14
Cứ cách nửa tháng, các triều thần lại có thể nghỉ ngơi được một ngày.
Sở dĩ ta biết, là vì chỉ có vào ngày này, Ân Chỉ mới có thể ngủ nướng được một lát.
Ngày thường lúc ta còn chưa thức dậy, hắn đã rời đi.
Không giống như bây giờ, sau khi ta mở mắt ra, hắn vẫn còn nằm bên cạnh ta.
Ta khẽ ngáp một cái, xua đi cơn buồn ngủ mê man, đầu óc cũng dần tỉnh táo hơn.
Ân Chỉ ngủ rất ngon, ta cũng không muốn đ.á.n.h thức hắn, vì thế ta nằm nghiêng lại, nghiêm túc nhìn sườn mặt của hắn.
Hắn thật đẹp.
Ngoại trừ Đậu Khấu, hắn là người đẹp nhất mà ta từng gặp.
Không biết đã nhìn bao lâu, lòng bàn tay ta đổ mồ hôi, cực kỳ không thoải mái, ta theo bản năng di chuyển, đan vào mười ngón tay của Ân Chỉ, bị đ.á.n.h thức, hô hấp của hắn dần trở nên trầm ổn hơn.
Hắn chậm rãi mở mắt ra, sau đó nghiêng đầu lộ một nụ cười nhu hòa với ta: “...!Tiểu Mãn dậy rồi?”
Ta gật đầu, cùng hắn ngồi dậy.
“A Chỉ.”
Ta gọi một tiếng, sau đó nghe thấy hắn truyền đến một tiếng đáp nhẹ nhàng: “Ừm?”
Suy nghĩ một chút, ta rất nghiêm túc nhìn hắn: “Ta cảm thấy, hôm nay ngươi đẹp hơn hôm qua.”
Ân Chỉ thở dài, dường như có chút thương tâm hỏi ta: “Nói như vậy, Tiểu Mãn cảm thấy, ngày hôm qua ta không đẹp sao?”
“Không phải không phải!”
Ta vội vàng phủ nhận: “Ý ta là, hôm qua ngươi đẹp, hôm nay lại đẹp hơn, ừm...!mỗi ngày ngươi đều trở nên đẹp hơn!”
Ân Chỉ không nói gì, giống như không tin ta.
“Thật đó!” Ta vắt hết óc suy nghĩ xem nên miêu tả vẻ đẹp của hắn như thế nào, “...!A Chỉ có biết sơn chi được trồng ở Bạch Lộc Đài không? Trắng nõn mềm mại, ngươi cũng đẹp như sơn chi, trên người đều có hương thơm.”
Cuối cùng ta lại vội vàng bổ sung: “Chẳng qua — mùi hương của sơn chi nồng đậm, mùi hương trên người A Chỉ lại nhàn nhạt…”
Những lời còn lại đều bị mất hút giữa môi và răng, ta không dám nói nữa, mắt thấy ta càng nói thêm một câu, mặt Ân Chỉ liền đỏ thêm một phần, cứ tiếp tục như vậy, hắn sẽ lại sinh bệnh.
Ngày xuân thời tiết tốt, thật không dễ dàng gì mới ngừng thuốc hai ngày, ta vẫn không nên chọc hắn tức giận mới phải...!Tuy rằng ta cũng không biết tại sao hắn lại tức giận.
Ân Chỉ trầm mặc xuống giường, sau khi được tiểu hoạn quan chỉnh đốn xong y phục, hắn vòng qua bình phong đi ra gian ngoài, một lúc sau, ta liền nhìn thấy khuôn mặt cười tủm tỉm của Đậu Khấu.
Nàng vào giúp ta rửa mặt thay y phục, ta ngoan ngoãn giơ tay lên, Đậu Khấu mặc y phục cho ta, rồi chải cho ta một búi tóc đơn giản.
Hôm nay nàng vẫn đẹp như vậy.
“Đậu Khấu —”
Ta không kìm lòng được gọi một tiếng, ta nhìn Đậu Khấu trong gương đang sửa sang lại vạt áo cho ta, ngọt ngào mở miệng nói: “Hôm nay ngươi thật đẹp, tựa như thược dược hồng của Bạch Lộc Đài!”
Đậu Khấu đã sớm quen với mấy lời khen ngợi thô ráp thẳng thắn của ta, lúc đầu còn có thể khó xử cúi đầu, về sau càng nghe thì phản ứng càng nhạt nhẽo.
Nàng đỡ ta dậy, ánh mắt cong thành hai vầng trăng khuyết nhỏ: “Nương nương cũng thật đẹp.”
Muốn khen thì cùng nhau khen, vì thế ta gật đầu khẳng định: “Chúng ta thật đẹp!”
Nói xong, chúng ta đi ra gian ngoài.
Ân Chỉ thế nhưng vẫn còn chưa đi đến tiền điện, chẳng lẽ là đang chờ ta? Mắt thấy hắn vươn tay về phía ta, ta lập tức vội vàng nắm lấy.
“A Chỉ, ngươi đang chờ ta sao?”
Hắn bình tĩnh nhìn ta, bỗng nhiên đưa tay nhẹ nhàng nhéo hai má ta.
Ta có chút nghi hoặc, không rõ hắn đây là làm sao, nhưng hắn không nói, ta cũng không biết hỏi như thế nào, dứt khoát liền yên lặng đi theo hắn đến tiền điện.
Sự trầm mặc này kéo dài đến khi qua nửa bữa sáng, ta vừa ăn xong cháo Bích Ngạnh, thanh âm của Ân Chỉ đột nhiên u ám truyền vào tai ta.
*Cháo Bích Ngạnh (碧梗粥): Cháo được nấu từ gạo có màu xanh ngọc.
“Tiểu Mãn…”
Ta quay đầu lại nhìn hắn, dùng ánh mắt hỏi hắn có chuyện gì.
Thần sắc hắn bình thản, không phân biệt được hỉ nộ: “Những lời nói ban sáng, đều là để dỗ người khác vui vẻ phải không?”
Cái gì mà để dỗ người khác?
Ta nghiêm túc nhìn Ân Chỉ: “Ta không bao giờ nói dối!”
Hắn thản nhiên "Ừm" một tiếng, sau đó nhìn vào mắt ta, giống như vô tình đặt câu hỏi: “Sơn chi và thược dược hồng, Tiểu Mãn cho rằng, cái nào đẹp hơn?”
Thành thật mà nói, vấn đề này có một chút khó khăn cho ta, sơn chi và thược dược hồng, cái nào cũng đều là thứ ta yêu thích.
Nhưng nếu Ân Chỉ đã hỏi như vậy, vậy ta không thể không chọn ra một cái.
Vì thế ta cúi đầu nghiêm túc suy nghĩ một chút, sau đó ngẩng đầu, cực kỳ khẳng định nói cho hắn biết —.
Truyện Hệ Thống
“Thược dược hồng.”
Màu trắng của sơn chi quả thật rất đẹp, nhưng màu hồng của thược dược nhìn trông rất sống động nha.
Ân Chỉ khẽ nghiến răng, nhìn ta một lúc lâu, đột nhiên lại thở dài một hơi.
“Thôi vậy.”
Hắn bất đắc dĩ lắc đầu, chuyển sang hỏi ta đã ăn no chưa.
Ta cẩn thận cảm nhận, nói chưa ăn no kỳ thật cũng không đói bụng, nói ăn no rồi lại còn có thể ăn thêm một chút.
Chim ngói tháng sáu, không rõ xuân thu.
*Chim ngói tháng sáu, không rõ xuân thu (六月斑鸠,不知春秋): Đề cập đến tháng 6 theo lịch mùa hè, không phải mùa xuân, cũng không phải mùa thu.
Ẩn dụ là không nhìn vào thời gian thì không rõ tình hình.
Ta từ trước đến nay, lạnh không biết mặc y phục, nóng không biết cởi, ăn cơm cũng giống như vậy, không phân biệt được no đầy.
Từ sau lần đầu tiên ăn cơm đến no cứng, trong khoảng thời gian này Ân Chỉ đều sẽ ngăn cản ta, vì thế ta quay đầu nhìn hắn, để hắn quyết định ta có nên tiếp tục ăn hay không.
Ân Chỉ sờ bụng ta, nhẹ nhàng ấn một cái.
Hắn trầm ngâm một tiếng, sau đó gọi Bảo Ngọc vào: “Mấy thứ trên bàn, có thể đem xuống được rồi.”
Ý này, có nghĩa là ta đã ăn no rồi.
Được thôi, ta theo hắn đứng dậy, hôm nay Ân Chỉ hẳn là sẽ đọc sách, nếu không thì sẽ viết chữ.
Nhưng ta đoán sai rồi, hôm nay Ân Chỉ không đọc sách, cũng không viết chữ.
Hắn lại trở về bộ dáng dịu dàng ôn hòa lúc trước, xoa đầu ta, ánh mắt thương tiếc: “...!Mấy tháng không ra khỏi điện, Tiểu Mãn cũng cảm thấy buồn chán rồi.”
Hả? Ta có chút phản ứng không kịp.
Thành thật mà nói, nếu không phải Ân Chỉ nhắc tới, ta còn chưa ý thức được, mình thế nhưng đã suốt ba tháng chưa từng ra khỏi Hòa Khánh Điện.
Mỗi ngày nếu không phải ăn rồi ngủ, ngủ rồi ăn, thì chính là dính lấy Ân Chỉ như kẹo đường, căn bản không cảm nhận được thời gian trôi qua, chớp mắt một cái, đã ba tháng cứ như vậy mà trôi qua rồi.
