Lương Điền Thiên Khoảnh

" A , Bảo Nhi không khóc , nương thổi cho ngươi ." Phụ nhân trẻ tuổi không chịu được cháo
này mê hoặc nên đã ăn trước một ngụm , lúc này gặp con khóc nháo , bà bà thì trừng mắt mạnh mẽ liếc nàng một cái , vội lấy chén cháo của đứa nhỏ mau mau thổi .

Đợi đến một muỗng cháo vào
miệng Bảo Nhi , chỉ để trong miệng vòng vo hai lượt rồi nuốt mất . Đứa
nhỏ kia trên má còn vương nước mắt , liền nhịn không được kêu to : " Ăn
ngon , nương , ta còn muốn ăn ! " Nói xong giương mắt nhìn nương của hắn thổi cháo , còn thúc giục nói : " Nhanh chút , ta muốn uống "

" Được , được ....." đây là cháo nóng mới ra lò , phụ nhân trẻ tuổi nơi nào thổi được nhanh như vậy , Bảo Nhi ở một bên gấp đến độ nhảy lên .

" Đến đây , bà nội cho ngươi " . Lão phu nhân nhìn bảo bối tôn tử của
mình luôn luôn biếng ăn , hôm nay lại chủ động đòi ăn , chạy nhanh đem
chén cháo của bản thân thổi cho nguội đút hắn .

Bảo Nhi có cháo cho vào miệng , liền yên tĩnh ngồi xuống . Những người khác thì chuyên tâm giải quyết cháo trong chén mình , đại sảnh trừ bỏ ngẫu
nhiên có lúc nghe được tiếng nuốt , tiếng va chạm của muỗng vào chén ,
hoàn toàn yên tĩnh .

" Ực " một tiếng nuốt nước
miếng bỗng nhiên vang lên , giữa không gian yên tĩnh nghe đặc biệt vang
dội . Mọi người ở đây hướng về nơi phát ra âm thanh , thì ra là Lưu
chưởng quỹ .

Lưu chưởng quỹ gặp mọi người đều
quay đầu lại nhìn hắn , nét mặt già nua nhất thời đỏ lên , đứng lên bước nhanh về phòng bếp .

Trong tửu lâu , bát đựng cháo luôn luôn là bát thật lớn , đợi đến bát cháo đã cho hết vào trong
bụng , nam nhân mặc áo xanh ngọc lúc này mới buông muỗng xuống , thỏa
mãn thở dài một hơi , nhìn về phía Giang Lăng : " Tiểu ca , cháo này của tửu lâu ngươi bán như thế nào ? "

Giang Lăng
bị hắn hỏi thì sửng sốt .Đường triều giá hàng ổn định , cháo giống như
vậy , cơ bản đã được định giá , cũng là hai đồng một chén . Hay là nam
nhân này không rõ ràng ?

Đến đây Giang Lăng liền minh bạch ý tứ của hắn . Cháo này mùi vị thật ngon , hắn không tin chỉ
lấy hai đồng tiền , mới nảy còn hỏi lại .

Giang
Lăng cười nói : " Cháo thịt luôn luôn hai đồng một chén . Chính là cháo
này chúng ta mới vừa nghiên cứu chế tạo ra món ngon mới , so với bình
thường quý hơn một chút . Nhưng mà hôm nay vừa mới khai trương , liền
cho các vị một cái ưu đãi , vẫn trả hai đồng một chén đi ."


Nam nhân mặc áo xanh ngọc gật gật đầu : " Tửu lâu các ngươi có mở chi
nhánh ở Linh Lăng Thành không ? Hoặc là có đưa cháo đến Linh Lăng Thành
không ? "

Giang Lăng cười lắc đầu : " Ngượng ngùng , chúng ta không có chi nhánh , cũng không có tính toán việc đưa đi ."

" Cổ Bác , quên đi . Hai đồng cũng không tiện nghi , lâu lâu ngẫu nhiên
ăn là được ." Lão phu nhân gặp con muốn hỏi , ra tiếng khuyên nhủ .

Nhà này xem như cũng không giàu có , một người theo hầu cũng không có ,
người đánh xe kia , xem ra cũng là người trong nhà ---- tự nhiên không
bỏ được tiền mỗi ngày đi tửu lâu ăn cháo .

