Trưởng bối hỏi vãn bối, hay vãn bối hỏi trưởng bối, xưa nay theo lễ, vãn bối phải trả lời trước mới phải lẽ.
Nói đến chính sự Đường Oanh cũng lập tức nghiêm túc, vai lưng thẳng thắn, trịnh trọng nói: "Con nghe theo ý ngài." Thầm nghĩ, ý mình thế nào không quan trọng, quan trọng là ý của Thái hậu.
Trong điện, đèn nến chiếu rọi, tỏa khắp bốn phía, ánh vàng mà sáng, ấm áp bao phủ. Dưới tầng ánh sáng, Thái hậu nhìn đôi mắt đứa trẻ này trong trẻo mà ánh lên, sáng như sao trời. Ánh mắt này, dáng vẻ này, từ năm xưa cho tới tận bây giờ, đều là dành cho nàng, tuyệt đối tôn trọng, tràn đầy thương mến.
Đông qua Xuân tới, bốn mùa luân hồi, phần tôn kính này, phần quý trọng này, chỉ có tăng, chưa từng có giảm.
Nay đã ngồi trên ngôi cửu ngũ, nắm trong tay quyền sinh quyền sát, lại dường như chẳng có nửa phần tham luyến quyền lực. Người khác như vậy còn có thể hiểu được, nhưng thân là Quân vương há lại có thể như vậy?
Thái hậu lắc đầu: "Trường Canh, ta nghe theo ý ngươi."
Đây là đứa trẻ nàng một tay bồi đắp nên, nàng liều mạng nhẫn nhịn, chịu đựng hy sinh, không phải để tới ngày thượng vị vẫn chỉ biết ngoan ngoãn làm một con rối gỗ, nghe theo lời nàng nói. Nhan đảng như con mãnh thú tạm thời ngủ yên, công thần vì di chiếu của Tiên đế, vì cảm hoài nghĩa tình quân thần nên mới thừa hành di chiếu. Ngày sau nếu tân Đế mềm yếu, công thần tự ngạo, triều chính rối loạn, biết làm thế nào?
Ngữ khí của Thái hậu ảm đạm, ánh mắt cũng thật lạnh nhạt, Đường Oanh thậm chí còn có thể cảm nhận được một tia thất vọng. Nàng nói ra câu kia cũng không suy nghĩ nhiều, chỉ đơn thuần là sẽ nghe theo ý tứ của Thái hậu mà thôi, giờ lại vì tia thất vọng kia mà liền biết mình đã sai, buông ánh mắt nhìn đai ngọc quấn quanh eo, một lát mới nói: "Nay a huynh thế mỏng, để hắn ở lại Đế kinh đợi cho a tẩu sinh xong, như thế cũng không sao." Gia đình Đế vương không có tư tình, thế nhưng nếu là chuyện không ảnh hưởng tới quốc sự, vậy cũng không nên không xét tới tình thân.
Thái hậu nghe, lúc này trên môi mới có ý cười, dù nhạt nhòa.
Cũng biết xét đến quyền thế, cũng không phải là hạng ngốc nghếch chỉ biết nghĩ đến tình nghĩa. Có điều, có một nhược điểm duy nhất – Ánh mắt Thái hậu hạ xuống – Cảm xúc của đứa trẻ này tựa hồ rất dễ bị mình ảnh hưởng.
Đứa trẻ này dường như đã sớm coi nàng là trung tâm, như lúc này đây, nàng chỉ vừa cười một cái, ấy thế mà đôi mắt kia đã ánh lên.
Đã dùng xong bữa tối, Nhẫn Đông dẫn cung nhân đi vào, dâng lên chậu rửa tay cùng với khăn khô, sau đó chuẩn bị điểm tâm và trà xanh.
Đặc sản đất Kim Lăng có hai món – trà và rượu. Năm nào cũng có triều cống, mà người Kim Lăng xưa nay cũng rất biết thưởng trà thưởng rượu. Thái hậu là người Kim Lăng, đương nhiên không phải ngoại lệ. Chỉ là nàng tự kiêng khem, sau bữa tối không ăn uống thêm gì nữa.
