3
Không hiểu sao, vận may của ta đột nhiên trở nên cực kì tốt.
Khi ta cầm quả cầu, mang theo cung nữ đi dạo xung quanh, cư nhiên gặp được hoàng thượng, lúc này đây hắn đang một mình ở trong đình, bên người không có thần tử.
Ta giật mạnh lông vẹt trên quả cầu, đây có được gọi là cơ hội trời ban không?
Dù thế nào đi nữa, ta phải nắm bắt cơ hội này mới được.
Ai biết lần sau hoàng thượng đi dạo Ngự Hoa Viên sẽ là khi nào chứ?
Vẫn là câu nói kia, phải cướp hoàng thượng càng sớm càng tốt.
Ta dặn Đậu Khấu phía sau không cần lên tiếng, tự mình đi về phía hoàng thượng.
Nếu mưu kế của Đức phi và Lương phi đã vô dụng, xem ra hoàng thượng hẳn là người ngay thẳng.
Có lẽ ta có thể thoải mái chào hỏi hắn như cách Đậu Khấu đã dạy ta.
Ta đi qua, hành lễ, lời nói uyển chuyển bình tĩnh: “Thỉnh hoàng thượng thánh cung an.”
Hoàng thượng đỡ ta dậy, hỏi: “Nàng là?”
“Thần thiếp là Thục phi của Bạch Lộc Đài, thỉnh hoàng thượng thánh cung an.”
Cuộc gặp gỡ hoàn hảo, cuộc trò chuyện hoàn hảo, hết thảy những thứ này đều hoàn hảo, đáng tiếc — đây chỉ là cảnh ta đã diễn tập vô số lần trong tâm trí.
Trên thực tế, ta vừa mới đi tới trước mặt hoàng thượng, ngữ khí trong lòng đã sớm chạy trốn đến mức không còn bóng dáng.
Hoàng thượng nhìn ta, trong mắt hoàn toàn là xa lạ và kinh ngạc.
Ta chỉ cảm thấy da mặt mình nóng lên, nhưng ánh mắt lại cứ dính chặt vào người hắn không chịu dời đi.
Cuối cùng vẫn là hoàng thượng mở miệng trước.
“...!Là Thục phi ở Bạch Lộc Đài sao?”
Ta "A" một tiếng, không nghĩ đến vì sao hoàng thượng lại biết ta, vội vàng gật đầu: “Đúng đúng đúng, ta là Thục phi, à không — thần thiếp, thần thiếp là Thục phi, chính là Thục phi ở Bạch Lộc Đài.”
Chuyện này rối tung cả lên, trong lòng ta ảo não một hồi, đột nhiên lại nhớ tới còn chưa thỉnh an hoàng thượng, vội vàng mở miệng: “Thỉnh...!Thỉnh hoàng thượng thánh cung an...”
Thanh âm khí tức của ta càng ngày càng nhỏ, cũng không phải bởi vì bản thân ta quên hành lễ, mà là bởi vì nhìn thấy hoàng thượng nắm chặt tay chống cằm, cười một tiếng trầm thấp.
Ta cảm thấy có chút mất mặt, lại không nhịn được đắc ý trong lòng, hoàng thượng đã cười với ta đó!
Những năm nay gặp hắn lác đác mấy lần, vẻ mặt hắn tuy ôn hòa, nhưng trên mặt cũng không có tươi cười, cười ra tiếng như vậy, là lần đầu tiên ta nhìn thấy.
Hoàng thượng hẳn sẽ không chán ghét ta đâu.
Nhận ra điều này làm cho ta cảm thấy vui vẻ.
Hoàng thượng không chán ghét ta, chứng tỏ, hắn có khả năng thích ta.
Ta nhìn nụ cười của hắn nhẹ nhàng thu lại, vươn tay, cực kì ôn nhu mà xoa đầu ta.
Trải nghiệm này, đối với ta, vẫn là lần đầu tiên.
4
Lúc ta còn nhỏ, phụ thân ta đã c.h.ế.t trận, người không có cơ hội xoa đầu ta.
Phụ thân không có huynh đệ ruột thịt, chỉ có một thứ huynh, vì thế gia nghiệp liền giao vào tay bá phụ.
Mẫu thân ta thân thể không tốt, chống đỡ đến khi ta bảy tám tuổi, người bị bệnh nặng, cuối cùng cũng đã đi.
Bây giờ nhớ đến người, ấn tượng sâu sắc nhất trong ký ức của ta là người ngồi ở trong sân viện cũ giặt y phục cho người khác, ta đứng trong sân viện nhìn người.
Đó hẳn là lúc mới té ngã đập đầu, ta chỉ ba bốn tuổi, không khống chế được thân thể của mình mà làm bẩn y phục.
Mẫu thân rất tức giận, giơ tay lên, hung hăng đ.á.n.h ta, ta cảm thấy phía sau rất đau, lớn tiếng òa khóc.
Trong lòng tràn đầy ủy khuất.
Nhưng mẫu thân ta đ.á.n.h xong, lại ôm lấy ta, cùng khóc với ta một trận.
Thấy người khóc, ta liền ngẩn ra.
Mặc dù ta sợ người, nhưng ta cũng thân thiết với người.
Vì vậy, ta nắm tay áo lau nước mắt cho người, lúng ta lúng túng an ủi người: “Mẫu thân đừng khóc...!Tiểu Mãn không đau, không đau nữa.”
Nhưng mẫu thân lại càng khóc dữ dội hơn.
Ta không biết làm sao, đành đợi người khóc xong, nhìn người lau khô nước mắt, rồi dùng bàn tay lạnh như băng đang sưng đỏ tê cóng kéo ta vào phòng, thay cho ta một thân xiêm y sạch sẽ.
Sau đó, người đi ra và tiếp tục làm công việc dang dở của mình.
Ta ngồi trước cửa sổ thoáng gió, nhìn người dùng lực giặt hồ y phục, thỉnh thoảng lại phát ra vài tiếng ho khan tê tâm liệt phế.
Chúng ta không có vải bố, cửa sổ rách này vĩnh viễn cũng không sửa lại tốt, bệnh của mẫu thân cũng luôn tái phát, chưa từng thuyên giảm.
Mỗi ngày vì sinh kế bận rộn, người không có thời gian rảnh rỗi, không có thời gian xoa đầu ta.
Lúc đó ta cũng chỉ nghĩ, khi nào bá phụ mới nhớ tới chuyện sửa cái cửa sổ này cho chúng ta.
Chỉ cần cửa sổ này được sửa xong, bệnh của mẫu thân cũng có thể khỏi..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...