Nam
nhân áo xanh nhìn con vuốt bụng , đánh ợ no nê , chỉ phải thở dài , lấy
ra mười đồng tiền đưa cho Giang Lăng , mang theo một nhà xuất môn lên xe .

Giang Lăng dọn dẹp
bát đi về phòng bếp , lại nhìn thấy Lưu chưởng quỹ nâng một bát cháo
ngồi ở một góc kia , hết sức chuyên chú thưởng thức hương vị .

" Lưu chưởng quỹ , mùi vị cháo như thế nào ? " Giang Lăng buông bát , đi qua cười tủm tỉm hỏi .

" Tiểu Giang ngươi được lắm ! Giấu giếm ta thật giỏi , trù nghệ tốt như vậy , ngươi không đến bếp làm một đầu bếp kêu ngạo , lại đi làm tiểu
nhị làm gì ? Ngươi không phải là đang trêu đùa Lưu thúc sao ? " Lưu
chưởng quỹ đem muỗng cháo cuối cùng trong chén ăn xong , lúc này mới
ngẩng đầu cười mắng .

Giang Lăng nở nụ cười , bát cháo này thật có sức quyến rũ nha , trực tiếp đem " Lưu chưởng quỹ "
biến thành " Lưu thúc ."

Nàng chuyển một băng ghế bên cạnh sang ngồi xuống , nói : " Kỳ thực , ta cũng muốn cùng ngài nói chuyện này . Ta lúc trước đã từng nói với ngài , tổ tiên nhà chúng ta
có truyền xuống dưới không riêng gì thực đơn , mà còn có phương pháp
gieo trồng rau cải . Các loại rau cải trồng ra , hương vị so với người
khác bất đồng .

Ngài vừa mới ăn bát cháo này ,
không phải vì trù nghệ của ta tốt , mà là ta cho rau xanh cực ngon vào
cháo . Nếu không tin , ngươi xem xem nơi đó ." Giang Lăng nói xong , chỉ chỉ trên kệ có cái mâm , có một chén cháo để sẵn .

" Bát cháo đó , ta không có bỏ rau xanh , ngài nếm thử xem hương vị có giống nhau không ? "


Lưu chưởng quỹ nửa tin nửa ngờ , mở mâm ra , chỉ thấy trong đó có nửa chén
cháo , cùng với chén cháo hắn ăn vừa rồi tất nhiên là nhất rồi , chỉ là
không có thêm rau xanh thôi . Hắn dùng thìa múc một muỗng cháo cho vào
miệng , nhíu nhíu mày : " Tiểu Giang , ngươi thật sự không có gạt ta ?
Hương vị này như thế nào lại kém xa như vậy ? "

Giang Lăng cười đứng lên : " Ta gạt ngươi một lúc , sao gạt được cả đời ? Về
sau ta còn muốn cùng ngài hợp tác lâu dài , nếu dối gạt người , không
đợi ta xoay người đã bị phát hiện , trừ bỏ làm cho ngài ghét ta , chẳng
có một chút ưu điểm nào , tội gì ta phải làm vậy ?"

Lưu chưởng quỹ gật gật đầu : " Đúng vậy thật ." Lập tức lại lắc đầu : " Chỉ có một gốc rau xanh mà hương vị khác nhau nhiều như vậy sao ? " Nói xong hắn đứng lên , nhìn quanh bốn phía một chút : " Rau cải kia đâu ?
Khi nào thì lấy đến ? Chỉ một gốc kia thôi à ? "

Đồ ăn trong không gian hiện tại Giang Lăng có thể tùy theo ý thích mà
lấy ra , cũng không sợ Lưu chưởng quỹ tra hỏi . Nàng lợi dụng lúc Lưu
chưởng quỹ xoay lưng về phía nàng , từ trong không gian lấy ra hai cây
cải trắng , làm điệu bộ như mới lấy từ trong góc tường ra .

" Để ở chỗ này đây , lúc ta mang đến , ngài lo lắng tửu lâu nên không chú ý ."

Lưu chưởng quỹ nhận lấy bó rau , cẩn thận tỉ mỉ nhìn xem , chỉ thấy lá
cây trừ bỏ lá xanh mướt chút , so với cải trắng khác cũng không có gì
khác nhau . Hắn đang muốn mở miệng kêu Giang Lăng lấy cải này nấu ăn ,
lại nghe có tiếng bước chân từ bên ngoài đi vào , nhìn lại , thì ra là
lão Trương đang từ cửa bước vào , trong hóc mắt toàn là tơ máu , râu ria lộn xộn , hiển nhiên là cả đêm không ngủ .