Mặc dù ở cùng một chỗ với Ân Chỉ, ta cũng sẽ không cảm thấy buồn chán, nhưng có thể đến hoa viên đi dạo một chút thì cũng cực tốt.
Bảo Ngọc nghe thấy Ân Chỉ và ta muốn đi hoa viên, nhanh chóng chuẩn bị xong ngọc lộ.
*Ngọc lộ (玉辂): Một loại xe lớn thời cổ làm bằng ngọc.
Cũng là lúc này, ta mới đột nhiên ý thức được, đã vài ngày rồi ta không thấy Tô trung quan.
Ta ngồi bên cạnh Ân Chỉ, thấp giọng hỏi hắn Tô trung quan đã đi đâu.
Ân Chỉ nhéo chóp mũi ta, ý bảo ta đừng lo lắng: “Trùng Tựu tiên sinh bận việc khác, qua một thời gian ngắn sẽ trở về.”
Ta yên lòng, đưa cho hắn xem quả cầu trên tay.
“Đẹp.”
Hắn khen một câu, ta có chút đắc ý: “Đậu Khấu làm đó, tay nàng rất khéo.”
Vừa nói xong, đã đến Ngự Hoa Viên.
Ta hào hứng leo xuống khỏi ngọc lộ, kéo Đậu Khấu cùng nhau đá cầu.
Đang đá, Đậu Khấu đột nhiên kéo góc áo ta, ý bảo ta quay đầu lại nhìn.
Ta đang đá đến hưng phấn, đợi chân mềm nhũn đến không tiếp được cầu nữa mới xoay người, vừa nhìn thoáng qua, ta liền vội vội vàng vàng chạy về, bất chấp đầu đầy mồ hôi cũng không cần cầu, vội vàng trở lại bên người Ân Chỉ.
Lương phi và Đức phi đang đứng ở trước mặt Ân Chỉ, khuôn mặt dịu dàng xinh đẹp, cũng không biết là đã đến từ khi nào.
Thấy ta, còn rất nhã nhặn gọi một câu: "Quý phi nương nương."
Ta vừa đáp một tiếng, lời dặn dò của tứ muội muội đột nhiên vang lên trong đầu, ta ý thức được, các nàng hình như đều đến cướp hoàng thượng, không được, ta cũng muốn cướp.
Thân thể nhanh hơn ý thức, đợi ta phục hồi lại tinh thần, mới phát giác hai tay mình đã ôm chặt lấy cánh tay phải của Ân Chỉ.
Ân Chỉ có chút kinh ngạc, nhưng không biết tại sao, ta lại rõ ràng cảm thấy hắn có chút vui vẻ.
Dù sao cũng vui vẻ hơn lúc sáng.
Hắn nhận lấy khăn tay Bảo Ngọc đưa tới, động tác nhẹ nhàng lau mồ hôi cho ta, chờ mặt ta trở nên khô ráo mới chịu dừng tay.
“Làm sao vậy?”
Ân Chỉ thấp giọng hỏi ta, ta cũng không biết trả lời như thế nào, dứt khoát chỉ lắc đầu, trong lòng tràn đầy mệt nhọc, cả người đều không còn tinh thần.
Nhìn bộ dáng này của ta, hắn liền phân phó Bảo Ngọc, muốn đưa ta trở về lại Hòa Khánh Điện.
Thấy chúng ta muốn đi, Đức phi vội vàng gọi ta lại, tươi cười nói: “Quý phi đã lâu không đến chỗ ta ngồi một chút, đợi mấy ngày nữa rảnh rỗi, nhất định phải đến đó.”
Lương phi phụ họa, cũng mời ta đi đến chỗ nàng.
Ta không hiểu tại sao các nàng đột nhiên trở nên nhiệt tình như vậy, phải biết rằng, ta và các nàng cũng chỉ gặp qua có vài lần.
Bình thường, ta ở trong Bạch Lộc Đài, có Đậu Khấu và mấy tiểu cung nữ khác chơi với ta, cho nên các nàng không đến tìm ta, ta cũng chưa bao giờ đi tìm các nàng.
Hơn nữa, hiện tại còn có Ân Chỉ chơi với ta, ta cũng không muốn đi đến chỗ các nàng ngồi chút nào.
Vì vậy, ta thành thật lắc đầu, từ chối các nàng: “Ta không muốn đi.”
Ân Chỉ kéo ta đi lên ngọc lộ, thanh âm ôn hòa mà dung túng: “Không muốn đi thì không đi.”
Vừa trở lại Hòa Khánh Điện, ta lập tức sinh khí dồi dào.
Đang định nói với Ân Chỉ ta đói bụng thì đã bị hắn xách đến thư phòng: “Nếu không mệt thì cùng ta viết chữ đi.”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...