
Lộc Miên đưa tay ra nắm lấy bàn tay mềm mại của Tuệ Ái.

Cô khẽ mỉm cười, ánh mắt nhìn Tuệ Ái vô cùng dịu dàng.
"Chị phải ra diễn rồi.

Em cứ ở đây đi, Thanh Khiêm anh ấy sẽ mau chóng đến đây thôi."
Quay lại trước gương trang điểm, Lộc Miên cẩn thận kiểm tra lại lớp trang điểm.

Sau đó, một chiếc mặt nạ màu xanh đính lên một chiếc lông vũ được đeo lên, che mất một nửa gương mặt kiều diễm.
Bên ngoài kia, ánh đèn mờ ảo không ngừng chớp nháy, tiếng nhạc DJ vẫn vô cùng sôi động.


Nhưng chỉ một giây sau, tất cả đều trở nên im lặng.

Người MC cầm chiếc micro lên, anh ta nói với giọng điệu vô cùng hào hứng.
"Và sau đây, xin mời quý vị dành một tràng pháo tay thật lớn để chào đón cho sự xuất hiện của kiều nữ nổi tiếng nhất Jay Clup này...!Một mỹ nhân vô cùng xinh đẹp với tên gọi...Hoa Hồng Xanh..."
Lời giới thiệu vừa dứt, lập tức những tiếng vỗ tay vang lên dữ dội.

Tất cả bọn họ, những tay công từ ăn chơi có tiếng ở Đồng Hưng này, đều là vì cô mà đến Jay Clup.

Họ chỉ muốn được một lần, tự mình chứng kiến nhan sắc thật của kiều nữ Hoa Hồng Xanh...
Từ trong cánh gà, một cô gái với thân hình kiều diễm bước ra.

Cô khoác trên mình bộ sườn xám màu đỏ xẻ tà, áo trễ vai để lộ ra một đường rãnh thật khiêu gợi.

Làn da trắng mịn màng như tuyết, mái tóc đen xoã dài ngang vai.

Cô sải bước trên đôi giày cao gót, từng bước đi đều uyển chuyển, quyến rũ động lòng người.

Ngay khi cô bước ra, ánh đèn lập tức chuyển về phía cô.

Bên dưới sân khấu, vô số ánh mắt nóng bỏng đang chăm chăm nhìn theo dáng người hoàn mỹ đó.

Chỉ có gương mặt, gương mặt của cô chưa từng lộ diện.

Lần nào xuất hiện, cô cũng che đi nửa phần trên của gương mặt, chỉ để lộ ra chiếc mũi cao vút cùng đôi môi anh đào đỏ mọng.

Bên cạnh đó, thứ mà họ có thể nhìn thấy chỉ là đôi mắt đầy mị hoặc được lộ ra bên trong chiếc mặt nạ kia...
"Xin chào! Tôi...là Hoa Hồng Xanh.".


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận