*'Giang Nam giai lệ địa, Kim Lăng đế vương châu' - Giang Nam là đất của giai nhân, Kim Lăng là đất của Đế vương.
CHƯƠNG 53: VỌNG NIỆM
Chỉ cầu người giữ lấy đạo lí mà thôi
Kinh phong phiêu bạch nhật, quang cảnh trì Tây lưu.[1]
[1] Gió mạnh xua vầng nhật, ánh sáng lặn về tây – 'Không Hầu Dẫn' của Tào Thực.
Năm Cảnh Ninh thứ Bảy, trời sương mây mù, mồng tám tháng Chạp.
Ngày Tịch Bát, là ngày Phật Tổ Thích Ca Mâu Ni thành đạo. Tấn triều sùng đạo Phật, giới tăng lữ đại hưng. Ngày bách quan nghỉ Hưu mộc, Hoàng đế chu đáo, phân phát cho công thần mệnh phụ và cả các tướng sĩ biên quan son dưỡng, phòng ngừa tiết trời đông giá rét khô hạn.[2]
[2] Thực ra đây là chi tiết sát sử. Thời Đường, vào mùa đông Hoàng đế thường ban son dưỡng cho các đại thần, công dụng cũng như son dưỡng môi thời nay.
Một năm trước, Nghiêm Ngật được bổ nhiệm vào ghế Lại bộ Thượng thư, từ ấy đến nay đã rục rịch bắt đầu nhiều chính sách cải cách chế độ khoa cử. Tuy có Hoàng đế trợ lực ủng hộ, cải cách là một quá trình không thể sớm chiều là xong, thánh mệnh tới đến quan viên cấp địa vương cũng không dễ dàng.
Khi hết thảy đã dần vào quỹ đạo, công thần biết giữ mình, ngoại bang an phận, thêm ngày Hoàng đế chính thức chấp chính cũng đã gần ngay trước mắt, văn võ trên dưới lại không hẹn mà cùng dâng sớ gián ngôn, gián tiếp trực tiếp không được để mình như Tiên đế, cần phải nhanh chóng lập Hoàng phu chiêu thị quân, mở hậu cung khai chi tán diệp.
Nhà đế vương không có gia sự, hôn sự của Hoàng đế cũng chính là quốc sự, bằng không thì toàn những kẻ học giả uyên thâm cũng sẽ chẳng hơi sức để tâm đến việc cưới gả của thiếu nữ. Hoàng đế tuy không phải thân nữ nhi của Tiên đế, nhưng xưa nay hiếu đức, luôn theo chính đạo, biết nghe can gián, chỉ là, tất cả các tấu chương đề cập tới chuyện thành gia lập thất, Hoàng đế đều lờ đi không phát.
Một hai lần còn có thể cho qua, nhiều lần như thế đương nhiên sẽ thành một hố sâu giữa hai bề quân thần. Vì thế, tháng trước đã có vị Ngự sử thẳng thắn phê phán, đương nhiên đã chọc giận thánh nhan. Xưa nay quần thần đều biết Hoàng đế là Nữ đế, còn trẻ tuổi lại biết tu dưỡng, chưa từng bao giờ là kẻ khốc quân, còn chưa nói đến rất trọng chiêu hiền đãi sĩ. Ấy vậy mà lần ấy tức giận tới mức thẳng tay hạ lệnh ban đình trượng, lời lẽ nghiêm khắc, khí độ tàn khốc, chấn áp cả triều văn võ, còn nói nếu có người dám nhắc lại việc này, dù là ai cũng sẽ luận tội.
Nhận ba mươi trượng, vị Ngự sử kia phải nằm nhà tĩnh dưỡng một phen, vừa khi thương thế lành đã tới thẳng Vị Ương cung, khóc lóc than thở với vị Thái hậu nay đã chẳng màng triều chính. Nói ngược nói xuôi, cuối cùng ý tứ vẫn là cáo tội Hoàng đế tùy hứng áp bức triều thần, cũng muốn mượn lời Thái hậu, coi như là việc nhà, khuyên bảo Hoàng đế sớm ngày hạ chiếu tuyển thị quân.
Mùa Đông khắc nghiệt, uống một chén cháo nóng thanh đạm ngày mồng tám tháng Chạp là hợp nhất.
Đường Oanh đặt bát không xuống bàn, nhận lấy khăn ấm cung nhân dâng lên, lau miệng lau tay một phen, xong xuôi mới nhìn về phía Thái hậu, cười ôn hòa: "Dù là món gì thì ở nơi này của ngài vẫn là hợp ý ta nhất."
Hai má Đường Oanh vì hơi cháo nóng mà hơi hồng lên. Mới qua một năm đã cao hơn nhiều lắm, đã muốn cao hơn Thái hậu. Ở nơi khác có thành thục trầm ổn như thế nào, tới nơi này vẫn như xưa, khiến cho Nhan Y chợt có chút nghi ngờ, không tưởng tượng ra được cảnh tượng người trước mắt này tái mặt gằn giọng trước quần thần, thẳng tay ban đình trượng cho Ngự sử.