" Lão Trương , ngươi là đi nơi nào ? " Lưu chưởng quỹ vội buông bó rau trong tay xuống , hỏi .

Lão Trương không trả lời câu hỏi của Lưu chưởng quỹ , mà thẳng tắp đi
đến trước mặt Giang Lăng , yên lặng nhìn nàng một lát , trong mắt cảm
xúc thập phần phức tạp . Nhưng mà chỉ liếc mắt một cái , hắn liền chuyển thân đi , đặt mông ngồi ở trên ghế , dùng sức đem bàn tay to chà sát
lên mặt , nói : " A Phúc ... ...... bị nha môn bắt rồi " .

"A " Lưu chưởng quỹ lắp bắp kinh hãi , quay đầu về phía Giang Lăng hỏi : " Ngươi không phải nói ... ...."

" Ta không báo quan , tối hôm qua ta bị cướp , chỉ đánh hắn một chút rồi
về nhà . " Giang Lăng chẳng hiểu tại sao luôn .


Lão Trương vẻ mặt mệt mỏi ngồi ở chỗ kia , thở ra một hơi thật dài , nhìn
chằm chằm mặt đất , nói : " Không phải là Giang Đào báo án .Tối hôm qua
người ta quen biết trong nha môn nói lại , ta mới biết chuyện A Phúc
giựt tiền . Đem a Phúc bắt vào trong nha môn , là người trong quân đội .

Bọn họ tối hôm qua vừa vặn thấy a Phúc cướp tiền của Giang Đào , lúc
Giang Đào vừa đi khỏi , họ nghe được a Phúc ở nơi đó muốn trả thù Giang
Đào , liền chộp tới bắt a Phúc giải lên nha môn ."

Giang Lăng nghe tới đây liền giật mình --- phỏng chừng là nam tử trẻ tuổi ,
và nam nhân mặt sẹo, hai người đến can chuyện lúc đó .

Lưu chưởng quỹ nói : " Lão Trương , không phải là ta nói ngươi , nhưng
người cháu kia của ngươi thật không ra gì . Cướp tiền của Tiểu Giang vốn đã là sai lầm rồi , Tiểu Giang đã không truy cứu hắn , hắn như vậy còn
nghĩ đến trả thù .

Ta xem a , người như vậy ngươi
cũng đừng đau lòng cho hắn , làm cho hắn ăn cơm tù vài năm , cho hắn
thành thật chút đi ."

Lão Trương thở dài một hơi , im lặng không nói gì .

" Có người không ? Có người ở đây không ? " Bên ngoài truyền đến một giọng nam thanh thúy .

Giang Lăng vừa nghe thấy sắc mặt đại biến , đối với Lưu chưởng quỹ nói : " Đệ đệ ta đến , không biết có phải hay không trong nhà ta xảy ra chuyện ,
ta đi xem ." Nói xong không đợi Lưu chưởng quỹ nói gì , liền chạy ra
ngoài .

Ra đến đại sảnh , quả nhiên nhìn thấy Giang Đào đang đứng ở cửa nhìn quanh .

" Tiểu Đào , có chuyện gì ? " Giang Lăng nhìn sắc mặt hắn không có chút gì là hoảng sợ , trong lòng trấn định lại , hỏi .

Giang Đào giương miệng , định kêu lên một tiếng " Tỷ " , nhưng thấy Lưu
chưởng quỹ đi ra từ phía sau , sửa lời nói : " Ca ca , nương gọi người
trở về ."

" Chuyện gì ? Rốt cục chuyện gì ?
Ngươi nói ra a , trong nhà không xảy ra chuyện gì đi ? " Giang Lăng thấy biểu cảm của hắn muốn nói lại thôi , trong lòng lo lắng , vội vàng hỏi .

Giang Đào nhìn Lưu chưởng quỹ liếc mắt một cái , gãi gãi đầu , một mặt khó xử nói : " Cái kia ......nhà đính thân với
ngươi đã đến ."

" Cái gì ? " Giang Lăng trên mặt ngẩn ra , trợn mắt há hốc mồm . " Ta , ta ...... là nhà đã đính thân kia ? "

" Đúng , nương gọi ngươi chạy nhanh trở về một chuyến ." Giang Đào gật gật đầu .