Đường Oanh thì khác, còn nhỏ tuổi, vừa ăn xong đã liền muốn ăn tiếp.
"Là như vậy." Thái hậu rửa tay, nâng tách trà lên, ngón tay cầm lấy nắm chén, nhẹ nhàng đẩy ra, nhấp một ngụm nhỏ. Khói tỏa lượn lờ, hơi nước bay lên không trung, che đi hàng mi của nàng, phủ lên đôi mắt đẹp, chợt lại thấy có chút mơ hồ. Tách trà rời khỏi môi, để lại trên môi son vẻ ướt át, dưới ánh đèn nến đột nhiên tỏa ra mị ý.
"Cha còn, nghe theo ý cha, cha mất rồi, tự biết mà cân nhắc cho chu toàn. Ba năm này không trái ý của thân phụ, cũng coi như là tẫn hiếu rồi. Chuyện của Đại vương, làm thế nào để mượn chuyện này tỏ uy cho triều thần thấy, phần này ngươi tự cân nhắc."
Đem cá cho người không bằng dạy người bắt cá, chỉ điểm như thế đã là đủ. Nàng cũng đã nghe chuyện Hoàng đế như vô tình như cố ý cất nhắc Tô Nhiếp, hôm nay nàng cũng vừa chuẩn tấu, triều thần ắt sẽ hiều được dụng ý.
Nói xong lại không thấy có phản ứng, Thái hậu đưa mắt nhìn sang, hơi kinh ngạc: "Ngươi ngây ngốc nhìn ta làm cái gì? Điểm tâm rơi ra rồi kìa." Vừa nói vừa đưa khăn qua lau khóe miệng cho người kia.
Thái hậu đột nhiên nói như thế, lúc này Đường Oanh cũng mới định thần, theo bản năng vươn đầu lưỡi liếm khóe môi, vô tình lại chạm phải đầu ngón tay lành lạnh. Nóng lạnh gặp nhau, trong một cái chớp mắt mà khiến cho nàng như bị điện giật.
Thảng thốt trong lòng, ánh mắt lại vẫn dừng lại trên đôi môi son kia, Đường Oanh giật mình – Đang yên đang lành, đây bị làm sao vậy?
Thái hậu càng nghi hoặc: "Tai còn đỏ lên như vậy, nắng nóng khó chịu sao?" Không đợi nàng đưa tay tới Đường Oanh đã tự sờ sờ tai mình, quả nhiên, đúng là nóng như bị bỏng.
Suy nghĩ rối loạn, đành phủ nhận theo phản xạ: "Không sao, ngài đừng lo lắng." Cho cung nga một ánh mắt, cung nga kia vốn đang muốn đi mời y quan, lúc này liền đứng lại.
Đường Oanh cúi đầu tập trung ăn, che giấu bất an hoảng loạn. Căn bản nàng không biết khi nãy đến tột cùng là nàng nghĩ điều gì trong đầu, tột cùng là nàng bị làm sao lại có thể sinh ra thứ cảm xúc như vậy.
Có lẽ... môi mẫu hậu quá đẹp, mà những thứ đẹp đẽ trên đời đều sẽ khiến người ta động lòng.
Đường Oanh tự trấn an, tâm tình xao động dần bình ổn lại. Thái hậu nhìn, thấy không có gì bất thường, lúc ấy mới tin đứa trẻ này không phải bị cảm nắng.
Nhìn Hoàng đế tập trung ăn, Nhẫn Đông thức thời dâng trà xanh lên, cười nói: "Tay nghề của các vị sư phụ ở Thượng Thiện giám không tồi, nhiều ngày qua Bệ hạ dùng Ngọ thiện ở bên ngoài, không phải là vẫn nhớ đồ của Vị Ương cung đấy chứ?" Thất điện hạ đã lên ngôi, cung nhân Vị Ương cung vẫn thân cận chăm sóc nàng như cũ, không vì tôn ti mà trở nên xa cách.
Đường Oanh uống một ngụm trà, nuốt xong xuôi mới gật đầu: "Tay nghề đúng là tốt, nhưng dù sao cũng là đồ bên ngoài. Ăn không quen."
Nàng thuận miệng nói một câu mà thôi, Thái hậu nghe đã cho Nhẫn Đông một ánh mắt, ý tứ chính là, phân phó chuyển Ngọ thiện của Hoàng đế từ Thượng Thiện giám tới trù phòng của Vị Ương cung.
"Trà này..." Đường Oanh nhìn vào chén trà, lại nhìn lên Thái hậu, ngữ điệu nghi vấn: "Trà lan tuyết? Dừng một chút lại nói thêm, "Biểu cô mang tới?"
Trà lan tuyết, nước trà trong vắt, hương vị đậm mà không nồng, thanh mà không nhạt. Đây không phải trà cống, nhưng chất lượng không thua cống phẩm là bao. Trà này chỉ có ở Kim Lăng, có tiền cũng chưa chắc đã mua được.
Thái hậu gật đầu: "Trước đó nàng về Kim Lăng một chuyến, biết ta thích uống trà này liền mang tới tặng."
"Biểu cô tới khi nào sao con không biết?" Đường Oanh bất ngờ. Hai năm trước Bạc Ngọc tiếp quản Loan Nghi vệ, so với Hải Châu vệ đương nhiên an toàn nhàn nhã hơn nhiều, Trưởng công chúa Xuất Vân không cản được Dư Sênh, rốt cuộc phải đồng ý hôn sự này. Dư Sênh cũng không chịu ở Thái Y viện nữa, được điều tới làm quân y cho Loan Nghi vệ.
Cũng vì thế mà không ghé Vị Ương cung nhiều nữa.
Thái hậu hơi khựng lại, đáy mắt lấp lóe tia suy tư không rõ, nhưng rồi ngữ điệu vẫn thản nhiên: "Lúc nàng đến ngươi không ở đây, đương nhiên không biết."
Tấu chương chất cao trên án, chia làm hai chồng, một chồng đã phê xong, đợi ngày mai phát tới Lục bộ Tam ty, liền có thể thi hành. Chồng còn lại là tấu chương chưa duyệt, ít hơn một chút. Nàng nhìn sang đồng hồ nước trong góc, tay theo thói quen vỗ nhẹ sau gáy Đường Oanh: "Trường Canh, cũng không còn sớm nữa."
"Con biết rồi, ngủ muộn sẽ không cao..." Nàng chắp tay, hành lễ với Thái hậu, "Con cáo lui, ngày mai sẽ tới thỉnh an a nương."
Thái hậu cười: "Ngươi lo lắng cái gì, nhìn sang mấy vị vương thúc, cô mẫu, ngay cả Sở vương thúc gia, có ai thấp đâu?"
Nói đùa mấy câu, Trì Tái đi tới, hộ tống Hoàng đế rời khỏi.
Nhìn theo đoàn người đã rời khỏi, cung nhân lúc này mới đóng cửa điện.
Nhẫn Đông do dự một lát, rốt cuộc thấp giọng: "Điện hạ, sớm hay muộn... rồi cũng không giấu nổi."
Thái hậu ngồi bên trong, ánh đèn nến phủ lên vai nàng, chiếu bóng dáng của nàng lên bức bình phong, thân ảnh cô tịch, đã gầy càng thêm gầy, trâm bạc trên búi tóc như thể bị bóng tối nuốt mất, thấm vào trong ánh nến.
Nàng đưa mắt nhìn chén trà của Đường Oanh vẫn còn ở trên bàn, thần sắc bình thản: "Đợi đến lúc không giấu nổi hẵng tính tiếp, bây giờ nói cho nàng biết làm gì? Mấy năm nay chuyện ta mưu cầu cũng chỉ có thế, chưa từng trông mong điều gì xa hơn. Bây giờ sống chết cũng có là gì đâu."
Xưa nàng chỉ cầu không thẹn với tâm, nay quả thật đã chẳng thẹn với lòng. Còn chuyện tương lai, sau này cũng chỉ đành trông vào mệnh trời, cậy nhờ may mắn.
- --
Đường Oanh không có sự lựa chọn, tấu chương, triều chính, nàng yêu thích hay không không quan trọng, từ nay về sau những thứ này sẽ luôn bầu bạn bên nàng. Kết cục của Đế vương, hoặc là tầm thường đến mức bị sử sạch xóa tên gạt bỏ, hoặc là minh quân chuyên cần chính sự khiến cho hậu thế ca tụng, hoặc là, bất tài sa đọa khiến cho thiên hạ bêu danh.
Đường Oanh lại nghĩ, nàng đã hiểu ra vì sao Thái hậu vẫn còn mang mấy phần áy náy với nàng. Nhưng nàng không cần phần áy náy này, đối với nàng mà nói, thân là Quân vương, giữ cho quốc thái dân an, mà bên cạnh đó cũng vừa giúp nàng thực hiện được tâm nguyện bấy lâu chôn sâu trong lòng.
Vì người, che đi một đời mưa gió.
Trong điện, đèn nến sáng trưng như ban ngày. Trì Tái đứng cạnh bên, hầu hạ nghiên bút, Hoàng đế như không biết mệt mỏi, chuyên tâm vùi đầu vào công văn tấu sớ, khuôn mặt nhỏ nhắn bình đạm mà nghiêm túc. Trì Tái nhìn, tự nhủ - Quả nhiên, Thái hậu như suối nguồn, Hoàng đế vừa uống một ngụm đã trở nên có tinh thần như vậy.
Mấy ngày sau, chuyện của Đại vương đã có quyết định.
Trước tiền triều, Hoàng đế lại dùng ngữ điệu như có như không mà nói một câu: "Tiên đế vừa băng hà chưa lâu, trẫm là nữ nhi, bi thương đau buồn hơn ai hết. Hơn nữa thân là Quân, đương nhiên phải làm tấm gương mẫu mực cho thiên hạ. Ý của phụ thân, không thể bất tuân, không thể không tẫn hiếu."
Lời này, nghe kỹ một chút liền ngộ ra ý tứ. Đang còn để tang Tiên đế, Hoàng đế là nữ nhi, cẩn tuân theo ý cha là chuyện hiếu đạo, triều thần thừa thành di chiếu, phò trợ Tân đế, đây là chuyện triều cương. Phong đất Túc Châu cho Đại vương là di ý của Tiên đế, Túc Châu tuy không phải đất sầm uất nhưng cũng coi như là nơi linh sơn tú thủy, Tiên đế không ưa Đại vương, rốt cuộc vẫn là không nỡ khắt khe với hắn, nay triều thần há lại dám khắt khe tuyệt tình?
Hoàng đế nói bóng gió mà thôi, triều thần vẫn là nghe ngóng động tĩnh từ Vị Ương cung. Chẳng bao lâu sau đã thấy Thái hậu đích thân cử ra hai y quan cùng với một bà đỡ, tới phủ Đại vương túc trực chăm sóc Vương phi. Vậy là chẳng cần một lời, ý tứ của Thái hậu cũng đã sáng tỏ.
Quả thật còn không ít người muốn bác bỏ, nhưng nay thấy như vậy, còn ai dám dâng sớ can gián?
Tân đế chưa ngồi vững Đế vị, lời nói ra còn có thể coi như gió thoảng bên tai, nhưng Thái hậu vị kia nắm quyền trong tay cũng trọng ý tứ của Hoàng đế như thế, đương nhiên cũng phải nhìn trước nhìn sau mà nể nang kiêng dè.
- -- Hết chương 31 ---
Editor mạn đàm: Từ chương này xưng hô sẽ không nhất quán cố định nữa mà sẽ thay đổi tuỳ theo ngữ cảnh, tâm trạng nhân vật và tiến triển tình cảm.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...