Ngoài kia gió thổi tuyết rơi, sắc trời ảm đạm nhưng vẫn còn chưa tối, Thái hậu gọi Hoàng đế tới dùng bữa sớm.
Đường Oanh cũng chẳng ngờ vực nghi ngờ.
Hai người ngồi trong tẩm điện, chậu than Hồng la tỏa ra hơi ấm. Trong góc điện có đặt một lò xông thảo dược, tỏa ra hương trầm dễ chịu. Trầm hương lượn lờ phiêu tán về nơi hai người đang ngồi, Thái hậu nhìn bát sứ người kia vừa đặt xuống, bỗng nhiên cười nhạt lên tiếng: "Thời gian trôi nhanh như vậy, chớp mắt ngươi đã thành niên, hơn tháng nữa cũng đã tới ngày phải lấy túi đỡ đầu của ngươi về rồi."
Ý cười trên môi Đường Oanh lập tức phai đi. Chuyện Ngự sử tới Vị Ương cung cáo trạng, nàng biết, nhưng nàng không muốn chủ động nhắc tới, vốn cũng muốn nghe ý tứ của Thái hậu về hôn sự này ra sao. Hiển nhiên, Thái hậu vẫn là Thái hậu, ném trả lại vấn đề này cho nàng, bộ dáng lại như đang đàm luận chuyện của người khác.
Lát sau, Đường Oanh cười: "Việc này kỳ thực cũng không vội. Hôm nay, lúc ban cháo có tiểu sa di của Báo Quốc tự chuyển lời của Liễu Duyên sư phụ tới, nói gần đây trời sương giá rét đậm rất dễ nhiễm lạnh, chuyện làm lễ hoàn tục cứ từ từ tính."
"Phải, không vội. Chuyện này không vội." Thái hậu dừng lại, im lặng một hồi, cuối cùng nhẹ giọng hỏi: "Trường Canh, ngươi có đang suy xét chuyện hôn sự của mình hay không?"
Đường Oanh đã chuẩn bị sẵn tâm lý để nghe câu này, giờ nghe được cũng không khỏi một phen khẩn trương. Im lặng một hồi, rốt cuộc ngồi gần lại bên Thái hậu, mềm mỏng: "A nương, ta vẫn còn trẻ, gần đây ta cũng nghe nói thời nay nữ tử ở dân gian không thiếu người mười bảy mười tám mới xuất giá. Lại nói, ngài thật sự nỡ xa ta sao?"
Thái hậu buông mi nhìn xuống, che giấu tia do dự, vừa bất động thanh sắc ngồi dịch ra xa khỏi Đường Oanh vừa nói: "Nói là nói như vậy, dù sao đến tuổi cũng cần phải tương khán[3]. Chiếu theo tam thư lục lễ, thời gian chuẩn bị cũng phải mất tới hơn một năm." Một năm nữa Đường Oanh đã mười sáu mười bảy, kỳ thực không còn sớm.
[3]: Gần như là tuyển Hoàng phu, mai mối xem mặt.
Lời của Thái hậu đơn thuần là lời của trưởng bối, dưỡng mẫu muốn giúp dưỡng nữ tìm một người tư chất trong sạch, tính tình phù hợp liền có thể bầu bạn đến già.
Đôi mắt Đường Oanh ảm đạm, nàng thấp giọng: "A nương, không cần tương khán."
"Vì sao không cần tương khán?" Thái hậu hỏi, giả như giờ khắc này Đường Oanh bình tĩnh một chút, để ý kỹ một chút, có lẽ đã có thể bắt giữ tia run rẩy yếu ớt trong giọng nói của nàng.
Đường Oanh không biết nên đáp thế nào, mím môi không nói.
Thái hậu nhìn người kia, trong lòng buông tiếng thở dài nặng nề, chưa biết nên nói gì đã nghe Nhẫn Đông lên tiếng: "Chẳng lẽ Bệ hạ có ý trung nhân rồi?" Nhẫn Đông nói lời bông đùa mà thôi, bản thân nàng đã quen thuộc lịch trình hàng ngày của Hoàng đế. Ngày này qua ngày khác đều là chính vụ, nếu không gặp thần tử thì cũng là gặp tôn thất, vả lại nếu quả thực có ý trung nhân, há lại vẫn có thể ngày nào cũng tranh thủ thời gian di giá Vị Ương cung thế này?
Lời nói ra, không ai đáp, cả điện lại chìm vào tĩnh mịch. Yên tĩnh đến mức có thể nghe được rõ ràng tiếng than cháy trong chậu. Nhẫn Đông nhíu mày, dùng ánh mắt kỳ quái dò xét hai vị chủ tử, lúc này đều lâm vào trầm mặc khó tả. Trong ấn tượng của nàng, hai người dù cùng ưa yên tĩnh nhưng khi ở bên nhau chưa bao giờ ngừng nói, như hôm nay là làm sao vậy?
Một lát sau, Thái hậu là người lên tiếng trước, cùng với nụ cười nhạt: "Bị nói trúng rồi? Là tiểu lang quân nhà ai vậy?" Thần sắc nàng an nhiên như đã thấu từ trước, nhưng có lẽ chỉ có mình nàng biết, lúc này trong nàng lại khuyết thiếu đi loại vui mừng phấn khởi mà trưởng bối vốn có, ngược lại, thậm chí còn ẩn ẩn mất mát sầu lo.
Đường Oanh rối loạn trong lòng, lại không thể để lộ ra nửa điểm dấu vết, chỉ có ánh mắt không an nhìn về phía Thái hậu. Mà ánh mắt Thái hậu lại càng thêm ôn nhu dịu dàng, như thể trở về năm xưa, mỗi khi Đường Oanh lo lắng không yên, nàng sẽ lại dùng ánh mắt này. Suy nghĩ một phen, Đường Oanh ngồi thẳng lưng, một bộ dáng đoan chính nghiêm túc: "A nương, ta... ta không thích tiểu lang quân."
Chẳng cần nói thẳng, ý tứ đã sáng tỏ mười phần, Nhẫn Đông hít vào một ngụm khí lạnh. Thái hậu quay đầu, cho nàng một ánh mắt, nàng liền hiểu ý, dẫn toàn bộ cung nhân trong điện cáo lui.
Từ khi vào đông, trời càng lúc càng lạnh, gió càng mạnh, tuyết càng dày. Tiếng gió thét gào ngoài đình uyển khiến lòng dạ Đường Oanh càng loạn, chỉ biết buông mi nhìn đai ngọc trên bào phục tử sắc của chính mình, cảm giác như đang đứng trên đống lửa, ngồi trên đống than.
Bỗng dưng, có bàn tay đưa tới nắm lấy vành tai nàng, xúc cảm mềm mại mang theo thanh hương, khiến cho vành tai nóng lên. Đường Oang ngẩng đầu nhìn Thái hậu, tuy không biết nên nói gì lại không thể không mở miệng: "Ta..."
Đầu ngón tay Thái hậu vẫn vuốt ve vành tai nóng như lửa thiêu của Đường Oanh, từ trước tới nay dù có không thể tin hay không muốn tin, hay không dám đưa ra kết luận, giờ phút này đều đã rõ mười mươi. Buồn bực cũng được, phẫn uất cũng được, tự trách cũng được, trăm ngàn cảm xúc đan xen, nhưng lúc này, rõ ràng nhất chính là đau lòng.
Tình cảm của Nhan Y đối với đứa trẻ năm xưa, ban đầu là thương hại áy náy. Một nhóc con nơi dân gian khói lửa bị cuốn vào kế hoạch mà mình đã trù tính từ trước, từng bước từng bước đi vào con đường nàng đã sắp đặt sẵn. Vậy là từ đó về sau, cả đời người cũng chỉ có thể ở lại trong tòa cung thành tịch liêu cô độc. Điều Nhan Y nàng khao khát nhất trên đời này chính là tự do, bởi vì nàng đã từng có được tự do, thứ có được rồi lại mất đi, luôn là chấp niệm không gạt bỏ được. Nhưng Đường Oanh thì sao, ngay đến cơ hội nếm thử tự do cũng không có, cũng đã bị tước đoạt từ ngay ngày đầu.
"Không thích tiểu lang quân, vậy là thích tiểu nương tử?" Thần sắc Thái hậu như cũ, chẳng hề biến dung, thậm chí còn cười khẽ, thẳng thắn ung dung đối diện với ánh mắt nóng rực của Đường Oanh. Nàng rụt tay về, liền nói tiếp: "Đã từng có cựu lệ đời Thế Tông, kỳ thực, chuyện này cũng không có gì to tát."
Tảng đá trong lòng Đường Oanh rơi xuống, đang muốn mở miệng đáp đã nghe Thái hậu nói thêm, ngữ điệu khinh khinh phiêu phiêu lại phảng phất kiên định: "Trường Canh, hoặc là chuyện này, hoặc là chuyện khác, ta không cầu gì ở ngươi. Ta chỉ cầu ngươi một điều mà thôi, cầu ngươi giữ lấy đạo lí, vạn không thể bội."
Từ xưa tới nay, chỉ cần là điều Đường Oanh muốn, nàng sẽ đều cho, dù cho là chuyện khó khăn tới đâu nàng cũng chưa từng cự tuyệt. Nhưng chỉ có lần này, nàng không nghĩ ra được lý do gì để có thể chấp nhận, cũng không thể tự thuyết phục mình mà dung túng người kia thêm được nữa. Thứ Đường Oanh muốn, gần nhất, cũng là xa vời nhất. Chính là bản thân nàng đây, nhưng nàng không thể cho được.
Đã không cho được, có lẽ nên đoạn đi vọng niệm ngay từ phút ban đầu.
- -- Hết chương 53 ---
Editor mạn đàm: Bệ hạ come-out, Tiên đế dưới đó chắc tự hào lắm á *tung bông* Quý dị hãy sẵn sàng xem Bệ hạ Điện hạ ngược nhau, mà đùa vậy thôi chứ hong có ngược đâu, chỉ buồn dịu dàng buồn man mác thôi:'))
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...