Lưu chưởng quỹ thấy Giang Lăng đứng ở đó nửa ngày không lên tiếng , cho
rằng nàng ngượng ngùng xin phép , cười hề hề , mở miệng nói : " Tiểu
Giang , ngươi trở về đi . Ở nơi này của ta dù sao cũng không được bao

nhiêu khách nhân , ta cùng lão Trương vội vàng một chút cũng xong .
Nhưng là ngươi , đính thân với cô nương nhà ai , nên hảo hảo tiếp đón
người ta a . Bằng không , ngươi cưới không xong , đừng có trách Lưu thúc của ngươi a ! "

Giang Lăng giựt giựt khoé miệng , cười so với khóc còn khó coi hơn : " Kia Lưu ......Lưu thúc , vậy ta đi về trước ."

" Ừ ừ , đi thôi , đi thôi ." Lưu chưởng quầy đem cái tay béo xua xua . " Ngày mai tới sớm một chút , ta với ngươi bàn chuyện đồ ăn ."

" Được , tốt . Chúng ta đi đây ." Giang Lăng kéo Giang Đào một chút , theo hướng trở về thôn mà đi .

" Rốt cục sao lại thế này ? Không phải nói là đi biên quan bặt vô âm
tín sao ? Thế nào đột nhiên xông ra ? " Đi trên đường lớn , Giang Lăng
nhìn xem bốn phía không có người , đau đầu mở miệng hỏi .

" Nghe nói hôm qua mới trở về , vừa đến Linh Lăng đã hỏi thăm tin tức của chúng ta , đến nhà thúc thúc , mới biết chúng ta ở tại Thanh Sơn thôn . Cho nên thẩm thẩm sáng hôm nay mới đem này nọ đến nhà chúng ta ." Giang Đào liếc nhìn Giang Lăng một cái : " Tần bá bá được phong làm tướng
quân ."

Giang Lăng giật mình . Nguyên lai là đến
một khối thịt béo , khó trách con ruồi Trương Lưu Phương biết tin mà bay đến .

Nhưng mà , tướng quân thì như thế nào ?
Giang Lăng nàng hôn nhân phải nắm giữ ở trong tay mình . Liền tính là
mối hôn sự này tốt , nhưng khối thịt béo lớn này nàng không có hứng thú . Con tướng quân gì đó , muốn yêu ai thì yêu đi .

"
Tiểu Đào , ngươi có phải hay không muốn tỷ tỷ gã cho con của tướng quân , làm cho người một nhà lại tốt qua ngày ? " Giang Lăng quyết định đem
việc từ hôn tiến hành đến cùng , người trong nhà tiêu diệt từng người
một , trước tiên phải tẩy não Giang Đào trước .

"
Tỷ tỷ , ta hi vọng tỷ có thể gã cho người tốt với tỷ . Về phần ngày lành cái gì , chỉ cần ta nổ lực đọc sách , về sau thi đậu công danh , tự
nhiên sẽ có ngày lành , không cần dựa vào người khác ." Giang Đào cũng
là một cái tiểu nhân tinh , vừa nghe đã hiểu ý Giang Lăng muốn gì , liền cho nàng một câu trả lời thuyết phục .

" Tốt !"
Giang Lăng cao hứng vỗ vỗ bả vai Giang Đào . " Đây mới là đệ đệ tốt của
ta , tiểu Đào ngươi yên tâm , trước mắt ta đang cùng Lưu chưởng quỹ bàn
chuyện đồ ăn , hắn quyết định mua rau cải trong viện chúng ta . Về sau
chúng ta sẽ ngày càng tốt hơn . Chúng ta không cần dựa vào người khác ,
cũng không cần người khác bố thí , còn phải xem sắc mặt của người khác
sống qua ngày ."

Kỳ thực , Giang Lăng còn
một câu chưa nói xuất ra --- chính là không bố thí , không cần xem sắc
mặt , có đưa trước mặt nàng , nàng cũng không muốn . Hiện tại nàng cả
người tràn đầy sức mạnh , ý chí chiến đấu . Cái cảm giác hai bàn tay
trắng tạo ra tài phú thật sự rất tốt .

Dù là ai đến , cũng ngăn cản không xong quá trình nàng gây dựng sự nghiệp tốt đẹp này .


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui